Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 113: Phòng của quán rượu
Anlene nhìn khung cảnh có phần quen thuộc, vừa lộn xộn mà lại nhộn nhịp ở đằng kia, trong lòng không khỏi nhớ về quãng thời gian hắn còn chơi các trò MMO, lần cuối cùng hắn còn chơi thể loại này cũng đã được hơn ba năm rồi.
Hắn ngồi còn chưa nóng ghế, thoáng cái đã thấy kẻ đứng quầy, một người đàn ông râu rậm tiến lại chỗ mình.
Người này tuổi khoảng hơn sáu mươi, đầu hai thứ tóc, bụng bự còn hơn tên chỉ huy bụng phệ của Cục Vệ Địa, tay cắp theo một thùng bia nhỏ.
“Người mới à, ăn uống gì không? Đương nhiên, không phải tôi mời.”
Giọng của đối phương ồm ồm, thái độ trông có vẻ hào sảng…
Nghe ông ta nói không mời, hắn liền rút lại nhận định vừa rồi của mình.
‘Ừm, cũng không hào sảng gì.’
Anlene ngày hôm qua đầu tiên là bị đám người của phe Phân Liệt tập kích, sau đó liền chạy đến Cục Vệ Địa làm thủ tục, rồi lại chơi game nhiều giờ liền cùng Stanislav.
Mặc dù trong lúc đó hắn cũng đã ăn lót dạ một bữa ở trong cục, nhưng giờ nghe người này hỏi cũng không khỏi cảm thấy có chút đói bụng.
Đương nhiên, cơn buồn ngủ vẫn luôn hiện diện ở đó.
Nhưng so với ăn uống, ngủ nghỉ, hắn lúc này lại càng quan tâm hơn một chuyện khác.
“Xin hỏi, làm sao bác biết tôi là người mới thế?”
Anlene trầm giọng hỏi, nhưng đối phương chỉ cười cười, cầm một cái khăn lau thùng bia trong tay.
Thấy vậy, hắn đẩy nhẹ mắt kính một cái, sau đó lấy hai viên Đá Thực Tại ra từ trong D-Shift đặt lên quầy, sau đó nói:
“Cho tôi một ly sinh tố lúa mạch, cảm ơn.”
Thế là nụ cười của người đàn ông râu rậm liền rõ ràng hơn, lấy ra một chiếc cốc gỗ đã có không ít tuổi đặt lên trước mặt Anlene, cầm thùng bia trong tay rót đầy cho hắn, động tác rất thành thạo, không để rơi vãi dù chỉ một giọt.
Trong lúc rót bia, ông ta còn cười ha hả nói:
“Thân già bụng bự này là Jerry, không biết tên cậu là gì, người mới?”
Anlene nhìn ly bia đã bị rót đến tràn đầy nhưng lại cực kỳ ngoan cường không chịu tràn ra, đáp lại:
“Tôi là Anlene… Hm, Phù Thủy Anlene.”
Ông bác Jerry đặt thùng bia xuống, giọng có hơi lớn nói:
“Được rồi, cậu Phù Thủy. Vì sao tôi biết cậu là người mới đúng không, cũng dễ hiểu thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên thân già bụng bự này gặp được cậu, kẻ lạ mặt.”
Đối phương cười khà khà, đưa tay vỗ vỗ đầu mình, ra vẻ tí tởn:
“Đừng thấy tôi đây già, đầu óc của Jerry này vẫn còn minh mẫn lắm, người nào từng vào Quán Rượu Tứ Phương tôi đều nhớ hết đó.”
Anlene nghe vậy, đảo mắt một cái liền hiểu logic trong lời nói của đối phương.
‘Xem ra quán rượu này đúng là điểm dừng chân không thể bỏ qua của tân thủ.’
Thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn là nhướng mày lên hỏi:
“Thế nếu như tôi là người đến từ tòa thành khác thì sao?”
