Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ
Quyết Biệt Từ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
cách lừa đối phương làm người mẫu cho mình.
Trình Trục cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng.
“Sao chỗ này lại tối hơn những chỗ khác vậy?” Tôn Minh Trì nghiêm túc hỏi,
Kế đó, Tôn Minh Trì thật sự không vỗ nữa, chỉ nhào nặn mạnh tay. Anh cúi
Tôn Minh Trì cười, định rút tay về, Trình Trục vội vàng thả lỏng bắp chân,
nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác nhã nhặn, cộng thêm bây giờ có
trắng, trông đột ngột nhưng lại rất tự nhiên, như thể tờ giấy trắng nên được
Phản ứng của Trình Trục rất rõ ràng, cả người trắng hồng, đùi và bụng dưới
“Anh muốn học.” Anh nói như vậy.
không thể nhận ra bên trên này là một khách sạn.
thể phân biệt được là truyền đến từ ngực hay từ th*n d*** vang lên khiến căn
Cô có cảm giác mình như là Michelangelo, còn Tôn Minh Trì là David. Nghĩ
Chỗ g*** h*p càng ngày càng trơn hơn, Tôn Minh Trì nhanh chóng ra vào, hai
Tôn Minh Trì đứng sang một bên nhìn, mắt của anh rất đẹp, lúc này đôi mắt đó
miệng cô, đồng thời ngỏ ý muốn xem tranh, Trình Trục chỉ có thể gửi cho họ
đầu Tôn Minh Trì ấn mạnh xuống theo bản năng, muốn anh dùng sức hơn. Tôn
“Anh chưa cần phải mặc, đợi tôi vẽ xong anh mặc sau.”
Trình Trục đập mạnh cây cọ xuống bàn, mặt tối sầm nói: “Tôi không vẽ nữa.”
này, phần lớn thời gian là Trình Trục liên lạc với Tôn Minh Trì và Tôn Minh Trì
Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tôi trả tiền.”
cô.
Trình Trục cáu kỉnh bỏ những thứ mà cô mang theo vào túi, song vì thu dọn quá
Trịnh Trục lấy từng món đồ trên người xuống, đầu tiên là bảng vẽ, tiếp theo là
môi dưới của Trình Trục đang phun ra nuốt vào d*c v*ng của anh. Cùng lúc đó,
d·ụ·c thôi, làm gì mà cứ như đi vào con đường bất tận vậy.
gật đầu, sau đó chân thành khen ngợi: “Em còn suy nghĩ chu đáo hơn anh.” Biết
cô.
nhưng không ngờ rằng, Tôn Minh Trì lại ấn vào xương mu của cô rồi lại lắc lắc,
từng sợi lông tơ trên người đều không tự chủ mà dựng đứng lên.
đỏ bừng.
sau đó nói: “Xin chào.”
“Em đã gọt hai phút rồi.” Tôn Minh Trì ân cần nhắc nhở.
Trình Trục hít sâu một hơi, bỏ qua xúc cảm phía sau, nhanh chóng vẽ một khối
trông đơn giản y như bức tường trắng và cánh cửa trắng, chỉ mất năm mươi
đó, dán tờ giấy ra sau, dùng miệng cắn đứt băng keo, lấy bút chì than đưa cho
Hoàn cảnh ở đây không được tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ, ít nhất lối
Cảnh tượng này không có gì lạ đối với Trình Trục, trong trường cũng có lớp học
Tôn Minh Trì hỏi lại, lần này Trình Trục nói: “Tôi vẽ, vẽ!”
toàn bị ép thành hình, Trình Trục không nhịn được muốn rút lui, nhưng lại
Tôn Minh Trì cảm thấy buồn cười, bởi vì Trình Trục hệt như một con mèo xù
Tôn Minh Trì gật đầu hỏi: “Em cần vẽ mấy bức?”
chút nào, chỉ cẩn thận nghiên cứu cấu tạo cơ thể Trình Trục.
Trình Trục liếc mắt nhìn thời gian: “Hai thôi.”
mà thôi.
Trình Trục không biết tại sao mình phải làm giáo viên nghệ thuật bán thời gian
biết cái gì!”
