0
Anlene quẳng chuyện danh xưng ra sau đầu, hắn lúc này mới chuyển sự chú ý của mình sang khung cảnh của cái Viện Bất Lực này.
Ấn tượng đầu tiên của hắn về nơi này chỉ có hai từ thôi.
To lớn cùng ngoài dự đoán.
Anlene vốn tưởng rằng nó sẽ na ná như cái bệnh viện tâm thần ở thành phố giả tưởng nào đó, nhưng không ngờ rằng lại là một quảng trường rộng rãi, trông qua có vẻ tươi sáng, thơ mộng, rực rỡ màu sắc như thế này.
Hơn nữa…
Hắn ước chừng diện tích của Viện Bất Lực, lại nhớ tới căn phòng khảo nghiệm năng lực của văn phòng phân hạng, lại thêm đại sảnh rộng lớn của Cục Vệ Địa.
‘Có vẻ như… đã vượt xa phạm vi của thư viện thành phố rồi, rốt cuộc là họ xây dựng kiểu gì đây?’
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, híp mắt lại quan sát bầu trời, chẳng mấy chốc đã nhận ra nó cũng chẳng phải một bầu trời thật sự.
‘The Truman Show?’
Một bộ phim nào đó thoáng qua trong đầu Anlene, nhưng rất nhanh cũng đã bị hắn vứt ra sau đầu.
Hắn nhìn mấy bóng người chán chường, đi lại như Zombie hoặc nằm liệt như c·hết ở các nơi trong quảng trường, khẽ nhíu mày nói:
“Thử nghiệm bằng cách nào đây, đặc vụ Wilson?”
Sau đó liền thấy Cloud liếc nhìn tay áo của mình, thế là hắn lập tức hiểu ý của đối phương, rút đũa phép ra niệm một câu thần chú đơn giản.
“Lumos!”
Ngay tức khắc, đầu đũa phép gỗ thông sáng lên, hiệu quả của Bùa Thắp Sáng Đũa không hề có chút suy giảm nào.
“Nox!”
Anlene lại dùng Bùa Tắt Sáng Đũa để dập ánh sáng đi, sau đó quơ đũa phép về phía một con ma nơ canh gần mình, thi triển phép biến hình lên nó.
Con ma nơ canh màu trắng thoáng cái đã bị hắn nhuộm thành màu đen.
Cũng vào lúc này, chiếc áo khoác trên người hắn chợt thay đổi, biến trở về hình dạng ban đầu, để lộ một thủng trên vai phải kèm theo v·ết m·áu loang lổ.
Cloud:
“Hừm?”
Kai sợ hết cả hồn:
“Vãi chưởng, thủ tục phân hạng giờ chơi ác thế cơ à? May mà tui đã làm sớm!”
Gã nhìn chằm chằm vào bả vai của Anlene, vỗ ngực thở phào vì cảm thấy may mắn.
Anlene thần sắc bình tĩnh một lần nữa thi triển phép biến hình để thay đổi chiếc áo, đồng thời lắc đầu đáp:
“Không phải, là đồng bọn của kẻ muốn b·ắt c·óc chú làm ra đấy.”
Nghe vậy, nét mặt của Kai không khỏi cứng lại, chợt cảm thấy có vẻ như bị giam lỏng ở trong cái cục này cũng không phải là chuyện gì đó quá tồi tệ.
Nhìn thấy Anlene tùy ý thay đổi chiếc áo của mình sang một kiểu dáng khác, gã không giấu được sự hâm mộ nói:
“Làm phù thủy đúng là tiện thiệt ha, ông anh lại còn không bị cái chỗ c·hết tiệt này hạn chế nữa chứ! ** nghĩ đến lại thấy ghen tị!”
Mũ Phân Loại không khỏi cười lạnh nói:
“Phường t·rộm c·ắp đốn mạt thì cũng chỉ có thể ước ao ghen tị mà thôi, dòng thứ như mi bất kể ở thời không nào cũng không xứng làm phù thủy!”
Sau đó nói với Anlene:
“Này, truyền lời của ta cho thằng trộm này nghe!”
Anlene còn có thể làm gì, nhún vai một cái rồi học theo giọng điệu của chiếc mũ xỉ vô mặt Kai, sau đó nhoáng cái lại thay đổi một trăm tám mươi độ, bình thản hỏi Cloud:
“Tới đây là xong rồi chứ?”
Kai không nói gì, chỉ căm tức nhìn về phía Anlene, hoặc chính xác hơn là chỗ trên đỉnh đầu của hắn.
Cloud thì chỉ đơn giản đáp lại bằng một chữ:
“Chờ.”
‘Chờ cái gì?’
Anlene không hiểu, nhưng khi thấy nét mặt của Kai bỗng trở nên khó coi, giống như nhớ lại cái gì đó từ lời nói của Cloud, hắn liền hiểu được gã hẳn phải biết cần chờ cái gì.
Hắn bèn hỏi gã:
“Chú nhăn nhó cái gì?”
“Cái *** ** nó!”
Kai không trả lời thẳng mà chửi thề một tiếng rồi tự trách:
“Biết vậy tui đã không nhiều chuyện, sao tui lại quên cái *** đó được cơ chứ, thế mà lại tự nguyện chui vô chỗ này lần nữa!”
‘Ừm?’
Anlene vẫn là không hiểu ra sao, nhưng cũng phần nào đoán được cái mà Cloud bảo hắn chờ rõ ràng là bị gã Siêu Trộm ghét cay ghét đắng.
“Hey, cho tui đi ra!”
