Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 112: Quán Rượu Tứ Phương

Chương 112: Quán Rượu Tứ Phương


[Sở Phép Thuật Trong Gương - Đại lộ Plato - Khu Symposium]

Anlene quay đầu nhìn lại, sau lưng hắn vẫn là Sở Phép Thuật Trong Gương với phong cách kiến trúc và kích thước y hệt, chỉ có khung cảnh xung quanh là đã có phần đổi khác.

Anlene không khỏi gật gù tấm tắc.

“So với bột Floo hay để người khác mang theo mình Ảo Ảnh Di Hình, trải nghiệm sử dụng của thứ này rõ ràng tốt hơn nhiều, bước cái là tới.”

Mũ Phân Loại nghe xong liền muốn phản pháo gì đó, nhưng cũng biết về mặt này hắn nói hoàn toàn chính xác, nên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Tất nhiên, hắn cũng chỉ nói về trải nghiệm sử dụng mà thôi, còn về tính cơ động thì Ảo Ảnh Di Hình rõ ràng là vượt trội hơn rất nhiều so với tấm gương hình bầu d·ụ·c, thậm chí ở phương diện tốc độ cast chiêu còn nhỉnh hơn cái trò vẽ vòng tròn ở vũ trụ nào đó.

Quay trở lại vấn đề chính của Anlene, hắn cảm thấy nghe theo hướng dẫn của người đi trước là một ý tưởng không tệ, vậy nên hắn lúc này cần đến cái nơi gọi là Quán Rượu Tứ Phương.

Anlene nhìn trái nhìn phải, khi còn chưa kịp đưa tay ngoắc lại chiếc Xe Khách Độc Giác Long Mini mà bản thân vừa bắt gặp, hắn liền trông thấy tấm biển hiệu cực lớn treo dọc ở tòa kiến trúc đằng sau con độc giác long.

[Quán Rượu Tứ Phương]

Chỗ của tấm biển nằm ở phía bên kia đường, cách nơi hắn đang đứng chỉ có vài chục mét.

Thế là Anlene liền thu tay lại, không nhanh không chậm đi về hướng đó.

Trên đoạn đường này, hắn đồng thời mở D-Shift lên, xem thử tính năng mới xuất hiện sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký ở Sở Phép Thuật Trong Gương.

[Thành lập tổ đội / Tham gia tổ đội]

[Bản đồ thế giới]

[Thông đạo vượt giới]

‘Ừm…’

Cái thứ nhất không có gì để nói, rất dễ hiểu.

Cái thứ ba Anlene thử xem qua, phát hiện thì ra nó chính là nút “đăng xuất” khỏi Siêu Hiện Giới. Dùng nó, hắn sẽ được đưa trở lại cái thông đạo lúc đầu dùng để tiến vào thế giới này.

Còn về phần cái thứ hai, lúc này Anlene chọn mở bản đồ lên, sau đó liền nhìn thấy cái tên [Pháp Sư Đội Mũ] xuất hiện ở một góc nhỏ xíu của bản đồ, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt đầy mỡ của tên chỉ huy vô lại.

Xua tan đi hình ảnh đó, hắn thử dùng tay phóng to ra thì nhìn thấy những đường viền có phần quen thuộc, chính là hình dạng của Tòa Thành Trí Tuệ mà hắn thấy được từ trên cao ở thế giới trong gương.

Hiện tại chỉ có nửa bên trái của Tòa Thành Trí Tuệ là hiện rõ tên của khu Politeia, khu Symposium, Sở Phép Thuật Trong Gương, v.v..

Nửa bên phải vẫn là màu đen, cũng là hai khu mà Anlene chưa đặt chân tới, khu Metaphysica và khu Ethika.

Ở ngoài Tòa Thành Trí Tuệ thì tuyệt đại đa số đều là một màu đen kịt, ngoài trừ một điểm nhỏ xíu ngay giữa trung tâm bản đồ.

Anlene phóng to điểm đó lên, sau đó liền nhìn thấy một cái tên khác.

[Đỉnh Nghịch Đảo]

‘Đây…’

Hai con ngươi của hắn chợt co rụt lại khi thấy ba chữ này.

Nếu Anlene đoán không sai, vậy chỉ có những chỗ mà hắn thật sự đi qua trong Siêu Hiện Giới mới có thể xuất hiện trên bản đồ, cho nên…

‘Mình thực sự đã tới đó ư?’

Anlene không khỏi có chút hoang mang, bất giác nghĩ đến cái nhìn của ba bóng người trong hang kia, cùng với hào quang tỏa ra từ trên người bọn họ.

Hắn không kìm được sinh ra vô số liên tưởng trong lòng, tốt hay xấu đều có.

Chỉ đến khi đã đứng trước nơi gọi là Quán Rượu Tứ Phương, hắn mới thở hắt ra một hơi, xua đi hết thảy ý nghĩ có trong đầu.

‘Mặc kệ mấy người muốn cái gì, nhưng tốt nhất là đừng có tìm tôi lúc này, tôi bây giờ mới chỉ là một phù thủy năm nhất bé nhỏ mà lại yếu ớt mà thôi.’

Anlene thầm nhủ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tòa kiến trúc cũ kỹ trước mặt mình.

[Quán Rượu Tứ Phương]

Nó cao đến mười tầng, so với Sở Phép Thuật Trong Gương thì phải lớn đến gấp đôi, nhưng về mặt diện mạo thì hoàn toàn không có cách nào so sánh được.

Vách tường bị loang lổ màu, rêu bám thành mảng, có mấy chỗ lủng cũng chỉ được dùng ván gỗ lấp lại một cách qua loa, thậm chí những nơi nào vỡ nếu không quá quan trọng thì trực tiếp mặc kệ, dù chỉ là dùng xi măng bôi lại.