“Sao em không nói câu nào?”
tên khách sạn, nhưng lại bị lá cây che khuất một nửa. Nếu không nhìn kỹ sẽ
Tôn Minh Trì lùi ra, sau đó nói: “Muốn vẽ gì thì vẽ.”
- -----oOo------
đang kháng cự và tránh né.
cánh cửa màu trắng nhạt.
Tôn Minh Trì thở hổn hển hỏi: “Sao em trắng thế?”
thương không sâu, em ngồi xuống đi, anh đi mua cồn i-ốt.”
“Anh đang làm gì vậy?” Trình Trục tò mò nhìn, giật lấy bức tranh từ trong tay
Minh Trì đã kéo cô vào.
theo cồn i-ốt và băng gạc.
“Này!”
Tôn Minh Trì có thể tìm được trong trấn.
“Vẽ hình lập phương?” Trong ấn tượng của anh, cái này có lẽ là đơn giản nhất.
Anh lấy con dao rọc giấy trong tay Trình Trục đi, sau khi xác nhận con dao
vô cùng vô lý, sao mọi chuyện lại đến mức này cơ chứ.
“A…” Trình Trục liếc nhìn bàn tay đang chống bên cạnh cô.
Tôn Minh Trì sờ tóc cô, anh cũng không miễn cưỡng cô nữa, nhưng động tác lại
Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến cổ tay.
đẹp, ngón tay thon dài mảnh khảnh, cho dù bên trên có sẹo, không hề trắng trẻo,
Nếu trong phòng tranh mà có một học sinh như vậy, chắc chắn giáo viên sẽ rất
ríu rít, quan hệ của họ cũng tràn ngập độ ẩm và sức nóng của mùa hè nóng bức.
đến anh.
phòng mà Tôn Minh Trì nói.
Thỉnh thoảng móng tay anh đột nhiên cào nhẹ *m v*t của Trình Trục, ấn mạnh
chậm rãi đi thẳng vào vấn đề: “Tính theo giờ, năm mươi đồng một giờ, anh có
…
đỡ đầu, ngón tay bị mái tóc ngắn che khuất, tay còn lại cầm điện thoại, hình như
gầm giường ra một bao thuốc, sau đó dùng bật lửa châm lửa. Thấy anh nhìn,
Cô đáp: “Thỉnh thoảng.”
giống như anh đã quên mất bây giờ họ đang làm gì.
“Ở trường có người mẫu khỏa thân không?” Tôn Minh Trì thuận miệng hỏi.
Tôn Minh Trì nắm chặt lấy tay cô, không để cô rút tay về, buồn cười nói: “Trình
tần suất nhanh đến mức Trình Trục cảm thấy mình sắp đột tử.
Trục lõm vào trong đó, không tìm được chỗ dựa.
Bởi vì trong lòng có quá nhiều lo lắng nên Trình Trục đợi Tôn Minh Trì mở cửa
Trục vẽ mình.
chịu đựng được việc bị Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm.
“Anh, con mẹ nó anh…” Cô nắm chặt bút, không thể thở nổi.
hai chân, cả người ưỡn lên.
di động, nhưng bạn cùng phòng không tin, nói rằng không có tranh thì không
nữa, bất kể Tôn Minh Trì là ai, thì bây giờ anh cũng chỉ là bạn giường của cô
“Vâng ạ.”
Tôn Minh Trì im lặng, sau đó đáp: “Được.”
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai chân bắt chéo, một tay chống lên chân
vui, nhưng đây không phải phòng tranh.
Tôn Minh Trì cúi người, nghiêng đầu hôn bắp chân Trình Trục, động tác dưới
Tôn Minh Trì hỏi: “Em có chắc là anh không cần mặc gì không?”
Chương 28
giường.
“…”
Trình Trục ngẩng đầu lên, mái tóc dài rải rác trên da, trải nghiệm thị giác đen
Lý do Trình Trục liên lạc với Tôn Minh Trì cực kỳ đàng hoàng, cô nói: “Tôn
không ngừng co giật, th*n d*** co thắt không kiểm soát nổi, cô bắt đầu kẹp chặt
quãng, tựa như một chú mèo con kêu meo meo, tiếng vừa nhỏ lại vừa dịu dàng.
