Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Đối tượng luyện tập

Chương 11: Đối tượng luyện tập


Stupefy - Bùa Choáng - là một câu thần chú thường được dùng trong quyết đấu, đồng thời cũng là một trong những loại bùa chú có tính công kích nhưng gây ra ít tổn thương nhất cho đối tượng b·ị đ·ánh trúng.

Đây là câu thần chú có khả năng t·ấn c·ông trực tiếp duy nhất trong số bảy câu thần chú mà Anlene rút thưởng được, vậy nên mức độ ưu tiên học của nó đối với hắn là khá cao.

Làm gì có ai chơi game mà không thích những kỹ năng có tính công kích hơn các kỹ năng khác chứ?

Hắn vùi đầu vào trong sách tìm hiểu về Bùa Choáng, rất nhanh phát hiện ra rằng độ khó của nó thấp hơn Bùa Mở Khóa không ít, gần tương đương với Bùa Thắp Sáng Đũa, thậm chí thao tác chuyển động của đũa phép còn đơn giản hơn, yêu cầu về thời điểm niệm chú cũng không hề khó khăn.

Nhưng Anlene chẳng về vì vậy mà sinh ra buông lỏng, ngược lại là khác, bởi vì hắn hiểu nếu dễ chỗ này thì sẽ khó chỗ kia.

Đúng thật như vậy, trái với Lumos không có mục tiêu chỉ định, hay Alohomora với đối tượng cần làm phép là bất động, chỗ mấu chốt của Stupefy là mục tiêu của ngón bùa chú này thường sẽ không cố định ở một chỗ.

Độ chính xác, đây mới là yếu tố cốt lõi quyết định một cái Bùa Choáng có được thi triển thành công hay không, dù sao nếu không thể bắn trúng, vậy một cú đấm hẳn là sẽ hữu dụng hơn đũa phép gấp trăm lần, dùng phương thức vật lý làm choáng thì vẫn là làm choáng.

Sau đó Anlene bắt đầu quá trình luyện tập của mình, trước tiên là với việc niệm chú, thật sự đơn giản, hắn chỉ cần đặt trong âm vào âm tiết đầu tiên của câu thân chú, tương tự với Lumos.

Về thao tác vung đũa còn đơn giản hơn, hắn thậm chí có thể tùy ý vẫy đũa phép về một hướng bất kỳ là xong, trên dưới trái phải đều được, quan trọng là biên độ không thể quá lớn, bởi Stupefy sẽ bắn ra từ đầu đũa phép, một pha vung đũa bất cẩn có thể khiến phép thuật bắn hụt kể cả khi mục tiêu không di chuyển.

Cuối cùng là sự kết hợp của cả việc niệm chú và vung đũa, yêu cầu cũng rất rộng rãi, hắn có thể niệm chú vào bất kỳ thời điểm nào khi đũa phép chưa đi hết quỹ tích chuyển động, nhưng có một lưu ý là thời điểm niệm chú càng gần với điểm giữa của quỹ tích, tốc độ bay và uy lực của Bùa Choáng sẽ càng nhanh và mạnh hơn.

Đây cũng là tiền đề để thi triển biến tấu cao cấp hơn của Stupefy là Stupefy Duo.

Anlene chỉ mất hơn ba mươi phút để thông thạo việc làm phép bằng bút chì, hắn lúc này muốn chính thức thực hành bằng đũa phép.

Nhưng rồi hắn gặp phải một vấn đề.

Hắn không có đối tượng để lấy ra làm công cụ luyện tập.

Sau đó Anlene đưa mắt về phía Mũ Phân Loại.

Bị hắn nhìn chằm chằm một hồi, chiếc mũ không nhịn được kêu gào liên miên:

“Này, ngươi nhìn quái gì hả!?”

“Muốn kiếm chuyện sao?”

“Chỗ này nhọn này, ngon bá vô đây!”

“#$T*^@!…”

Anlene không để ý đến chiếc mũ, chân mày hắn lúc này bỗng nhướng lên một cái, hắn giống như đã nghĩ ra gì đó, đẩy cửa đi về phía phòng kho.

