Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67


Tim Sầm Tây không khỏi đập nhanh hơn. Cô chưa từng nghĩ bài viết của mình có thể giúp được nhiều người như vậy.

“Cô cũng đã báo trước với chị ấy rồi, chắc sẽ nhanh chóng đồng ý kết bạn thôi.” Diệp Na Na vỗ nhẹ vai cô, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, cô từng gọi điện với chị ấy, cũng xem qua chương trình rồi. Dù là luật sư, ăn nói sắc bén thật, nhưng tính tình của chị ấy rất tốt. Hơn nữa chị ấy thích bài viết của em lắm. Em cứ trò chuyện tự nhiên, đừng quá căng thẳng, được chứ?”

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, đã thấy mình ngồi trong góc của cửa hàng.

Giờ đây, việc bị cô Diệp Na Na gọi lên văn phòng cũng không còn khiến cô lo lắng như trước nữa.

“ Anh muốn giúp việc gì cũng được, nhưng mà viết bản tin phát thanh thì thôi đi! Mặt mũi lớp chọn như chúng ta còn cần giữ đấy!!”

“Cậu từ đâu chạy đến mà thở ghê thế?” Lý Giai Thư thuận miệng hỏi.

Có không ít người cũng chỉ ngồi một lúc rồi rời đi.

“Là chuyện cuộc thi viết văn mà cô từng nói với em hôm nghỉ lễ Quốc Khánh ấy. Hôm nay chủ nhiệm Diêu đã chuyển tiền thưởng qua đây rồi. Tiền cô đã đưa em rồi, giờ là mấy tờ giấy xác nhận với bằng khen, em cầm về nhé.”

Sầm Tây không dám ăn nhiều, lát nữa cô còn vài hạng mục nữa phải thi, sợ ăn no rồi chạy không nổi.

Khi Chu Thừa Quyết đuổi theo, thì cửa thang máy đã khép lại.

Thật ra ngay cả chính Sầm Tây cũng không biết mình nên đi đâu.

Cô cứ đi lòng vòng vô định quanh mấy con phố gần bệnh viện, mãi cho đến khi đi ngang qua một trung tâm thương mại lớn. Ánh mắt cô bất giác bị thu hút bởi tiệm McDonald's bên đường.

Mao Lâm Hạo: “...”

Trong hoàn cảnh quá chênh lệch như vậy, chạy trốn dường như là cách duy nhất để cô tạm thời tránh khỏi sự lúng túng và mất phương hướng.

Trước đó, Sầm Tây đã đăng ký liền mấy hạng mục thi đấu. Có mấy môn còn bị xếp thời gian thi sát nhau. Ngoài thi đấu, cô còn được phân công viết bài phát thanh cho lớp trong suốt thời gian diễn ra đại hội.

Nhưng vừa rồi lại không như thế.

Cậu ấy vừa nói xong, những người khác cũng mạnh dạn hùa theo: “ Anh Quyết, dừng lại đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô không biết cách làm nũng với người lớn, cũng không giống Lý Giai Thư luôn dễ dàng nói ra những lời ngọt ngào, đáng yêu khiến ai cũng yêu mến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ cần nhìn qua, xem như đã "nếm thử".

“Không không không.” Mao Lâm Hạo lắc đầu như trống bỏi: “Hamburger là bánh mì, tôi không ăn đâu.”

“Vậy tốt quá.” Diệp Na Na cười mãn nguyện, “Cô gửi phương thức liên lạc của đối phương cho em rồi. Em cứ thêm vào là được.”

Nhưng cuối cùng cô vẫn cất điện thoại.

“Cậu mặc đồ con gái đi chạy tiếp sức cho cậu ấy còn đỡ hơn là động vào bài phát thanh.”

Sầm Tây bước đi rất nhanh, thậm chí chính bản thân cô cũng không hiểu nổi vì sao. Rõ ràng bình thường cô đã quen nhận làm mấy việc lặt vặt, thường xuyên phải đến nhà của đủ kiểu người xa lạ, đối mặt với vô số bậc phụ huynh khác nhau, lúc nào cũng ứng đối thỏa đáng. Chỉ cần im lặng, ít nói, làm việc gọn gàng, chỉn chu là được.

Mấy cô gái đang nói cười vui vẻ thì thấy Mao Lâm Hạo chạy tới từ xa, đứng trước mặt Sầm Tây thở hổn hển.

Lý Giai Thư liếc nhìn cậu ấy đầy chê bai, thay cậu ấy nói nốt: “Tôi chỉ ăn mấy món làm từ bánh bao thôi.”

“Vâng ạ!”

Cô cứ ngồi yên lặng như thế, ngắm nhìn từng gia đình nhỏ hạnh phúc nối tiếp nhau bước vào cửa hàng, cảm giác giống như đang vụng trộm ngắm nhìn cuộc sống mà mình không thể chạm đến.

Chương 67

Trong cửa hàng, đa số là các gia đình dắt theo con nhỏ. Bố mẹ và con cái cười nói rôm rả, bầu không khí ấm áp vô cùng.