được, siết hai chân lại kẹp chặt tay Tôn Minh Trì.
Trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Trình Trục
giường.
Trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác rất lạ, cô cảm thấy cảnh tượng hiện tại (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cuối cùng bức tranh vẫn không thể hoàn thành, Trình Trục không thể
vào balo, trông y hệt như đi tập huấn luyện, sau đó ra ngoài dưới cái nhìn hài
trúc cơ thể con người, thậm chí có mấy sinh viên nghệ thuật còn hiểu rõ cấu trúc
rất tàn nhẫn.
phòng rồi mới giả vờ bước vào một cách tự nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
cây bút đã bị cô ném sang một bên, đầu bút chì để lại một vết đen trên tờ giấy
chuyển, cô mới biết anh muốn học gì.
Kể từ hôm đó, Trình Trục và Tôn Minh Trì ngầm bắt đầu duy trì mối quan hệ
Đôi mắt Trình Trục liên tục nhìn về phía cửa sổ, cô có thể nhìn thấy bóng của
thịt và hai vùng sáng tối.
Tôn Minh Trì khẽ mỉm cười, bàn tay thô ráp nắm lấy bắp chân của Trình Trục,
“…”
tới nhìn bức tranh đầu tiên một lát, sau đó cúi xuống cuộn nó lại.
nhưng có lẽ họ đã quá quen với chuyện này rồi.
“Ông nội, bà nội, con lên trấn một chuyến, ông bà có muốn mua gì không ạ?”
Anh dựa vào bức tường bên cạnh cô, dở khóc dở cười xem cô muốn làm gì.
Tôn Minh Trì cười đáp: “Sao em lại sốt ruột như vậy.”
“Ít nhất cũng phải để tôi cất đồ đạc xong đã chứ!”
“Nếu anh thấy khó xử thì cứ che đi, không sao đâu.”
Nhưng sau đó có nghĩ nhiều hay không lại là một vấn đề khác.
một tấm bảng vẽ. Cô lấy một tập giấy phác thảo nhỏ dán lên bảng vẽ, sau đó
thề rằng ban đầu cô thật sự không nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ nói chuyện với
Người Trình Trục cứng đờ trong chốc lát, con dao rọc giấy cứa một vết vào
Trình Trục thề thốt phủ nhận, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại thể hiện rõ ràng là cô
lấy dao ra để gọt bút chì, bàn tay vững vàng thường ngày giờ lại vô thức run
Để trông hình thức hơn, Trình Trục không mang sổ phác thảo theo, mà cầm theo
bên trong.
“Hả?”
Trình Trục nghẹn một hơi, cảm thấy mình đang bị chế giễu, cô mắng: “Anh thì
Không giải thích được thì không giải thích nữa, cứ làm là xong.
Tôn Minh Trì rất chăm học, anh gật đầu: “Vậy em dạy anh đi.”
Tôn Minh Trì chậm rãi đâm vào rút ra, từ góc độ của anh, anh có thể nhìn thấy
Sau khi tắm rửa và nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng Trình Trục cũng có thể bình
của anh dừng lại, liếc nhìn Trình Trục một cái, sau đó tự nhiên ngồi cạnh Trình
cô vẫn rất bình tĩnh.
khăn tắm sạch, một chiếc áo mưa phù hợp với kích thước của Tôn Minh Trì.
không hiểu sao lại bị bọn họ ghét bỏ.
lúc đó có một dòng điện k*ch th*ch vỏ não của cô, khiến cô không kiểm chế
Theo yêu cầu của Trình Trục, Tôn Minh Trì đã thuê một phòng trong một khách
anh nhìn thoáng qua Trình Trục đang nhắm mắt, bắt đầu cố ý nghiền nát.
Đến cả Tôn Minh Trì cũng sững sờ khi thấy cô như vậy, thậm chí anh còn nghi
là khách đã ở lại trước đó, vì vậy cũng không để ý đến Trình Trục nữa.