Chẳng ít lâu sau, một thanh sào dài được hắn bắt ngang nằm ở phía ban công, độ dài xấp xỉ với bề ngang của gian phòng.

Trên thanh sào, bảy chai nước ngọt bị lột mất nhãn và đã qua sử dụng được hắn treo bằng dây giày cũ đang đung đưa trong không khí, khoảng cách giữa mỗi chai là tương đồng như nhau, bên trong mỗi chai còn có một tờ giấy trắng với các con số to tổ chảng từ một tới bảy được viết bằng bút lông.

Bản thân Anlene lúc này thì đang đứng ở chỗ cửa phòng, tay trái để ở sau lưng, tay phải cầm đũa phép dựng thẳng trước ngực, thân đứng thẳng tắp như cây cột.

Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn mới nói với Mũ Phân Loại:

“Bắt đầu đi.”

Mũ Phân Loại ra vẻ nhàm chán ngáp một cái, sau đó bắt đầu dùng cái giọng như lúc tuyên bố tân sinh thuộc về nhà nào mà hô lên:

“Năm!”

“Stupefy!”

Anlene lập tức vung đũa phép dùng Bùa Choáng nhắm vào chỗ cái chai số năm, một chùm sáng hiện lên nơi đầu đũa phép của hắn, chói lọi tựa như đèn flash, thoáng hiện lên rồi vụt tắt.

Hụt.

Cái chai số năm nhẹ nhàng đung đưa, giống như là do Stupefy sượt qua tạo ra làn gió nhẹ quạt mát cho nó.

Mặc dù đánh hụt nhưng Anlene không hề có cảm giác thất vọng, điều này đã được hắn dự đoán từ trước.

Hắn lúc này vẫn giữ vững sự tập trung, chờ đợi Mũ Phân Loại hô lên con số tiếp theo.

“Một!”

“Stupefy!”

Hụt.

“Bảy!”

“Stupefy!”

Hụt.

“Bốn!”

“Stupefy!”

Hụt.

“Sáu!”

“Stupefy!”

Phanh!

Không hụt, nhưng hắn bắn trúng cái chai số năm, vậy nên tính đến cùng vẫn là hụt.

Nhưng điều này cũng không tiếp diễn bao lâu, sau chừng hai mươi lần thi triển Bùa Choáng, giống như đã tìm ra cảm giác, Anlene bắt đầu có những phát Stupefy chuẩn xác hơn, đầu tiên là năm phát có thể trúng một phát, sau đó là bốn phát có thể trúng một phát, sau đó là trong vòng ba phát chắc chắn có thể trúng.

“Bảy!”

“Stupefy!”

Phanh!

Đây là lần thi triển Bùa Choáng thứ sáu mươi sáu của Anlene, từ phát thứ năm mươi chín đến giờ, hắn không có một lần nào bắn hụt mục tiêu, hết thảy đều chuẩn xác.

Sau lần bắn trúng liên tiếp thứ mười một, Anlene chợt thu tay lại, đi về phía bàn lấy nước uống rồi lại quay trở về vị trí cũ, nói với Mũ Phân Loại:

“Chuyển sang bước thứ hai.”

Bởi vì đã thảo luận trước từ lúc hắn chuẩn bị dụng cụ luyện tập, nên chiếc mũ cũng không cần hỏi phương án hai là gì, cứ thế vào việc.

“Một, bảy!”

“Stupefy! Stupefy!”

Sau tín hiệu của Mũ Phân Loại, Anlene liên tục thi triển hai lần Bùa Choáng, giữa hai lần không hề có khoảng nghỉ, đũa phép vừa chỉ về bên trái thoáng cái đã vẫy sang bên phải.

Phanh!

Hắn bắn trúng cái chai số một nhưng đánh hụt cái chai số bảy, chuyện này vẫn nằm trong dự tính của hắn.

Bởi vì điều kiện luyện tập có hạn cho nên Anlene chỉ còn cách nghĩ ra nhiều chiêu trò để tối đa hóa hiệu quả luyện tập, ngoài bước thứ hai hắn còn có bước thứ ba, thứ tư cho tới thứ N, tùy thuộc vào việc hắn có thể nhớ được bao nhiêu con số mà Mũ Phân Loại hô lên.