Thấy Sầm Tây bận bịu tối mắt tối mũi, anh vốn định giúp một tay, ai ngờ Mao Lâm Hạo cùng đám bạn nghe thấy thế liền sống c·h·ế·t ngăn cản.

Xét theo cách họ hàng đối xử với cô suốt bao năm nay, cô biết bản thân chưa bao giờ là đứa trẻ có thể khiến người lớn yêu thích.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Sầm Tây lúc đi đến văn phòng cũng trở nên nhẹ nhõm và đầy mong chờ.

“Văn... phòng... giáo viên...” Mao Lâm Hạo thở không ra hơi.

“ Người đó họ Uông. Em ghi chú là Luật sư Uông hoặc dì Uông đều được. Trước đây là chị ấy là luật sư, sau này đài truyền hình mời chị ấy về mở chuyên mục riêng.”

“Cảm ơn nhé.” Mao Lâm Hạo bất lực cảm khái, “Miệng cậu nói ngọt thật đấy.”

Chu Thừa Quyết: “...?”

May mà cô nhanh chóng phát hiện ra, hình như chỗ này không yêu cầu bắt buộc phải mua gì cả.

Cảnh tượng ấy giống hệt như trong trí tưởng tượng của cô.

Ví dụ như bất ngờ nhận được lời mời làm gia sư môn ngữ văn cho Chu Thừa Quyết, hay được giáo viên hỗ trợ xin các khoản trợ cấp từ nhà trường và doanh nghiệp, hoặc như lần trước đoạt giải cuộc thi viết văn.

Cô khẽ thở phào, bắt đầu dè dặt quan sát xung quanh.

Cô khẽ cúi đầu, bắt chước người khác rút điện thoại ra, vào trang đặt món để tìm một thứ gì đó giá rẻ nhất rồi mua mang đi.

Hiện tại cô vẫn còn nợ Chu Thừa Quyết hơn hai nghìn tệ, chưa đến lúc có thể sống xa xỉ như vậy.

Ngày đầu tiên của hội thao, cô đã bận đến quay cuồng.

Sầm Tây gật đầu: “Vâng, em cảm ơn cô ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Kiều đúng lúc lên tiếng: “Cái đó hẳn phải gọi là bánh kẹp thịt chứ nhỉ?”

Sau kỳ nghỉ ngắn, trường Nam Gia nhanh chóng bước vào kỳ đại hội thể thao hằng năm.

Nghĩ lại thì ngoài lần đầu nhập học bị gọi lên vì cố ý làm bài điểm thấp ra, thì những lần khác cô đến văn phòng đều gặp được chuyện tốt lành.

“Chị Na bảo cậu bớt chút thời gian qua văn phòng giáo viên một chuyến. Cô ấy có việc muốn với cậu.” Mao Lâm Hạo nhìn thời gian trên điện thoại rồi nói: “Chị Na đang ở văn phòng, nếu được thì cậu tới đó luôn đi.”

Chu Thừa Quyết: “...?”

“Buổi sáng còn một môn nữa, chắc nửa tiếng nữa mới bắt đầu. Có chuyện gì à? Bài phát thanh không đủ số chữ hả?” – Sầm Tây hỏi

“Đừng cảm ơn cô, phải cảm ơn chính bản thân em mới đúng. Tất cả đều là do em tự mình nỗ lực giành lấy.” Cô Diệp mỉm cười.

Lời này của Mao Lâm Hạo thật sự không thể phản bác.

Ban đầu, Chu Thừa Quyết chẳng có hứng thú gì với mấy hoạt động tập thể kiểu này, tham gia cũng chỉ là nể mặt đại biểu môn thể d·ụ·c nên cũng chỉ đăng ký lấy lệ hai môn thi.

“Được.” Sầm Tây gật đầu, nhận lấy khăn giấy từ Lý Giai Thư, lau tay rồi đứng dậy đi về phía văn phòng giáo viên.

Lần đầu tiên cô thấy bối rối.

Sầm Tây vừa thi đấu xong một vòng. Mấy cô bạn chơi thân liền tụ tập lại bên ngoài sân, vừa ăn gà rán vừa tán gẫu rôm rả.

Lý Giai Thư nhét đầy gà rán vào miệng, nói ú ớ: “Ngày kia mới đi. Tớ còn phải ở trường hai hôm nữa.”

Cô không thể thoải mái đón nhận lòng tốt của người lạ mà chẳng có lý do gì.

Chỉ cần có ai đó tốt với mình một chút, cô sẽ lập tức nghĩ: Mình có thể đáp lại điều gì đây? Có thể giúp được gì cho họ không?

……………

Cô ngồi một mình trong góc, miễn là không làm phiền người khác, sẽ không ai đuổi cô đi, thậm chí cũng chẳng ai để ý đến cô.

Cô thoáng chột dạ. Đây không phải là nơi cô có thể tùy tiện bước vào. Trước giờ cô chưa từng dám bước vào cửa tiệm như thế này, chỉ sợ một khi đã vào thì sẽ phải trả tiền, mà cô thì không đủ khả năng.