Tôn Minh Trì hợp tác đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó đổi sang tư thế thoải
Cả người cô bị ném lên giường, Trình Trục vừa thấy khổ sở, vừa thấy hơi buồn
về cơ thể người, điều quan trọng nhất với sinh viên mỹ thuật là phải hiểu cấu
Có thể nói, bức tranh của Trình Trục không có chút kiên nhẫn nào, không thể
xem bản phác thảo giản dị. Thật ra Trình Trục cảm thấy cô vẽ rất đẹp, nhưng
Tay anh thong thả lùi ra sau, mạnh mẽ tách mông cô ra, ngón tay sờ xuống dưới
thể tìm một nơi tuỳ thích và tạo bất cứ dáng nào mà anh cảm thấy thoải mái.”
Căn phòng không quá rộng, bên trong chỉ có một chiếc giường lớn màu trắng,
mang cả quần áo để thay.
Editor: Lan Hương
Minh Trì chạm vào, dùng ngón trỏ và ngón áp út tách thịt mềm ra, ngón giữa
Trình Trục khựng lại hai giây rồi trả lời: “Được.”
xuống hôn gáy đối phương, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào làn da mịn màng của
phòng nhỏ màu trắng lúc này trở nên vô cùng ồn ào.
như đang đau đớn, nhưng âm thanh bật ra lại rất uyển chuyển.
Cô tức giận hỏi: “Anh có thể nhìn sang chỗ khác được không?”
vậy, cô chợt bật cười thành tiếng.
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 29
Trình Trục lập tức cảm nhận được có nước chảy ra từ th*n d*** của mình, cùng
quẩn ở miệng hang, không vào cũng không dời đi, cứ cọ sát Trình Trục như vậy.
“Ừm.” Anh thở dài: “Vậy anh có thể hút một điếu thuốc không?”
thêm vài lần nữa.
Khách sạn có ba tầng, sau khi lên đến tầng hai, thoáng cái cô tìm được căn
“Nếu lộ ra ngoài sẽ trở thành tranh khiêu d·â·m.” Anh từ từ nói.
__________
Cô mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế, cầm bảng vẽ nhìn Tôn Minh Trì trên
Một lúc sau, anh dừng lại, tì sát vào cắn tai cô hỏi: “Có vẽ không?”
tranh nửa che nửa đậy nặng trình trịch, cô sững sờ trong giây lát, không muốn
kẹp bảng vẽ dưới cánh tay, thu dọn vài đồ linh tinh như bút, tẩy mềm, dao… bỏ
mại.
trắng bị vò nát thành vô số nếp nhăn, các khớp ngón tay của cô trắng bệch, nhìn
Trình Trục dùng tay xoa xương mu của mình, không trả lời anh.
nữa.”
“Xong rồi.” Cô vội vàng nói.
G·i·ế·t cô đi!
sửa gì nữa nên dứt khoát đặt bút xuống.
Trên kệ tủ đầu giường có đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, có điều Tôn Minh Trì
Chuyện sau đó diễn ra một cách tự nhiên, mặc dù khách sạn giá rẻ, nhưng
Trình Trục lập tức cúi đầu xuống bắt đầu vẽ.
Trình Trục sững sờ một lát, nhìn Tôn Minh Trì tiện tay xé mảnh giấy vẽ trước
Trình Trục điên mất.
lòng thầm nói không ngờ Tôn Minh Trì lại là người khom lưng vì tiền.
Trục, em không nói anh sẽ không làm gì hết.” Anh xé băng gạc, quấn quanh
Tôn Minh Trì né tránh: “Cái này cho anh.”
bạn cùng phòng rồi nói đến chủ đề người mẫu, bạn cùng phòng Tiền Trinh nói
Nó khác hoàn toàn với con người của Tôn Minh Trì, bàn tay Tôn Minh Trì rất
gậy th*t to lớn vào đến lút cán thêm một lần nữa.
Trình Trục vẽ lên bảng vẽ với vẻ mặt nghiêm túc, khối lập phương bị cô phá
Cảm nhận được sự cứng ngắc của Trình Trục, động tác của Tôn Minh Trì dừng
tin, vì vậy cô mới nảy ra ý tưởng này.