Jerry cười xòa lắc đầu đáp:
“Hà hà, vậy mới nói cậu là người mới.”
Đối phương vừa dùng một tay xoay thùng bia vừa nói tiếp:
“Để mà có thể đi tòa thành này đến tòa thành kia, bất kể là dùng vé thông hành hay là vượt qua dã ngoại, thật sự không phải là chuyện đơn giản đâu, người mới.”
Đối phương chỉ tay về phía đám đông ở bên kia quầy rượu, nói tiếp:
“Mà loại người có thể làm được điều đó, thường thường sẽ không có một chút nào hứng thú với mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Anlene nghe xong không khỏi gật gù, chợt hiểu hóa ra thái độ hiếu kỳ trước đó mới là nguyên nhân chính làm mình bại lộ.
Nhưng hắn cũng chỉ nhún vai một cái rồi thôi, bại lộ thì bại lộ, dù sao chẳng phải việc quan trọng gì.
Chỉ là hắn không ngờ Jerry vẫn chưa nói hết.
“Hơn nữa, người mới là sẽ không có Huy Chương Mạo Hiểm để đeo, mặc dù không phải ai cũng muốn phô bày nó ra ngoài, nhưng cũng là một bằng chứng không tệ.”
‘Huy Chương Mạo Hiểm?’
Anlene không nhịn được nhíu mày một cái, hắn thật ra từ trước đó đã thấy không ít người trong Siêu Hiện Giới đeo huy chương trước ngực, cứ tưởng đó là đạo cụ đặc biệt gì đó thôi, không ngờ còn là một thứ để phân biệt người mới với người cũ.
Đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy Jerry giơ thùng bia lên, trực tiếp tu ực ực mấy hớp vào trong miệng, không khỏi tạm gác chuyện huy chương huy hiệu sang một bên, nhìn lại ly bia của mình.
Anlene vốn không hề có ý định uống nó, sau khi thấy được cảnh này thì lại càng không.
Oành!
“Khà…à…à, phê!”
Jerry đặt mạnh thùng bia lên quầy, kêu lên một tiếng đầy sảng khoái, trên gương mặt già nua đến một chút gợn đỏ cũng không có, chỉ vui vẻ nói với hắn:
“Cậu mới vừa đi qua Sở Phép Thuật Trong Gương rồi chứ, bọn pháp sư ở đó trước kia vốn là có nghĩa vụ phát Huy Chương Mạo Hiểm cho mọi người đấy.”
“Chỉ là ai mới tới Siêu Hiện Giới mà không phải Chân Gà III, bọn pháp sư kia lại lười, cho nên trực tiếp mặc định không đeo huy chương là Chân Gà III, thế là khỏi phát gì hết luôn.”
“Cũng từ đó mà huy chương Chân Gà III trở thành vật hi hữu, hiếm không kém gì huy chương Ngà Voi hay Vuốt Rồng.”
“Đây, coi nè!”
Vừa dứt lời ông ta liền móc từ sau quần ra một cái huy chương hình tròn có màu đồng, bề mặt có khắc hình một cái chân gà trông khá là hài hước.
‘Rất… quê mùa.’
Đây là ấn tượng duy nhất của Anlene đối với cái Huy Chương Mạo Hiểm này, còn về pháp sư của Sở Phép Thuật Trong Gương, hắn lại có nhận thức mới với độ lười quản chuyện của đám người này.
“Ghét bỏ ha?”
Jerry giống như thấy ánh mắt bắn ra toàn chữ “chê” của hắn, lắc đầu cười cười, chỉ tay ra xung quanh:
“Ngó thử xem đi, Phù Thủy. Huy chương bậc ba có hình tròn màu đồng, bậc hai là hình thoi màu bạc, bậc một là hình tam giác màu vàng, đố cậu tìm ra cái giống tôi ở chỗ này đấy!”