Hắn đoán không sai, đối phương đã bắt đầu kêu la om sòm đòi Cloud thả mình rời khỏi Viện Bất Lực.
Cloud không có phản ứng gì, đứng khoanh tay tại chỗ, bất động như tượng.
Mặc dù bị kính râm che đi, nhưng ai cũng có thể thấy được hắn đang nhìn về phía đài phun nước ở đằng xa.
Thế là Anlene cũng nhìn về phía đó, muốn xem xem có cái gì đặc biệt.
Cũng chẳng phải đợi quá lâu, trong tiếng làu bàu phiền tai của Kai, đặc vụ Wilson khẽ thốt:
“Tới rồi.”
Hắn vừa dứt lời, gã Siêu Trộm cũng không lải nhải nữa, trái lại có chút hoảng hốt, nắm lấy tay của Anlene lay qua lay lại, giọng có phần cầu khẩn:
“Cho tui cây dù! Ông biến cho tui cây dù được chứ, xin ông đấy!”
Anlene im lặng liếc gã một cái, nhưng cũng không chối từ mà quơ đũa phép biến một con ma nơ canh khác thành một cây dù đen, để cho gã tự đi nhặt lấy.
Cũng vào lúc này, ngay khi Kai vừa mới nhặt cây dù lên, còn chưa kịp bung ra thì đã thấy ở trung tâm của quảng trường rộng lớn, một cột nước khổng lồ đột ngột bắn lên từ đài phun nước, xông thẳng tới chỗ cao nhất của bầu trời giả tạo trong quảng trường.
‘Cái này… hình như đã vượt qua khỏi độ cao của hầm xe thư viện rồi chứ?’
Anlene nhíu mày suy tư.
Từ trung tâm của bầu trời, một màn nước chợt trải rộng ra, chẳng mấy chốc đã tạo thành một mái vòm nước khổng lồ bao trùm toàn bộ không trung của Viện Bất Lực.
Lúc mà Kai đã mở dù ra che, cũng là khi đài phun nước ngừng bắn.
Mái vòm nước khổng lồ trước đó không biết bị thứ gì giữ lại, mà lúc này đây bỗng giống như tránh thoát khỏi thứ đó, bị trọng lực của Trái Đất kéo xuống trở lại.
Anlene khẽ nhướng chân mày, nhìn đến chỗ cây dù mà bản thân mới biến ra cho Kai, thầm nghĩ:
‘Cái này cũng không phải mưa, chú mày che nổi sao?’
Đồng thời cũng không khó để hắn đoán ra, thứ nước sắp rơi xuống trên đầu mình rõ ràng không phải loại nước thông thường, 2H2 + O2 = 2H20, mà rất có khả năng ẩn chứa chất gì đó đặc biệt ở bên trong, có thể ức chế siêu năng lực của những kẻ đã thức tỉnh.
‘Ừm, có gì đó kỳ lạ.’
Trong giây lát Anlene vừa mới nghĩ ngợi, hắn giống như nhìn thấy thứ nước kỳ lạ đang rơi xuống kia tựa như trong phút chốc đã bốc hơi quá nửa, đợi đến khi cách mặt đất chỉ còn chừng vài mét, chúng đã chẳng còn khác gì mưa phùn nữa, lất phất nhẹ vuốt qua gương mặt của hắn.
Ở bên cạnh hắn, gã Siêu Trộm lúc này chợt thở hổn hển như sắp đi bán muối, thều thào nói:
“Cái… cái chó… này có… có thể… tự động… tan… tan rã… thành vô… vô số… vi hạt… tro…ng không… khí, trôi… trôi khắp… mọi… mọi nơi… muốn… tr… tránh cũng kh… không được.”
Anlene nghe vậy, cảm thấy có chút buồn cười hỏi lại:
“Vậy chú còn cầm dù làm gì, chẳng phải vô dụng sao?”
Nhưng Kai lúc này đã không còn hơi sức đâu mà trả lời, trực tiếp nằm bệt ra sàn, bộ dáng như đang hấp hối.
Nếu còn sức mở miệng, có lẽ gã sẽ nói:
“Con ** nó! Tui biết chứ, nhưng ít nhất làm vậy thì tâm lý còn dễ chịu được một chút.”
Lúc này Cloud cũng không còn nhìn về phía đài phun nước nữa, quay sang nhìn Anlene.
Thấy hắn vẫn bình chân như vại, không có vẻ gì là mệt mỏi, cười nói như thường, đặc vụ Wilson liền hiểu được có vẻ như Viện Bất Lực thật sự không thể khiến cho hắn bất lực.
Nhưng Cloud vẫn là nói:
“Làm phép thử xem.”
Anlene không có phản hồi gì, chỉ trực tiếp giơ đũa phép hướng lên trời, trầm giọng niệm:
“Arresto Momentum!”
Ngay lập tức, một mảng lớn nước… tạm gọi là nước mưa trên đầu hắn bỗng nhiên rơi chậm hơn một cách kỳ lạ.
Nhưng mà…
‘Đó là…’
Anlene không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, trong màn mưa chậm đó, bỗng nhiên xuất hiện một thứ biết phát sáng bay xuống với tốc độ cực nhanh, nếu hắn không nhìn lầm thì thứ đó chính là…
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
---Loading---
Cảm ơn ngài Bhrum đã đổ bia và ngài Ma Tử Dạ đã chọi gạch cho đồ vô dụng này!
Xin đa tạ những ngài vẫn còn đọc truyện và đề cử!
Cũng không biết phải nói gì hơn bây giờ, Vô Dụng cũng không hứa hẹn được gì cả, ngoại trừ cảm ơn.