0
Anlene trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng hỏi một cách ngập ngừng:
“Tòa Thành Trí Tuệ… Không lẽ nguy hiểm tới vậy sao?”
Hắn đảo mắt nhìn lại xung quanh, thấy người ta vẫn cười cười nói nói như thường, cũng không ai thủ thế đề phòng gì cả, chẳng hiểu sao còn cần đến loại phòng trọ có thể chống lại cả v·ũ k·hí h·ạt nhân.
Lão già Jerry nốc một ngụm bia, mặt tỉnh bơ đáp lại:
“Tòa Thành Trí Tuệ đương nhiên là an toàn. Không an toàn ở đây thật ra chính là mấy người như cậu.”
Đối phương chỉ chỉ Anlene, sau đó lại chỉ chỉ đến những người khác trong Quán Rượu Tứ Phương.
“Ừm?”
Anlene khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe lên một cái, giống như đã hiểu ra gì đó.
“Để thân già bụng bự này nhớ xem đã bao lâu rồi nhỉ, chắc là cũng khoảng bốn mươi sáu, bốn mươi bảy năm trước, lúc đó Quán Rượu Tứ Phương cũng không có nhiều loại phòng như bây giờ, tầng nào cũng như tầng nấy.”
Trên mặt Jerry bỗng lộ vẻ hồi ức.
“Lúc ấy quán rượu đã nhận một vị khách có năng lực phun lửa vào ở trọ, nghe nói được phân hạng B cơ đấy, coi như ghê gớm.”
Ông ta đặt thùng bia lên quầy, chống tay lên đó, rồi lại kê mặt mình lên tay, tiếp tục nói:
“Kỳ thật tên đó có hạng gì cũng không quan trọng, là S hay là F nếu đã đến đây thì đều là khách của quán rượu.”
“Ngày hôm đó vốn dĩ cũng sẽ giống như bao ngày, chẳng có chuyện gì xảy ra… cho đến khi tên đó đi ngủ và bắt đầu… ngáy.”
Jerry lấy tay bứng bứng râu dưới cằm, ánh mắt ẩn chứa vài phần hài hước.
Anlene nghe tới đây cũng đoán được sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, hắn lập tức liền nghe đối phương cười ha hả nói:
“Cũng không biết hắn hôm đó gặp phải vấn đề gì mà không kiểm soát được sức mạnh của mình, vậy mà lại ngáy ra lửa.”
“Ái chà chà, một cỗ máy phun lửa hạng B, cậu hẳn là có thể đoán được hậu quả, quán rượu suýt thì bị đốt rụi, may mà chỉ có người b·ị t·hương.”
“Nếu không phải hồi đó đám pháp sư còn chưa lười như bây giờ, có lẽ đã có người bị nướng chín, chậc chậc.”
Thấy đối phương vừa cời cợt lại vừa cảm khái rồi nốc một ngụm bia, hắn suýt chút nữa cũng bị ảnh hưởng mà nâng ly lên uống, may mà kịp dừng cương trước bờ vực.
Jerry cũng không thèm quan tâm Anlene có uống hay không, nói với giọng sang sảng:
“Sao hả, cậu muốn chọn phòng nào làm phần thưởng? Nói trước là cao cấp quá thì thân già bụng bự này không chơi đâu nhé, Phù Thủy.”
Anlene cười nhạt, duỗi tay phải ra vẫy nhẹ vài cái, sau đó tung một đồng xu lên trên quầy.
“Phòng trọ gì đó vẫn là thôi vậy, tôi sẽ tự trả tiền thuê, bác Jerry. Còn về phần thưởng…”
Hắn liếc qua menu một cái, đoạn lại nói:
“...thì chỉ cần một đĩa cơm tấm thịt Bò Sừng Than nướng, mang lên phòng giúp tôi nhé, bác Jerry.”
Jerry nhìn đồng xu mà Anlene ném lên, trong con ngươi có phần mờ đục không khỏi lóe lên một tia ngạc nhiên.
Bởi đó không phải đồng xu gì cả, mà là một cái Huy Chương Mạo Hiểm có vẻ ngoài giống hệt với cái huy chương Chân Gà III của ông ta.
Jerry cầm lấy cái huy chương, ngó kỹ một hồi.
Sau đó trong ánh mắt có vài phần bất ngờ của Anlene, đối phương cứ thế dùng ngón trỏ và ngón cái dễ dàng bóp nó cong lại chín mươi độ.
Nhưng cái huy chương vẫn không có thay đổi gì, mặc dù nó đúng là do hắn dùng phép biến hình biến ra, từ một đồng xu dùng để chơi game xèng.
Dựa vào trình độ phép biến hình của Anlene hiện tại, muốn dựa vào phá hư kết cấu để trả vật bị biến hình về nguyên trạng cũng không phải chuyện đơn giản.
“A?”
Chỉ có điều lúc này hắn bỗng nhìn thấy Jerry đưa cái huy chương lên cắn một cái, ngay lập tức hiệu quả biến hình không biết vì cái gì mà bị vô hiệu, khiến cái huy chương trở về hình dạng ban đầu.
Đối phương gật gù, có vẻ khoái trá nói:
“Chiêu này chơi vui đó, xem ra danh hiệu của cậu phù hợp với tình hình thực tế, Phù Thủy.”
Jerry nhẹ nhàng vuốt phẳng lại đồng xu trong tay, ném nó lại cho Anlene, sau đó mới hỏi:
“Được rồi, cậu muốn ở loại phòng nào đây?”
