Chương 111: Rời sở
Nhưng Ajax không hề thấy nụ cười của Anlene có một chút xíu nào là thân thiện, trái lại còn cảm thấy có phần đáng ghét.
Nhưng đúng như Anlene nói, đấy là chức trách của tên pháp sư, vậy nên dù không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, hắn vẫn phải thành thật giải đáp thắc mắc của Anlene.
“Khắp mọi nơi trong Siêu Hiện Giới tồn tại một thứ năng lượng vô hình, kỳ diệu, vĩ đại mà lại khó hiểu, là nền tảng cho sự hình thành của thế giới này, được gọi là Dòng Chảy Tạo Hóa.”
“Cái mà anh vừa trải qua, chính là nghi thức để dòng chảy này lưu lại dấu ấn của anh vào Siêu Hiện Giới, như vậy bất kể anh có đi tới đâu trong thế giới này, Dòng Chảy Tạo Hóa cũng sẽ ghi nhận lại sự hiện diện của anh tại nơi đó.”
Giọng của Ajax đều đều không có sức sống, như chỉ đang cố kết thúc thật nhanh cho xong chuyện.
Nói xong, hắn liền bày ra bộ dạng như sắp không chờ được nữa.
“Anh hiểu rồi chứ, tôi đi đây!”
“Chờ đã, tôi vẫn còn câu hỏi khác.”
Anlene mỉm cười đưa tay ra cản trước mặt Ajax, sau đó lại hỏi:
“Cho nên đây là một loại thủ đoạn để theo dõi hành tung của những người như tôi sao, pháp sư Ajax? Tôi cứ tưởng Siêu Hiện Giới sẽ tự do hơn thế giới bên ngoài, hóa ra còn gò bó hơn ư?”
Trong đầu thì lại suy tư về cái danh từ riêng mình vừa nghe được.
‘Dòng Chảy Tạo Hóa? Nghe cách nói của hắn thì giống như một loại năng lượng bản nguyên thần thánh nào đó, là cốt lõi duy trì sự tồn tại của Siêu Hiện Giới.’
Tên pháp sư không biết Anlene đang nghĩ gì, nghe hắn nói vậy, đối phương lập tức tỏ vẻ coi thường:
“Ai thèm theo dõi mấy người? Tin tôi đi, chẳng có pháp sư nào muốn quan tâm mấy người như anh làm trò con bò gì đâu.”
Ajax chỉ về phía chiếc vòng tay của Anlene, sau đó nói tiếp:
“Anh hẳn cũng phải biết về công dụng chấm điểm của D-Shift rồi chứ? Nhưng sao anh không nghĩ lại mà xem, một món đồ nhỏ bé, vô tri vô giác như nó thật sự có thể đánh giá chính xác biểu hiện của anh, để rồi đưa ra một điểm số hợp lý sao?”
Không cần hắn phải đáp lại, đối phương cũng tự trả lời:
“Đương nhiên là không, chỉ có thứ vĩ đại, kỳ diệu và khó hiểu như Dòng Chảy Tạo Hóa mới có quyền năng làm được chuyện đó.”
Nghe Ajax nói như vậy, ở trong đầu Anlene, Mũ Phân Loại khịt mũi không cho là đúng:
‘Há, vậy cái Dòng Chảy Tạo Hóa kia thì chắc chắn là chính xác sao?’
Anlene dùng tâm trí đáp lại chiếc mũ:
‘Cái này thì có thể hắn nói đúng, dù cho không phải hoàn mỹ, thì Dòng Chảy Tạo Hóa chắc chắn cũng sẽ là thứ có thể đưa ra đánh giá chính xác nhất.’
‘Làm sao ngươi biết? Mà khoan đã, ta với ngươi không phải một bọn ư, sao ngươi lại theo phe của tên này?’
Mũ Phân Loại không ngờ rằng hắn lại nói đỡ cho tên pháp sư kia.
‘Tôi chỉ nói sự thật thôi.’
Anlene đáp lại nó một câu, sau đó nhìn Ajax mà gật gù nói thành tiếng:
“Anh nói đúng, Dòng Chảy Tạo Hóa nghe qua có lẽ giống như linh hồn của Siêu Hiện Giới, chẳng phải sao? Mà để đánh giá biểu hiện của một người tại Siêu Hiện Giới, liệu còn tồn tại nào thích hợp hơn ngoài chính thế giới này đâu.”
Lời này của hắn cũng là để đáp lại thắc mắc của Mũ Phân Loại mới nãy.
“Anh biết như thế là tốt rồi.”
