Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 100: Phân hạng? Chọn hạng

Chương 100: Phân hạng? Chọn hạng


Anlene: “...”

Nghe Stanislav giải thích xong, hắn trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc, không biết phải nói gì.

Anlene chợt nghĩ tới Siêu Trộm Kai, kẻ có siêu năng lực được phân hạng A, bị người của phe Phân Liệt thèm thuồng, thậm chí là trực tiếp ra tay b·ắt c·óc.

Hắn lại nghĩ đến chính mình, nếu để cho người khác biết bản thân sở hữu một chiếc mũ có thể khiến siêu năng lực gia hạng B được tăng lên hạng S, dù sự thật khả năng cao không phải như vậy…

Anlene nghiêm mặt lại, trầm giọng hỏi Stanislav:

“Chỉ huy Kozlov, không biết ngoại trừ ngài ra, còn có ai biết đến điều này nữa không?”

Đối phương nghịch cái tablet trong tay, cười lắc đầu đáp:

“Chú yên tâm, tạm thời cũng chỉ có tôi biết thôi.”

Nhưng Anlene không cách nào an tâm cho được, hắn nhạy bén bắt được keyword trong câu nói này của Stanislav.

“Tạm thời?”

Đối phương cười hì hì nói:

“Đặc vụ bình thường chỉ có thể xem được phân hạng sau cùng của chú trong hệ thống, nhưng mấy người cùng cấp với tôi, hoặc cao hơn hoàn toàn có quyền hạn tra cứu hồ sơ lưu trữ chi tiết về quá trình đánh giá phân hạng của chú.”

Tên chỉ huy bụng phệ ngồi lên chiếc ghế gaming sau lưng, khiến nó kêu lên kẽo kẹt, đoạn lại nói:

“Cho nên nếu những người đó nhìn thấy hồ sơ lưu trữ của chú, vậy thì hết tạm thời.”

Anlene nghe xong liền không khỏi nhíu mày, tin tức này mặc dù không quá tệ như hắn tưởng tượng, nhưng cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Ngồi thẳng trên sofa, hắn nhìn cái mặt mâm có phần không dễ ưa của Stanislav, khẽ nhướng mày nói:

“Nếu ngài đã kéo tôi vào đây để nói chuyện này, vậy hẳn là…”

Hắn để lấp lửng câu nói của mình.

Stanislav búng tay một cái, cười hì hì đáp:

“Bingo! Chú đoán đúng rồi đấy, đáng tiếc không có thưởng.”

Đối phương dùng chiếc ghế gaming đáng thương kia lăn bánh tới gần chỗ Anlene, trên bàn tay heo mập duỗi ra hai ngón, nói:

“Một, tôi có thể để chú lựa chọn kết quả phân hạng của mình, rốt cuộc là B hay là S, hay chú muốn mấy hạng còn lại cũng được, đều do chú quyết định cả.”

“Hai, tôi có thể chặn luôn quyền truy cập hồ sơ lưu trữ của chú khỏi đám đặc vụ cấp chỉ huy, như vậy cả cái khu năm này cũng chỉ còn tên cục trưởng kia là có thể biết được chi tiết về quá trình phân hạng của chú.”

“Chú thấy thế nào hả?”

Anlene nghe Stanislav nói xong, một lần nữa chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng, nhìn tên bụng phệ này với một ánh mắt vô cùng phức tạp cùng khó hiểu.

‘Có thể làm được những chuyện này, ông rốt cuộc phải được dung túng đến mức độ nào, hoặc là nói… rốt cuộc là phải có năng lực cỡ nào mới được dung túng như vậy?’

Hắn không tin Cục Vệ Địa này sẽ là một tổ chức vô kỷ luật như vậy, đặc vụ trong cục có thể muốn làm gì thì làm, giả tạo hồ sơ, che mắt đồng nghiệp, dù cho có nội gián từ thế lực khác đi nữa cũng không thể lộ liễu như vậy.

‘Cho nên ông nói tôi là đặc thù, nhưng chính bản thân ông trong Cục Vệ Địa sợ là còn đặc thù hơn tôi.’

Hắn thầm cảm thán một tiếng, sau đó lạnh giọng hỏi:

“Tôi cần trả giá cái gì?”

Anlene không tin trên đời này có đĩa bánh nào là miễn phí, nên hắn hiểu được, để Stanislav thực hiện hai việc mà ông ta mới nói, hắn cần phải đánh đổi bằng một số thứ.

Thấy hắn thức thời như vậy, tên chỉ huy bụng phệ lộ ra nụ cười rất là hài lòng, cố tỏ ra ôn hòa nhưng trong giọng điệu lại có một tia đê tiện như có như không chẳng thể xóa sạch.

Stanislav nói:

“Ê hê, nếu chú đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng trực tiếp đi vô vấn đề.”

“Để mà tôi có thể giúp chú che giấu hồ sơ, chú cần…”

Anlene nghiêm mặt, không chớp mắt dù chỉ một cái, chuẩn bị đầy đủ tinh thần để nghe yêu cầu quá đáng mà đối phương có thể đưa ra.

“...chơi game với tôi!”

‘Quả nhiên… ể?’

Nét mặt của Anlene chợt cứng lại, Occlumency suýt chút nữa thì bị chính hắn tự phá, cũng không thể trách, hắn vốn đã đinh ninh rằng Stanislav sẽ đưa ra một đòi hỏi khó chấp nhận, nào ngờ…

“Chơi game với ngài? Chỉ thế thôi?”

