0
Sau một hồi xem xét, các bức tranh tương ứng với mỗi loại thất tông tội mà Anlene liệt kê ra được là:
Tội tham ăn có tám bức.
Tội lười biếng có chín bức.
Tội kiêu ngạo có đến mười một bức.
Tội phẫn nộ, sáu bức.
Tội đố kỵ, chín bức.
Tội tham lam, mười bức.
Tội dâm dục, bảy bức.
Hết thảy sáu mươi bức tranh, ngang sáu bức, dọc mười bức, trải đầy cả mặt bàn.
‘Sáu bảy tám chín chín mười và mười một, bảy con số này rốt cuộc có ý nghĩa gì?’
Anlene thầm tự hỏi, sau đó nhìn lại vị trí mà Mảnh Vá xuất hiện.
Kệ sách lớn.
Hắn nhìn từng hàng sách, khẽ nheo mắt lại, thoáng cái liền đếm được nó có hết thảy mười ba tầng, cao khoảng chừng bốn mét.
‘Mười ba…’
Anlene giở đến trang bìa của quyển sách mình đang đọc, nó có tên là Cơn Giận Của Cổ Nhân, viết về những điều làm cho người xưa tức giận, cũng như những cách trút giận vô cùng đặc biệt của số ít trong đó, bất kể là người ở phương đông hay phương tây.
Quyển sách này cũng khá thú vị, trong chút ít nội dung vừa mới đọc được, hắn thấy được từng có tên quý tộc xả giận bằng cách bố thí một đồng vàng cho một kẻ trong đám ăn mày, sau đó nhìn bọn chúng cắn xé nhau vì đồng vàng chết tiệt đó.
Rất độc ác, cũng rất máu lạnh.
Nguồn gốc cho cơn giận của tên quý tộc đó, chỉ đơn giản là vì kẻ ăn mày kia đã không cúi đầu, mà dám nhìn vào cỗ xe ngựa nguy nga của hắn ta, khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm cùng cực.
‘Thật may mắn khi đã không sinh ra trong hoàn cảnh ấy, thời đại ấy… Mặc dù những chuyện như vậy, cũng không phải đã hoàn toàn chấm dứt ở thời đại này, chỉ là đổi thành một loại hình thức khác mà thôi.’
Anlene khẽ thở dài một tiếng, sau đó liền vứt chuyện này ra sau đó.
Bất kể nội dung quyển sách này có thú vị cỡ nào, hiện giờ nó cũng không thể quan trọng bằng một phát hiện khác của hắn.
Vị trí mà hắn lấy được nó.
Tầng thứ sáu từ dưới lên của kệ sách lớn trước mặt.
Có sáu bức tranh đại biểu cho tội phẫn nộ, quyển sách nói về cơn giận của người xưa lại nằm ở tầng kệ thứ sáu, hắn đương nhiên không thể cho đây là sự trùng hợp.
Anlene đặt quyển sách xuống bàn, sau đó nhìn lướt qua tựa đề của những quyển sách nằm cùng một hàng với nó, rất nhanh liền nhận ra không có bất cứ một quyển nào trong số chúng có liên quan đến tội phẫn nộ.
‘Vậy thì dễ chơi rồi.’
Khóe môi Anlene khẽ nhếch lên, hắn đưa mắt nhìn lên các quyển sách ở tầng kệ thứ bảy, chẳng bao lâu sau liền lấy ra quyển sách thứ hai.
Đàn Ông, Đàn Bà & Lực Kết Nối Kỳ Diệu Của Chuyện Phòng The.
Nó đại biểu cho tội gì, nhìn qua tựa đề liền hiểu.
Hắn cũng đặt quyển sách này xuống bàn, sau đó mượn cái thang ngay bên cạnh lấy ra quyển sách thứ ba, nằm ở tầng thứ tám của kệ sách lớn.
Từ Đông Sang Tây, Top 100 Món Ăn Bạn Nhất Định Phải Thưởng Thức Trước Khi Chết.
Đây là tội tham ăn.
Chuyện sau đó vẫn cứ như thế, hắn lấy thêm bốn quyển sách có chủ đề liên quan đến tội lười biếng, đố kỵ, tham lam và kiêu ngạo ở các tầng cao hơn, trong đó có hai quyển cùng nằm ở tầng kệ thứ chín.
Sau khi đã lấy ra đủ bảy quyển sách có nội dung liên quan đến thất tông tội, hắn liền đưa tay về phía Mảnh Vá Thường ở trước kệ sách, nhưng mà…
‘Ừm?’
Vòng cổ ngữ phong ấn vẫn còn nguyên tại đó, chầm chậm xoay quanh Mảnh Vá, trông không có vẻ gì là sắp tan biến cả.
‘Sai ở chỗ nào sao?’
Anlene nhất thời lâm vào trầm tư, hồi tưởng lại những gì mình vừa mới làm.
Các ý nghĩa lướt qua thật nhanh trong tâm trí của Anlene, cuối cùng dẫn hắn tới một hành động thực tế.