“Được.”
Tôn Minh Trì ngồi xổm xuống, nhặt q**n l*t sạch sẽ rơi ra khỏi balo, trầm tư
ra tiếng “về 0”, thấy Trình Trục đi vào, bà ấy ngước lên nhìn cô với vẻ mặt
Cuối cùng, Tôn Minh Trì chỉ làm hai lần, bởi vì Trình Trục nói phải hoàn thành (đọc tại Qidian-VP.com)
Ha ha.
Rèm cửa chưa kéo, trong phòng sáng trưng, Trình Trục đứng ở cửa bình tĩnh lại,
Tôn Minh Trì không quan tâm bức tranh thứ hai trông như thế nào, anh chỉ đi
“Xong rồi, anh mặc quần áo vào đi.” Cô xé băng dính ra.
Tay Trình Trục đang nắm ga giường đột nhiên siết chặt, tấm ga trải giường màu
cảm tập trung và lông mày hơi cau lại của anh.
Giữa hè, thôn Đường vẫn rất nóng nực, kèm theo đó là tiếng gió và tiếng ve sầu
Tôn Minh Trì dường như không nói nên lời, một lúc sau mới trả lời: “Một đồng
bài tập vẽ tranh, nếu không sẽ không lừa được ông bà nếu hai người hỏi. Lần
A!
Trình Trục đứng ở cửa, ngay khi cô định gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ
“Đây là ranh giới giữa phần sáng và phần tối, chỗ này là chỗ tối nhất! Được
dính trên ga trải giường, không biết khi người dọn phòng nhìn thấy sẽ nghĩ gì,
tay nhào nặn ngực Trình Trục, đầu lưỡi quấn quanh b** v*. Trình Trục ôm lấy
Ngay từ đầu cô đã có chủ ý, nhưng cô phải tìm đại một cái cớ để chơi một trò
giường thật sự rất đáng tiền, vô cùng mềm mại, mềm đến mức cả người Trình
“Không cần đâu, con cứ đi chơi vui vẻ đi.”
Song không lâu sau, Trình Trục đã vòng tay qua vai hôn anh, môi răng hai
hơi dùng sức không cho cô khép chân lại. Một lúc sau, chân Trình Trục hoàn
Tóc của Tôn Minh Trì không dài, từ góc độ của Trình Trục có thể thấy rõ biểu
ngón tay bị thương của Trình Trục: “Xong rồi.”
“Đau à?” Tôn Minh Trì cố ý hỏi.
Trục có cảm giác như ngồi trên kim.
những cái cây đung đưa, cùng với các cửa hàng và tòa nhà ở phía xa.
Trình Trục không để ý, chỉ lấy băng dính trong túi ra, định dán giấy phác thảo
Trình Trục lập tức run rẩy.
Ngày hôm đó, cuối cùng Trình Trục cũng không giật lại bức tranh. Về sau, khi
lòng của ông nội Trình và bà nội Trình.
Cô đã nói như vậy, Tôn Minh Trì cũng không lịch sự nữa.
lạ, có lẽ là do ánh mắt của Tôn Minh Trì vẫn dừng lại trên người cô, khiến Trình
tĩnh lại, cho dù ánh mắt của Tôn Minh Trì có mãnh liệt đến đâu đi chăng nữa thì
Trình Trục ném bút đi: “Tôi không vẽ.”
“Nói nhẹ nhàng thôi.” Anh nhìn xuống, vỗ nhẹ vào vòng eo mảnh khảnh của cô:
ngờ mình đã hiểu lầm.
“Sao tôi có thể vẽ được!” Cô quay đầu lại hét lên.
Trình Trục thật sự rất chu đáo, trong balo của cô cái gì cũng có, đồ lót để thay,
Tôn Minh Trì nhìn sang chỗ khác một chút, nhưng Trình Trục vẫn cảm thấy cả
xúc cảm mềm mại, bên dưới có hai cánh môi ngọt ngào nối liền với nhau. Tôn
“Những lúc như vậy ai mà kiên nhẫn được chứ!” Cô tức giận đến mức cả người
liên lạc với Tôn Minh Trì, cô đã xác định sẽ duy trì mối quan hệ ổn định và lâu
đi rất sạch sẽ, tấm thảm màu nâu đỏ trông có vẻ khá cao cấp, khác biệt rõ rệt với
Tôn Minh Trì vỗ mông cô, trong phòng vang lên tiếng bốp bốp giòn tan. Trong
đồng ý.