Trò vặt bị đối phương nhìn thấu, hắn cũng không có vẻ gì là lúng túng, trầm tĩnh hỏi lại:
“Lầu hai vẫn còn phòng chứ, bác Jerry?”
Lão già tự tin vỗ ngực đáp:
“Yên tâm, tất cả các tầng của Quán Rượu Tứ Phương lúc nào cũng còn phòng.”
Anlene gật đầu.
“Vậy thì lấy cho tôi một phòng ở lầu hai. Tôi muốn đặt tạm mười lăm ngày, không biết có cần thanh toán trước hay không, bác Jerry?”
Hắn hỏi, nhưng không ngờ lại nghe đối phương đáp:
“Thanh toán gì mà thanh toán! Mười lăm ngày đúng không, nhận lấy thưởng của cậu đi, Phù Thủy.”
Vừa dứt lời, Jerry liền lấy ra một chiếc chìa khóa kiểu cổ đã xỉn màu ném cho hắn.
“Cái chìa này chỉ xài được ở tầng hai, phòng nào không mở cửa được thì tức là đã có người, phòng nào mở được thì không, cậu cứ tùy ý chọn.”
Anlene cảm thấy có đôi chút ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng ông già bụng bự này dù đã phá giải được trò lừa của mình nhưng vẫn chấp nhận trao thưởng, hơn nữa còn là loại phần thưởng mà hắn vốn đã nói chỉ là trò đùa.
Thế là Anlene lại một lần nữa cảm thấy đối phương thực sự là kẻ hào sảng.
Sau đó…
“À đúng rồi, tiền cơm của cậu là năm đá, trả trước ở đây luôn đi, Phù Thủy.”
Jerry cười khì khì, dùng hai ngón tay xoa xoa vào nhau, rồi lại nốc một ngụm bia lớn.
‘Ông già kỳ lạ.’
Anlene khẽ lắc đầu cười, lấy từ trong D-Shift ra 5 viên Đá Thực Tại đặt lên quầy.
Nhắc tới tiền cơm, hắn lại nhớ đến tên món ăn mà mình đã gọi, bèn có chút hiếu kỳ hỏi:
“Bác Jerry, Bò Sừng Than này có phải là một loại quái vật trong Siêu Hiện Giới hay không?”
Jerry lau bọt bia ở trên râu của mình, tựa hồ uống được có chút cao hứng, nên cũng không ngại phiền giải đáp thắc mắc cho hắn.
“Ở phía đông nam của Tòa Thành Quyền Năng có một vùng đồng cỏ rộng lớn, gọi là Thảo Nguyên Đen. Có cái tên này cũng bởi vì có một loại cỏ màu đen mọc ở khắp mọi ngóc ngách của nó.”
“Bò Sừng Than mà cậu đang hỏi, là giống bò sống trên Thảo Nguyên Đen này, chúng không ăn thứ gì khác ngoài loại cỏ màu đen kia.”
Nói tới đây, ông già bụng bự này cúi xuống dưới quầy lục lọi gì đó, chẳng bao lâu sau liền lấy một cục than nhìn như sừng trâu đưa cho Anlene, sau đó tiếp tục nói:
“Cậu xem, đây chính là sừng của nó. Đen nhánh như được gọt thành từ than đá, vậy nên mới có cái tên là Bò Sừng Than, hơn nữa cái sừng này cũng đúng là có thể bắt lửa, hơn nữa còn có thể cháy liền tận ba đến sáu tháng.”
“Nhưng thứ này cũng không đáng tiền, thứ quý giá nhất trên thân Bò Sừng Than ngoại trừ chất thịt hảo hạng, chính là mỡ của nó.”
Jerry nói mà giống như nghĩ tới gì đó, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, không khỏi liếm môi một cái, giọng nói có phần say sưa.
“Úi chà, nếu cậu được thấy một miếng thịt Bò Sừng Than thượng hạng, vậy nhất định sẽ phát hiện các vân mỡ của nó có màu đen óng ánh.”
“Loại mỡ này sau khi nấu chảy sẽ được một loại dầu ăn tự nhiên tuyệt hảo. Tuyệt cỡ nào… nói thế nào đây hả, chính là nếu được rán bằng loại dầu này thì c** cũng sẽ ngon!”
Anlene: “...”
Mũ Phân Loại: “...”
Một số người khác nghe được: “...”
Jerry không để ý đến thái độ của những người xung quanh, trên mặt lúc này lộ ra vẻ tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc, tuyệt hảo là vậy, nhưng toàn bộ phần mỡ của một con Bò Sừng Than trung bình cũng chỉ chiết được hai đến ba lít dầu đó mà thôi, ôi chao!”
‘Cho nên để mà săn được con bò này, hẳn là đã có không ít người đổ máu nhỉ?’
Anlene thầm nhủ một tiếng, sau đó gật đầu nói với đối phương:
“Được thêm kiến thức, cảm ơn bác rồi, bác Jerry. Tôi xin phép đi nhận phòng!”
Jerry cười xòa:
“Ok ok! Có gì nhớ thường xuống chơi, cậu là Phù Thủy mà, không phải sao? Đừng như đám pháp sư kia, suốt ngày ru rú không gặp bóng người.”
Nói rồi lại nốc thêm một ngụm bia, phất phất tay với Anlene.
Anlene chỉ biết lắc đầu cười, sau đó đi đến chỗ cầu thang ở cách đó không xa, nhanh chóng đi lên trên tầng hai.