Thần sắc của Ajax đã có phần nguôi ngoai, đó là khi hắn không biết Anlene còn thầm bổ sung một câu trong lòng:
‘Nhưng vẫn không thể loại trừ khả năng mấy người có thể thông qua Dòng Chảy Tạo Hóa mà theo dõi, giá·m s·át những người như tôi.’
Hắn rất tinh ý, tên pháp sư nãy giờ chỉ nói “không thèm theo dõi” chứ không phải là “không thể theo dõi”.
Nhưng Anlene cũng không muốn tiếp tục đôi co trong chuyện này, chỉ mất thời gian chứ chẳng được tích sự gì.
“Anh không còn thắc mắc nào khác nữa chứ?”
Trước câu hỏi này của Ajax, hắn chỉ mỉm cười đáp:
“Vẫn còn một thắc mắc nữa.”
“...”
Ajax thở dài thườn thượt, cúi đầu phất tay ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Anlene vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, nhưng trong ánh mắt đã có thêm một tia nghiêm túc, hắn hỏi:
“Những gì tôi thấy được ở trong gương, đó là cảnh tượng của tương lai sao?”
“Không phải… Ừm, tương lai gì?”
Ajax vốn định đáp qua loa cho xong, nhưng chợt nhớ lại việc Anlene tiêu tốn thời gian lâu hơn bình thường, vẻ mất kiên nhẫn của hắn cũng nhanh chóng bay biến.
Mắt lộ vẻ tìm tòi, đối phương nhìn thẳng vào mắt của Anlene, hỏi:
“Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì?”
‘Không ổn, xem ra cái gương vừa rồi không có năng lực dự báo tương lai, vấn đề là nằm ở mình.’
Anlene lập tức nhận ra bản thân có vẻ như đã hỏi một câu không nên hỏi, nhưng chuyện cũng lỡ rồi, hắn chỉ có thể tìm cách lấp liếm để vượt qua.
Thế là hắn liền bày ra một bộ dạng mù mờ khó hiểu, nói với Ajax:
“Trong lúc dạo qua Siêu Hiện Giới trong gương, tôi còn thấy mình đánh nhau với mấy sinh vật kỳ lạ nữa, hơn nữa còn bộc lộ khả năng chiến đấu vượt xa tôi của hiện giờ, liệu đó có phải là chiếc gương đang cho tôi biết về tương lai của mình?”
Hắn giấu nhẹm chuyện nhìn thấy ba bóng người trên đỉnh núi đảo ngược kia, bởi vì vào khoảnh khắc thế giới trong gương tan vỡ, ngoại trừ hình như trông thấy bọn họ nhìn về phía mình, hắn còn tựa hồ thông qua Mắt Kính Nhìn Thấy Hào Quang thấy được…
…hào quang RGB ở trên người bọn họ.
Mặc dù vẫn không biết loại hào quang này có ý nghĩa gì, nhưng nếu đã chung một sắc thái với Mũ Phân Loại, vậy hắn có mất trí mới đi nói cho người khác biết.
Ở đối diện Anlene, sau khi nghe hắn kể lại những gì đã trải qua, trên mặt của Ajax cũng không khỏi xuất hiện vẻ mơ hồ.
“Cái này…”
Hắn kỳ thực cũng chỉ mới tốt nghiệp ở Học Viện Pháp Thuật Maror, vừa đến nơi này làm việc được một thời gian không quá dài, trường hợp đặc biệt như Anlene quả thật chưa từng gặp qua.
Anlene nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy tư của Ajax, hắn biết mình phải tìm cách đẩy dòng suy nghĩ của tên này khỏi cái gọi là “nhìn thấy tương lai”.
Nhìn không gian chỉ toàn kính là kính này, hắn rất nhanh đã nhớ đến một thứ.
Chiếc Gương Ảo Vọng, hay còn gọi là Gương Thần Erised.
Đã có chủ ý, Anlene liền giả vờ đặt ra một giả thuyết khác:
“Hoặc có lẽ nó không hề cho tôi nhìn thấy tương lai, mà là khát vọng trong lòng của tôi, thứ mà tôi muốn đạt được, sức mạnh mà tôi muốn có được?”
“Cái này…”
Ajax cũng không biết chiếc gương có công dụng này hay không nữa.
Thế là Anlene liền nhìn thấy đối phương lại thêm một lần nhanh chóng niệm ra mấy âm thanh vô nghĩa kia, nhưng lần này không có một vòng tròn ma thuật nào xuất hiện.
Hơn nữa tên pháp sư cũng cầm quyển sách vào tay rồi mới bắt đầu niệm.