Cứ thế, Anlene núp trong nhà luyện tập Bùa Choáng nhiều giờ liền, mãi cho đến giờ tan tầm của phần đông dân đi làm đã điểm, hắn mới cho phép mình nghỉ ngơi.

Thành quả của cả một buổi chiều này cũng rất khả quan, hắn lúc này đã có thể làm được Stupefy liên hoàn năm chai đều trúng chỉ trong vòng bốn giây.

Đương nhiên, hậu quả cũng rất rõ ràng, Anlene bây giờ có cảm giác giống như cả cái cánh tay phải của hắn đã không còn thuộc về chính mình nữa.

Để đũa phép xuống bàn, hắn quyết định hôm nay đến đây có lẽ là đủ rồi, hắn cảm thấy người ta nói rất đúng, làm gì cùng phải có sự điều độ.

Mặc dù bản thân hắn trước kia thường xuyên có những buổi chơi game liên tục nhiều giờ đồng hồ liền.

Nằm xuống giường, Anlene bắt đầu xoa bóp cánh tay của mình, nhất là phần cổ tay và bàn tay, hắn bây giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi, bị Mũ Phân Loại chế giễu là “yếu ớt” cũng không có hơi sức đáp lại, chưa tới năm phút liền đã lâm vào ngủ say.

Trong thế giới phù thủy của Rowling, việc thực hành phép thuật của phù thủy vốn không cần đến mana hay thứ gì tương tự đại loại như vậy, thế nên thứ mà phù thủy tiêu hao để dùng phép chính là thể lực và tâm lực của mình, miễn là chưa kiệt sức thì vẫn còn có thể thi triển bùa chú.

Vừa trở về từ trại giam đã nghiên cứu và luyện tập phép thuật từ sáng đến giờ, hết Lumos lại đến Alohomora, Stupefy, có thành công cũng có thất bại, sự mệt mỏi của Anlene không chỉ đến từ thể xác mà còn cả tinh thần của hắn.

Đánh một giấc đến khi trời đã tối mịt, Anlene tỉnh lại một cách tự nhiên, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, mặc dù chỉ mới nghỉ ngơi hơn một giờ, thế mà cảm giác đau nhức trên cánh tay đã gần như biến mất, tinh thần cũng trở nên vô cùng sống động, tựa như đã được nghỉ ngơi một thời gian dài.

Không hiểu được, hắn chỉ có thể cho rằng đây là thể chất đặc thù của phù thủy, hoặc cũng có thể là của riêng hắn, nếu không Hermione đã chẳng mệt mỏi đến vậy ở năm học thứ ba.

Bỏ chuyện ấy sang một bên, Anlene bật dậy khỏi giường, sau khi ngửi ngửi mùi trên áo, hắn quyết định mở tủ đồ lấy một bộ quần áo mới rồi đi xuống nhà dưới.

Hắn tận dụng phần cơm thừa buổi trưa để làm một chảo cơm chiên trứng, sau khi tắm xong mới bắt đầu giải quyết bữa tối của mình ngay tại bếp.

Ăn được một nửa, Anlene chợt nghe có tiếng lộp cộp ở trong góc bếp, lúc hắn nhìn qua thì thấy chai dầu ăn rỗng ở chỗ đó vẫn còn đang lắc lư.

Hắn nhớ ban nãy khi mình chiên cơm hình như có làm rơi vãi một ít ở chỗ đó.

“Peter?”

Nghĩ tới trong nhà còn có một đống sách cũ, Anlene liền để bát cơm xuống, lấy đồ đậy lại, sau đó lật đi tìm cây chổi.

Nhưng được nửa đường thì giống như nghĩ đến gì đó, hắn không tiếp tục đi lấy chổi mà tiến lên lầu hai, quơ lấy đũa phép và đội Mũ Phân Loại lên đầu, sau đó nhanh chóng chạy xuống nhà dưới.

Chiếc mũ đang nghỉ ngơi thì bị phá bĩnh nên la lên oai oái:

“Này này, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”

Anlene bình tĩnh đáp:

“Tử Thần Thực Tử đánh tới nhà rồi!”

“???”

Chương 11: Đối tượng luyện tập