Hai môn thi đó đều rơi vào ngày cuối cùng của đại hội thể thao, nên mấy hôm đầu anh khá rảnh rỗi.

Nếu không nghĩ ra, trong lòng sẽ cảm thấy thấp thỏm, sợ rằng chút tốt đẹp kia sẽ nhanh chóng biến mất.

Diệp Na Na tỉ mỉ trao cả tập giấy tờ trên bàn cho cô, sau đó lại nói tiếp: “Còn một tin vui nữa.”

Sầm Tây không nhịn được bật cười, vội đưa cho cậu ấy một cái hamburger:“Đã đến rồi, có muốn ngồi xuống ăn luôn không?”

Vừa bước vào, cô quả nhiên thấy trên mặt cô Diệp Na Na không giấu nổi nụ cười.

Cuối cùng, Chu Thừa Quyết cũng không thể tham gia vào việc viết bài phát thanh. Anh đành tranh thủ lúc rảnh ra ngoài trường mua một túi đồ ăn nhanh McDonald mang về, nhờ Lý Giai Thư đưa cho Sầm Tây ăn cùng mọi người.

Dù cô chưa từng đặt chân đến đây, dù ở Gia Lâm cũng chẳng hề có KFC hay McDonald, nhưng từ bé cô đã mặc định rằng chỉ những đứa trẻ được bố mẹ yêu thương mới được dẫn vào những nơi như thế này.

“Sau khi bài viết của em được đăng, rất có sức ảnh hưởng đấy.” Cô Diệp nói: “Không chỉ lên báo vài lần, mà còn được mấy tài khoản truyền thông trên mạng chia sẻ lại. Có một số doanh nhân biết đến bài viết của em thông qua đó, đài truyền hình bảo rằng đã nhận được mấy khoản quyên góp lớn đều là nhờ bài viết của em. Nó đã giúp rất nhiều trẻ em vùng sâu vùng xa có được cơ hội cải thiện cuộc sống.”

Khúc Niên Niên vừa gặm cánh gà vừa hỏi Lý Giai Thư: “Không phải cậu định đi xem concert à? Sao vẫn còn ở trường?”

Cô chỉ biết giữa những người ấy, chỉ có mình là lạc lõng. Chỉ có rời khỏi đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Sầm Tây không hề do dự gật đầu, nụ cười trên mặt rạng rỡ chẳng kém gì của cô Diệp Na Na, hoàn toàn không giấu nổi niềm vui.

Chỉ riêng việc có thể giúp được nhiều người giống như mình thôi cũng đã đủ khiến cô xúc động rồi, chưa nói đến chuyện được trả công.

Trẻ con ngây thơ, lanh lợi. Người lớn nhìn con cái mình đầy yêu chiều.

Thực ra cô không thấy thèm ăn, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, chẳng hiểu sao lại có cảm giác mùi hương kia vừa thân thuộc, vừa xa vời.

“Nếu có khó khăn gì khi trao đổi thì cứ đến tìm cô. Cô sẽ giúp em.”

Cô không đói, cũng không thèm ăn, nhưng đôi chân như không nghe theo lý trí, cứ thế mà bước vào trong.

Cô đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi cửa hàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu ấy chẳng buồn cãi nhau với những người chẳng hiểu gì về tinh hoa của bánh bao, sau khi hít thở đều xong mới quay sang hỏi Sầm Tây: “Cậu thi đấu xong chưa?”

Dù trước đây khi ở nhà của Chu Thừa Quyết, cô cũng vì bản thân có thể kèm được ngữ văn cho anh nên mới miễn cưỡng thuyết phục chính mình rằng bản thân “xứng đáng” được ở lại ăn cơm cùng dì Giang và mọi người.

Với cô, ngoan ngoãn, nghe lời, không gây rắc rối… là cách ứng xử duy nhất mà cô học được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô và các thầy cô khác đều rất tán thưởng tài năng viết lách của em. Bên phía đài truyền hình nói có một người làm từ thiện lâu năm rất thích bài viết của em, muốn hợp tác lâu dài và có thù lao, nên cô muốn hỏi ý em một chút.”

Văn phòng giáo viên cách sân vận động khá xa, còn phải đi vòng qua hai dãy nhà. Lý Giai Thư tiện tay vỗ lưng giúp cậu ấy điều hòa hô hấp: “Thân hình một trăm cân của cậu mà chạy được như thế, thật đúng là làm khó cho cậu rồi.”

Hai người lệch nhau chỉ vài phút, nhưng vì cô đi quá nhanh, nên khi anh bước ra khỏi thang máy, cô đã rời khỏi bệnh viện, không biết đã đi đâu.

Thầy cô ở Nam Gia khác hoàn toàn với những giáo viên ở Gia Lâm mà cô từng biết. Bọn họ có chính kiến, có nguyên tắc, không tỏ vẻ bề trên mà luôn suy nghĩ cho học sinh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67