Một màn thần kỳ xảy ra, từ trong mồm của Ajax, một loạt các ký tự ngũ sắc chạy ra, thay phiên nhau chui vào trên trang sách trước mặt hắn.
Anlene duy trì trầm mặc, dù cho hiện giờ không thể lý giải, hắn vẫn lòng đầy hứng thú nhìn những gì đang xảy ra.
‘Đây hẳn là cách hắn dùng để tìm ra câu trả lời chứ? Pháp sư, học viện Maror… Chậc, không biết điều kiện để nhập học là gì.’
Mũ Phân Loại nghe được ý nghĩ này của hắn, lập tức sửng cồ:
‘Khốn kiếp, ngươi muốn phản bội Hogwarts hả!?’
Anlene không khỏi cười:
‘Gì mà phản bội? Hogwarts là trường đào tạo phù thủy, Maror là học viện của pháp sư, nào có liên quan gì đến nhau đúng không, sao lại gọi là phản bội cho được.’
Mũ Phân Loại: “...”
Lúc này thì Ajax sớm đã kết thúc quá trình niệm phép của mình, sau khi ngậm miệng, hắn liền nhìn chăm chăm vào quyển sách của mình, giống như nó sẽ xuất hiện câu trả lời cho nghi vấn của hắn vậy.
Mà đúng thật là như vậy, ở góc độ mà Anlene không nhìn thấy, một loạt các ký tự cổ quái chợt hiện lên trang sách trống trơn của Ajax.
Đối phương giống như đọc hiểu được những ký tự này, sau khi đọc một lúc, trên mặt liền lộ ra vẻ như đã hiểu được gì đó.
Hắn đóng quyển sách lại, nói với Anlene:
“Anh vậy mà đoán trúng, chiếc gương đúng là có một công năng bí mật khác, có thể chiếu rọi khát vọng trong lòng người dùng nó, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, chỉ có một số rất hiếm từng trải qua việc này.”
‘Hả?’
Anlene cũng không khỏi sững sờ, hắn không ngờ mình nói bậy nói bạ thế mà lại nói trúng, mặc dù hắn thực tế vẫn chưa được trải nghiệm công năng bí mật này.
Đương nhiên, điều này thì Ajax không cần biết đến.
“Đoán mò mà thôi, tôi cũng không ngờ.”
Anlene khiêm tốn đáp một câu, sau đó lần nữa nở nụ cười tự cho là thân thiện nói:
“Tôi không còn thắc mắc gì nữa rồi, cảm ơn anh, pháp sư Ajax.”
“Vậy thì tốt quá!”
Ajax như trút được gánh nặng, vội vàng chỉ tay về bức tường kính ở phía xa nhất trong sở, nơi cũng có một tấm gương hình bầu d·ụ·c như cửa ra vào.
Hắn hấp tấp nói:
“Lối ra ở đó, nó có thể liên thông với Sở Phép Thuật Trong Gương ở ba khu khác, nếu anh cần dùng. Tôi đi…”
Anlene lần thứ N đưa tay ra cản lại tên pháp sư, trước khi đối phương không nhịn nổi nữa mà lấy quyển sách đập vào đầu mình, hắn liền cười hỏi:
“Vậy anh có thể cho tôi biết Quán Rượu Tứ Phương nằm ở khu nào chứ? Đây tuyệt đối là câu hỏi cuối cùng.”
“Khu Symposium!”
Loảng xoảng!
Vừa dứt lời, hắn liền lao thẳng vào mặt kính gần nhất, biến mất ở trong đó.
Anlene nhìn các mảnh vụn đang nhanh chóng hồi phục như cũ, im lặng nhún vai một cái, sau đó đi thẳng về phía tấm gương hình bầu d·ụ·c ở phía trước.
Khi chỉ còn một bước nữa là chân hắn đạp vào trong gương, màn hình hologram của D-Shift liền bắn ra trước mặt.
[Hãy lựa chọn khu vực cần đến]
[Khu hiện tại] - [Khu Symposium] - [Khu Metaphysica] - [Khu Ethika]
Không cần nói cũng biết lựa chọn của Anlene, hắn sau đó liền bước tới, biến mất sau tấm gương, để lại một Sở Phép Thuật Trong Gương hoàn toàn tĩnh lặng.
Chẳng biết bao lâu sau đó, tòa kiến trúc kỳ lạ này mới lần nữa đón tiếp một tên người mới tới hoàn tất thủ tục đăng ký.
---Loading---
Xin chân thành cảm tạ những ai vẫn còn ở lại, đọc truyện, đề cử.
Cảm ơn ngài Nấm Quân Vương đã chọi gạch bể đầu đồ vô dụng này!