Anlene nghe vậy, ngưng mắt lại nhìn ngó xung quanh, quả nhiên phát hiện không có ai mang theo theo huy chương Chân Gà III cả.
Hoặc là mang Chân Gà II, hoặc là Chân Gà I.
Nếu là loại huy chương bậc ba thì hình vẽ phía trên hoặc là một cặp gạc, hoặc là một cái nanh, hay là phần mỏ của loài chim, không có bất cứ hình vẽ chân gà nào cả.
Hắn nhìn Jerry thích thú nốc thêm một ngụm bia, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, thế là chợt cười nhạt nói:
“Nếu như tôi tìm ra được một cái như vậy ở chỗ này thì sao, có thưởng gì không, bác Jerry?”
Đối phương khom lưng lấy một chai rượu ở dưới quầy ném cho một người ở cách đó vài mét, đồng thời cười lớn trả lời:
“Vậy còn phải xem là cậu muốn cái gì, dù sao thân già bụng bự này cũng không giàu có, Phù Thủy.”
Nghe Jerry nói vậy, hắn liền nghĩ tới cái bản thân cần nhất lúc này là gì, bèn đáp:
“Tôi cần một chỗ ở trọ, ừm...”
Hắn trầm ngâm trong chốc lát.
“...ít nhất là nửa tháng.”
Đối phương nghe xong liền phá lên cười:
“Vậy cậu thật sự đến đúng nơi rồi.”
Ông ta nốc một ngụm bia rồi vỗ ngực bảo:
“Quán Rượu Tứ Phương chính là để đón khách tứ phương. Nơi đây cái gì cũng có thể thiếu, chỉ có hai thứ là không được, một là rượu, hai là phòng.”
“Nhưng mà để coi như phần thưởng, còn phải xem cậu muốn ở loại phòng nào mới được, Phù Thủy.”
Lời này của đối phương khiến Anlene không khỏi tò mò.
Nhìn lại khung cảnh cũ kĩ, bình dân từ ngoài vào trong của Quán Rượu Tứ Phương, hắn không nhịn được hỏi:
“Phòng ở nơi đây còn được chia loại sao?”
“Đương nhiên!”
Jerry lớn tiếng đáp lại, ông ta giống như chợt rất có hứng uống bia, chẳng mấy chốc đã quất cạn thùng gỗ trên tay, bèn cúi xuống lấy thêm một thùng bia tương tự lên uống tiếp, đồng thời cũng đáp lại thắc mắc của Anlene.
“Trên đầu cậu có bao nhiêu tầng lầu, vậy thì quán rượu có bấy nhiêu loại phòng khác biệt.”
“Vậy thì là chín loại, không biết chín loại này khác nhau ở chỗ nào, bác Jerry?”
Anlene nhớ được trước khi tiến vào, hắn đếm được quán rượu cũ nát này có hết thảy mười tầng.
Jerry gật gù, thích chí nốc một ngụm lớn, sau đó giơ một ngón tay lên nói:
“Loại thứ nhất, cũng như bao căn phòng thông thường, giờ đầu năm mươi Đá Thực Tại, mỗi giờ sau thêm mười, qua đêm một trăm.”
Ông ta uống thêm một ngụm nữa, rồi giơ thêm ngón tay thứ hai.
“Loại thứ hai, giờ đầu tám mươi, mỗi giờ sau thêm hai mươi, qua đêm hai trăm. Cậu có kích nổ lựu đ·ạ·n ở trong phòng cũng chẳng sao cả.”
“Loại thứ ba,...”
Bắt đầu từ loại phòng thứ hai, theo Jerry nói được càng nhiều, nét mặt của Anlene lại càng lúc càng quái dị.
Nhất là khi đối phương nói đến loại phòng thứ chín.
“...loại cuối cùng, mở phòng một ngàn Đá Thực Tại, mỗi giờ thêm một trăm, qua đêm hai ngàn, muốn thử v·ũ k·hí h·ạt nhân đều vô tư.”