Tôn Minh Trì rời khỏi phòng, chưa đầy mười phút sau đã quay trở về, tay cầm
hủy một cách nhân đạo, ném vào thùng rác.
“…”
nhuộm thành màu mực này. (đọc tại Qidian-VP.com)
lên bảng vẽ, nhưng cô phát hiện mình đã dán tờ giấy này từ trước rồi, nên đành
“Đừng cất.”
thêm gân xanh nổi lên, nhìn vừa đè nén d*c v*ng lại vừa d*m đ*ng.
Tôn Minh Trì mỉm cười nhìn cô, cúi người xuống lấy từ trong túi quần dưới
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy mặt Trình Trục đã dày lên nhiều. Kể từ lúc
Trình Trục cảm ơn anh, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không nói là muốn anh làm
balo.
Đáng ra Trình Trục không cảm thấy khó xử, nhưng hiện tại cô vẫn thấy hơi kỳ
Anh đứng dậy, đi đến bên cô và nhìn bức tranh, sau đó im lặng.
rằng cô ấy đã gặp một anh chàng đẹp trai có dáng người đẹp, bây giờ đang nghĩ
Trình Trục không muốn để ý đến anh, cô lại vùi đầu vào chiếc giường mềm
vội vàng nên đã làm rơi đồ ra khỏi balo.
không cố chấp hôn cô nữa.
không bị gỉ sét mới xem vết thương của Trình Trục, anh nói: “Không sao, vết
“… Năm mươi đồng một giờ được không?”
cơn đau đớn, Trình Trục cảm thấy có chút kh*** c*m, da đầu tê dại, “Đừng vỗ
đang nhìn Trình Trục, những cảm xúc xao động trong đó cũng dần bình tĩnh lại.
…
Minh Trì, không biết anh có tiện đến đây làm người mẫu cho tôi không?”
Vật nhỏ trên mông Trình Trục rất cứng, nôn nóng cọ xát giữa khe mông, nhưng
người hòa quyện vào nhau, hơi thở nóng bỏng đến ngạc nhiên.
Bà chủ ở quầy lễ tân đang cầm máy tính ấn vào tài khoản khiến nó liên tục phát
Tôn Minh Trì giữ chặt.
Trình Trục đè nén sự nóng nảy của mình, trả lời anh: “Đây được gọi là ranh giới
Trình Trục cúp điện thoại, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, trong
Bức tranh đầu tiên Trình Trục vẽ mất gần một tiếng, cuối cùng khi vẽ xong bức
giữa phần sáng và phần tối.”
Trình Trục sụp đổ: “Cái đó gọi là đổ bóng!”
Anh cúi xuống muốn hôn cô, nhưng Trình Trục lại tránh đi, Tôn Minh Trì
cuối, Tôn Minh Trì cố tình kéo dài và làm một cách tàn nhẫn.
dạng như thế nào, mà là xương nào nâng đỡ cơ bắp, có bề mặt nào, kết cấu da
trong tình huống này, hơn nữa cậu học sinh này còn rất bướng bỉnh, nhất quyết
“Lao động nhập cư gần đó.”
nhìn ra chỗ nào giống Tôn Minh Trì.
chơi kỳ lạ với Tôn Minh Trì, chẳng trách Tôn Minh Trì lại trêu chọc cô trên
“Đừng nhúc nhích.” Tôn Minh Trì quát lên.
Tôn Minh Trì, còn vừa nhìn lướt ngang qua chắc chắn sẽ không thể liên tưởng
thân bắt đầu trở nên nhanh hơn. Trình Trục vô thức phát ra tiếng rên tỉ đứt
Trục, cúi đầu nắm lấy tay cô để khử trùng.
đồng cho một buổi chiều. Đây chính là khách sạn tốt nhất và kín đáo nhất mà
không thể rút.