Cửa ra vào cũng hoàn toàn không xứng đôi với độ to lớn của nó, cao chỉ khoảng hơn hai mét, tối đa chỉ có thể cho ba, bốn người đi vào cùng một lúc, được ghép lại từ mấy thanh gỗ dài đã có phần mục nát, đinh đã lỏng mà keo thì tróc, như sắp bung ra tới nơi rồi vậy.

Anlene cẩn thận đẩy nhẹ một cái, ngoại trừ âm thanh từ chiếc chuông treo trên cửa vang lên, hắn còn nghe thấy một cách rõ ràng tiếng kẽo kẹt ghê tai phát ra từ chỗ bản lề.

Anlene tiến vào trong, hắn vốn tưởng rằng trong này sẽ như một thế giới khác, cái dáng vẻ xấu xí ở ngoài cửa chỉ là để tôn lên sự tráng lệ của hoàn cảnh bên trong.

Nhưng không, không gian bên trong Quán Rượu Tứ Phương cũng cũ nát như bề ngoài của nó.

Bàn ghế cũ kỹ, có cái còn phải kê gạch ở dưới.

Chén bát, muỗng nĩa nhìn qua cũng chỉ là hàng bình dân thông thường.

Không có đèn điện hay một loại phương thức chiếu sáng đặc biệt nào, thế mà lại dùng đèn chùm treo trần thắp nến.

Hắn tìm đến chỗ menu, phát hiện có rất nhiều món ăn thức uống cũng chỉ cần từ 1 đến 3 Đá Thực Tại.

So với quán Mắt Ruồi, ngoại trừ mức độ rộng rãi, chỗ này hoàn toàn không có cách nào so được.

Không đúng, vẫn còn một phương diện có thể đem ra nói, đó chính là chất lượng khách hàng.

Ở đây cũng chỉ toàn là người sở hữu sức mạnh siêu nhiên, kể cả kẻ phục vụ.

Anlene nhìn thấy đủ loại người, già trẻ lớn bé, ăn mặc từ phục cổ đến hiện đại, thậm chí là kỳ dị, có người nốc bia, có người uống rượu, có người ngoạm miếng thịt lớn, nói cười rôm rả.

Nội dung mà họ nói chuyện cũng rất đa dạng, khiến hắn không nhịn được nghiêng tai lắng nghe.

“Hôm nay đào được cục Pha Lê Xanh nào không?”

“Được tám cục, còn mày?”

“** ** khỏi nói, chưa kịp đào thì bọn Mickey Hung Hãn tới, ** ** lũ chuột!”

“Gà!”

Đây là cuộc trò chuyện của một tên đầu nhím mặc áo bó toàn thân cùng một tên đầu trọc khoác trang phục võ sĩ.

‘Pha Lê Xanh? Nghe qua có lẽ là một loại tài nguyên siêu phàm. Mickey Hung Hãn… từ lời nói của g·ã đ·ầu t·rọc, hẳn là tên của một loại quái vật dạng chuột.’

Anlene thầm đoán, vừa chậm rãi đi về phía quầy rượu, vừa tiếp tục nghe ngóng những chuyện xung quanh.

Có hai gã bợm nhậu thu hút được sự tò mò của hắn.

“...Kiếm Khách Trong Mây rõ là vô địch rank Bờm Sư Tử rồi!”

“Có cái *** không có tuổi với Icy nhé!”

“Suy nghĩ đi ba, Yun Shang là truyền nhân cuối cùng của cổ phái Trung Hoa đó! Icy được cái gì, giới tính nữ sao?”

“Vậy thì làm cái độ đi bạn! Icy lên Hàm Cá Mập trước Yun Shang, bạn chung tôi năm ngàn đá, ngược lại thì tôi chung, chơi không?”

“Móa, chơi lớn dữ vậy anh trai!?”

“Dám không?”

“Sao không? Chơi, dzô một cái trăm phần trăm làm chứng nè!”

“...”

Thấy hai người muốn cụng mạnh ly bia, hắn liền nhanh chóng đi xa khỏi chỗ bàn của bọn họ.

‘Kiếm Khách Trong Mây, Icy… nổi tiếng như vậy, xem ra đều là những người rất mạnh. Nếu gặp phải… không, tốt nhất là đừng gặp phải.’

‘Bờm Sư Tử, Hàm Cá Mập cái gì, tôi chỉ chơi với Chân Gà.’

Anlene híp mắt nghĩ.

Mặc dù khắp mọi nơi trong quán rượu đều có người cười nói tán gẫu, nhưng ở chỗ quầy rượu chính mới là xôm tụ nhất.

Hắn chọn một chỗ vắng ở quầy ngồi xuống, mang theo vài phần hứng thú nhìn về phía đám ở cách mình không xa, nhất là những kẻ đang gân cổ gào thét.

“Đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu tuyển người đây, tối thiểu Sừng Hươu III, hoặc Chân Gà I có năng lực nguyên tố nước thiên hướng t·ấn c·ông, kinh nghiệm ít nhất ba tháng, người mới đừng tới!”

“Cần đồng đội vãng lai thám hiểm di tích mới phát hiện ở Đồi Trăng Rơi, yêu cầu có năng lực siêu sức mạnh, hoặc có thể nâng được vật nặng từ nửa tấn tới một tấn.”

“Tìm đoàn hộ tống vượt Rừng Bi Ca, giá cả thương lượng!”

“Tân thủ xin chân theo đoàn thám hiểm di tích nửa sao, không cần chiến lợi phẩm, có năng lực thiên hướng bảo hộ, phòng ngự.”

“Tuyển…”

Chương 112: Quán Rượu Tứ Phương