“Chứ chú còn muốn thế nào?”

Đối phương nhún vai một cái rồi đáp lại, sau đó nở nụ cười có chút bỉ ổi:

“Làm nô lệ cho tôi hả?”

Anlene nghe xong, nhìn thân hình béo ị của Stanislav, không kìm được rùng mình một cái, lập tức xua tay nói:

“Không không! Chơi game rất tốt, chúng ta bắt đầu luôn chứ, thưa ngài chỉ huy?”

“Bắt đầu luôn? Chú nghĩ gì vậy?”

Stanislav tặc lưỡi lắc đầu nói:

“Ai nói với chú là chỉ chơi một lần là xong hả?”

“Mỗi tháng tôi đều sẽ tậu một số game mới, chuyện chú cần làm là hỗ trợ tôi vượt mấy màn khó qua, việc này đối với chú mà nói cũng không phải vấn đề gì nan giải đúng không.”

Anlene nghe vậy, suy tư một chút rồi nhẹ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

‘Đúng là không phải cái gì khó khăn, nhưng chơi game mà không tự qua màn thì còn chơi làm cái gì? Hơn nữa…’

Hắn lắc đầu một cái rồi nói:

“Tôi có thể làm, nhưng không thể làm mãi được, cùng lắm là nửa năm thôi, một tuần chỉ chơi tám tiếng. Ngài thấy thế nào, chỉ huy Kozlov?”

Stanislav lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không được, không được! Chí ít cũng phải ba năm, mỗi ngày tám tiếng.”

Anlene nhanh chóng phản đối:

“Không thể, vẫn quá dài. Tôi chỉ có thể đáp ứng làm thêm một tháng, là bảy tháng.”

“Không được…”

“...”

Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng thời hạn mà Anlene phải hỗ trợ Stanislav chơi game là mười hai tháng, vừa tròn một năm, mỗi tháng làm bốn mươi giờ.

Đối với kết quả này, cả hai kỳ thực đều không quá thỏa ý, một bên cảm thấy thời gian vẫn dài, một bên lại thấy còn ngắn.

Nhưng Anlene không thể hiện điều đó ra ngoài, trái lại Stanislav lộ rõ vẻ buồn bực nói:

“Được rồi, được rồi, nhanh làm xong thủ tục đi! Tranh thủ thời gian theo Cloud tới cái chỗ c·hết tiệt kia rồi quay lại đây chơi game với tôi!”

Anlene nhún nhún vai, sau đó chìa D-Shift tới trước mặt đối phương.

Stanislav một lần nữa cầm cái tablet lên, thao tác một lúc trên màn hình.

Chẳng bao lâu sau, màn hình hologram trên D-Shift của Anlene tự động hiện lên, các thông tin trên đó cũng dần dần thay đổi theo thao tác của Stanislav.

[Người dùng: Anlene]

[Hạng năng lực: Chưa biết]

[Hạng Mạo Hiểm: Chân Gà III]

[Mức độ thám hiểm Siêu Hiện Giới: 0,00%]

[Vé thông hành Siêu Hiện Giới: Vé Tân Thủ - Tòa Thành Trí Tuệ]

[Đá Thực Tại: 1.183 / 10.000]

[Đá Thực Tại miễn phí hàng tháng: 0 / 0]

Hắn còn nhìn thấy một pop-up nhỏ bắn ra ở góc phải của màn hình.

[Ngài nhận được 1.000 Đá Thực Tại từ quà Hạng Mạo Hiểm - Chân Gà III - Mỗi tháng +1.000 Đá Thực Tại, tiếp tục thăng hạng để nhận được càng nhiều Đá Thực Tại]

Anlene nhìn qua mục Hạng Mạo Hiểm của mình, rủa thầm:

‘Chân Gà? Rốt cuộc là kẻ thiên tài nào đặt ra cái hệ thống xếp hạng này, chúc cho ngài sớm ngày mất đi lỗ mũi.’

Sau đó hắn lại nhìn đến chỗ ‘vé thông hành’.

‘Tòa Thành Trí Tuệ… có vẻ như là một địa điểm nào đó trong Siêu Hiện Giới, cũng rất có thể là nơi đầu tiên mà mình đặt chân đến.’

Đúng lúc này, âm thanh của Stanislav lấy ánh mắt của hắn ra khỏi màn hình D-Shift.

“Này, chú đã nghĩ kỹ rồi chưa, muốn phân hạng ở bậc nào nào hả?”

Anlene nhướng mày hỏi:

“Nếu như là hạng C thì tôi có thể nhận bao nhiêu Đá Thực Tại, mà bậc S thì lại là bao nhiêu, thưa ngài chỉ huy?”

Stanislav ra vẻ khó hiểu:

“Chú còn quan tâm mấy cái nhỏ nhặt này?”

Anlene lập tức mỉm cười đề nghị:

“Vậy ngài sẽ tài trợ cho tôi chứ?”

Stanislav lập tức vô việc:

“Hạng F thấp nhất là một ngàn, mỗi hạng cao hơn lại tăng thêm một ngàn, riêng hạng S là mười ngàn Đá Thực Tại, chú cứ chọn đi!”

“Vậy tôi chọn…”

Chương 100: Phân hạng? Chọn hạng