Trình Trục đi lên cầu thang, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cô chỉ muốn quan hệ tình
gì.”
mái hơn.
muốn biết nó như thế nào.
dẹp đi, buông tôi ra.”
anh: “Đưa cho tôi.”
vẻ mặt của Tôn Minh Trì vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề bị ảnh hưởng
có một dòng chất lỏng bôi trơn trong suốt tràn ra, cổ họng Tôn Minh Trì thắt lại,
lông vậy.
Tôn Minh Trì gật đầu.
người bại lộ dưới ánh mắt như săn mồi của Tôn Minh Trì, khiến cô rùng mình,
bạn cùng phòng hỏi Trình Trục về hormone cơ bụng tám múi di động trong
sạn nhỏ trong trấn.
Tôn Minh Trì do dự: “Sinh viên mỹ thuật?”
Cô chỉ “muốn” thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
trắng khiến Tôn Minh Trì th* d*c nặng nề.
Trình Trục chỉ mất vài phút để hoàn thành bản phác thảo thứ hai, tư thế của anh
đang nhìn gì đó.
Mái tóc lộn xộn xen lẫn mồ hôi dính trên mặt, son môi đã lem hết, phần lớn đều
Ba tháng hè trôi qua giống như nước chảy, vừa ngắn lại vừa dài.
Ban đầu cô chỉ kiếm cớ, bây giờ Trình Trục có thể thành thật thừa nhận…
lập phương.
Trình Trục cảm thấy lẽ ra mình nên c·h·ế·t từ giây trước, để bây giờ không phải
Khóe mắt cô có chút nước mắt, Trình Trục dùng mu bàn tay lau đi, tiếp đó lấy
Tôn Minh Trì nghiêng người nhìn: “Sao không vẽ màu?”
“Họ là ai?”
Trên xương mu của Trình Trục có một rừng cây nhỏ màu đen, dưới rừng cây là
Dáng người đẹp… Tôn Minh Trì có được không?
chưa!” Cô ném bút đi, cả người trở nên thiếu kiên nhẫn: “Nếu không làm thì
nghi ngờ. Song thấy Trình Trục mỉm cười tự nhiên với mình thì lại nghĩ rằng cô
Tôn Minh Trì gật đầu, vẻ mặt không quan tâm, tìm một chỗ ngồi rồi đợi Trình
ngón tay cô, cô vô thức muốn ngậm ngón tay vào miệng, nhưng cổ tay lại bị
Hối hận vì sao mình lại nóng đầu gọi điện thoại cho Tôn Minh Trì, Trình Trục
không chút do dự.
Lúc về đến nơi, anh phát hiện rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, bước chân
rẩy, không biết là do lo lắng, sợ hãi, hay là do hối hận.
không dùng đồ trên tủ đầu giường, mà dùng đồ trong balo của Trình Trục.
dài với anh, nếu đã quyết định vui vẻ cô sẽ không bận tâm đến chuyện khác
xương người hơn cả sinh viên ngành y. Trong mắt họ, cơ thể con người cũng
giống như thạch cao, điều cần suy ngẫm không phải là cơ thể con người có hình
Tuy nhiên, Tôn Minh Trì không đi sâu vào trong như thói quen, mà chỉ quanh
cười.
xu?”
Cánh cửa đóng sầm lại.
đâm vào giữa *m h* của cô.
Một tia sáng chiếu lên mặt cô, Trình Trục nheo mắt lại, chưa kịp phản ứng, Tôn
“Vậy anh có thể đắp chăn được không?”
lại, anh không ngẩng đầu lên mà bình tĩnh hỏi: “Trình Trục, em đang lo lắng à?”
Minh Trì làm theo mong muốn của cô, ăn càng tham lam hơn, tiếng nước không
rất rõ ràng nhưng khuôn mặt lại không rõ, cố gắng lắm mới có thể nhìn ra đó là
chịu đựng sự xấu hổ này.
Nghĩ vậy, Trình Trục thuận miệng nói cô đã gặp một hormone cơ bụng tám múi
Ban đầu Trình Trục không hiểu, mãi cho đến khi Tôn Minh Trì bắt đầu di
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.