Anlene đưa mắt nhìn qua Mảnh Vá Thường còn lại ở chỗ này, nó cũng đang lơ lửng trước một kệ sách lớn.
“Hết thảy đều có liên quan tới nhau…”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó ôm theo bảy quyển sách mà bản thân mới chọn ra đi về phía của Mảnh Vá còn lại.
‘Quả nhiên là thế.’
Khi tới gần kệ sách thứ ba, trong mắt Anlene chợt lóe lên một tia sáng, hắn có thể thấy rõ giữa những hàng sách trên kệ xuất hiện một số vị trí trống để có thể nhét sách vào.
Hơn nữa trùng hợp làm sao mà ở những tầng sáu, bảy, tám, chín, mười và mười một đều có những chỗ trống như vậy.
Nhưng Anlene không nhét vào vội, thay vào đó, hắn bắt đầu nhớ lại nội dung tóm tắt mà bản thân đã đọc được về chuyến phiêu lưu của Kỵ Sĩ Mặt Trời Không Lặn ngày hôm qua.
“Con quái vật đầu tiên mà Lancelot đối mặt đại biểu cho tội… tham ăn.”
Hắn khẽ thì thầm, sau đó lấy quyển “Top 100 Món Ăn” nhét vào chỗ trống ở tầng kệ thứ tám.
“Thứ hai là dâm dục…”
Anlene đặt quyển “Chuyện Phòng The” vào vị trí trống của tầng kệ ngay bên dưới.
Cứ như thế, sau đó là tội tham lam ở tầng thứ mười, kiêu ngạo ở tầng thứ mười một, lười biếng và đố kỵ ở tầng thứ chín, cuối cùng là phẫn nộ ở tầng thứ sáu.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn liền đưa tay tới chỗ Mảnh Vá ngay trước mặt mình.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
‘Quả nhiên không sai.’
Anlene cười nhạt một cái, sau đó giả vờ lấy một vài quyển sách trên kệ ra xem, sau một lúc mới quay lại chỗ Mảnh Vá còn lại.
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
Không ngoài dự liệu, phong ấn của Mảnh Vá ở đây cũng đã bị phá giải, hắn lại nhẹ nhàng thu thập thêm được một mảnh, biến số Mảnh Vá Thường chưa được dùng để rút thưởng của mình lên con số 5.
Anlene thầm cảm khái:
‘Chưa từng giàu có như lúc này, ít nhất là về mặt số lượng.’
Nhưng hắn không ngủ quên trên chiến thắng, chỉ cảm thán trong chốc lát liền đưa ánh mắt nhìn về phía Mảnh Vá Bạc ở trên mô hình hỗn thiên cầu.
Đó mới là món chính.
Anlene lấy một quyển sách giả vờ đọc, đồng thời ngồi xuống chỗ bàn đọc sách gần hỗn thiên cầu, âm thầm quan sát nó.
‘Nếu mọi thứ đều có liên quan tới nhau, vậy những manh mối có được từ chỗ ba Mảnh Vá Thường, hẳn phải hữu dụng với cái hỗn thiên cầu này.’
‘Cái mà mình đã tìm ra được, đầu tiên là bảy địa điểm mà Lancelot tiêu diệt bảy con quái vật, xem như tương ứng với không gian.’
‘Mà những con số sáu bảy tám chín chín mười và mười một kia, chúng nó…’
Anlene chợt khép hờ hai mắt, các ý nghĩ trong đầu nhanh chóng được vận chuyển không ngừng.
Sau một lúc, một dãy số chợt nảy ra trong tâm trí của hắn.
‘...là thời gian.’
Thứ tự các con quái vật bị tiêu diệt đại biểu cho thất tông tội là: Tham ăn, dâm dục, tham lam, kiêu ngạo, lười biếng, đố kỵ cùng phẫn nộ.
Lại kết hợp với số bức tranh có nội dung tương ứng, nó sẽ cho ra một dãy số là:
8 - 7 - 10 - 11 - 9 - 9 - 6
‘Ngày mười tháng một, năm một chín chín sáu? Vậy tám và bảy là gì đây, giờ và phút ư?’
Anlene nhìn về phía khối cầu lớn nằm ở vị trí trung tâm của mô hình hỗn thiên cầu, nó đại biểu cho Trái Đất.
‘Thung lũng Wien, núi Phú Sĩ, hạ lưu Hoàng Hà… Nếu lấy bảy địa điểm này đối chiếu lên thiên cầu, vậy có phải mình cần xác định các thiên thể xuất hiện ở vị trí đó vào ngày mười tháng một của năm một chín chín sáu?’
‘Nhưng tám và bảy lại đại biểu cho cái gì đây?’
Hắn nhìn vòng tròn hoàng đạo trên hỗn thiên cầu, như nghĩ tới cái gì đó, bèn dùng di động tra cứu thứ tự của mười hai cung hoàng đạo.
‘Tám là Thiên Yết, bảy là Thiên Bình, là như thế ư?’
Anlene khẽ híp mắt lại, các ngón tay trái chậm rãi mơn trớn góc bàn.
‘Nếu mà phải xoay nó… vậy không dễ chơi rồi.’