Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 120: Thành phẩm
250 độ F tương đương với khoảng chừng 121 độ C, vậy nên khi Anlene nhìn thấy hỗn hợp trong vạc bắt đầu sôi lên, hắn liền biết mình không còn phải chờ thêm quá lâu.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đó hắn liền thấy hơi khói bốc lên từ trong vạc dần chuyển từ màu đục sang màu xanh.
‘Một, hai, ba…’
Anlene lập tức đếm thầm trong bụng, khi đếm tới tiếng thứ chín, hắn lập tức giảm độ lửa của vạc xuống thấp.
Một chuyện thần kỳ chợt xảy ra, hỗn hợp trong vạc vẫn sôi sùng sùng, liên tục có các bong bóng nổi lên rồi vỡ ra, nhưng tuyệt nhiên không có hiện tượng bốc hơi dù chỉ là một tí tẹo.
Anlene biết, công đoạn pha chế thứ nhất đến đây đã gần xong, việc duy nhất mà hắn còn phải làm chính là…
Trong đầu Anlene chợt xuất hiện hình ảnh của một làn da đầy mụn nhọt, theo trí tưởng tượng của hắn, làn da đó càng lúc càng kinh tởm, cũng càng lúc càng rõ ràng.
Đợi đến khi chất lượng hình ảnh đã vô cùng sắc nét, nói vui là đã đạt tới 4K UHD, hắn mới chợt giơ đũa phép ngang trước miệng vạc, sau đó vẩy nhẹ cổ tay một cái, vẽ ra một phần hai vòng tròn.
Theo động tác của hắn, một tia sáng bạc dịu nhẹ chợt bắn ra từ đầu đũa, đồng thời cũng biến mất vô cùng nhanh chóng.
Theo như trong sách thì việc lúc này hắn có thể làm chính là đun tiếp với lửa nhỏ trong khoảng 33 - 45 phút, sau đó mới bắt đầu công đoạn pha chế thứ hai, cũng là công đoạn ra thành phẩm.
“Nếu như nanh rắn được dùng là loại có chất lượng cao, cũng như đã được giã đủ mịn trước khi cho vào vạc, thời gian chờ có thể rút ngắn xuống chỉ từ hai mươi tư đến ba mươi sáu phút…”
“Khi bong bóng không còn nổi lên nữa, đó chính là dấu hiệu cho thấy hỗn hợp đã sẵn sàng cho công đoạn thứ hai.”
Anlene đọc lại ghi chú của Hermione, bắt đầu ngồi chờ dấu hiệu đó tới.
Đương nhiên, hắn cũng không lãng phí thời gian, tranh thủ khoảng trống này để luyện tập phép biến hình của mình, cố gắng biến ra càng nhiều loại đồ vật hơn.
Lại vừa hay có thể dùng việc hoàn nguyên những đồ vật đó để luyện tập Bùa Giải Thông Dụng, một công đôi chuyện.
Chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu phút sau.
“Finite!”
Anlene niệm Bùa Giải Thông Dụng vào một cái figure hình dạng Gia Tinh, khiến nó quay lại nguyên trạng là một chiếc ly thủy tinh cao.
Sau đó hắn hơi liếc qua vạc ma dược một chút, chợt phát hiện hỗn hợp bên trong đã không còn sủi bong bóng nữa, hơn nữa có mấy chỗ ánh lên màu lam rất nhạt.
Anlene biết đã đến lúc bắt đầu công đoạn pha chế thứ hai.
“Tiếp theo là sên có sừng…”
Hắn cầm lấy chiếc khay đựng bốn con sên có sừng đã được hầm qua, dùng đũa gắp từng con bỏ vào trong vạc, mỗi lần cách nhau mười lăm giây.
Sên có sừng, tên như ý nghĩa, trông chẳng khác gì loài sên bình thường, ngoại trừ trên đầu có thêm một cái sừng nhỏ.
Sau khi bị hầm, trạng thái của chúng lúc này khá là thử thách tâm lý người xem.
Nhưng Anlene lại như chẳng sao cả, mặt không b·iểu t·ình, ung dung mà gắp lấy rồi bỏ vào trong vạc.
Càng kinh dị hơn nữa, sau khi bị bỏ vào hỗn hợp nóng bỏng tay kia, chúng lập tức bị tan thành nhiều mảnh, trông vô cùng tởm lợm.
Nhưng cảnh tượng gớm ghiếc ấy chỉ diễn ra trong một giây mà thôi, bởi thoáng cái mà các mảnh đó đã hoàn toàn bị hòa tan trong hỗn hợp.
Hơn nữa theo số sên có sừng được bỏ vào càng tăng, ánh lam nhạt trong vạc cũng xuất hiện càng nhiều, khiến thứ hỗn hợp mà Anlene đang pha chế khoác thêm một tầng sắc thái kỳ diệu.
“Ở bước kế tiếp, trước khi cho gai nhím vào, tuyệt đối không được quên tắt lửa trước khi làm điều đó, nếu không lần pha chế này coi như đã thất bại, không cách nào cứu vãn.”
“Tệ hơn cả, vạc sẽ bị nung chảy và bốc lên một thứ mùi hôi kinh khủng, thậm chí làm nổi lên những mụn nhọt vô cùng ác liệt, nếu như chẳng may để hỗn hợp thất bại đó tiếp xúc với da.”
Mặc dù trong sách đã nhắc qua một lần là cần phải tắt lửa trước khi cho nguyên liệu tiếp theo vào, nhưng Anlene vẫn thấy Hermione cẩn thận ghi chú lại một cách chi tiết hơn, viết đậm in hoa và gạch chân dưới cụm “TẮT LỬA”.
“Chắc hẳn những gì đã xảy ra với Longbottom đã làm cho cô nàng khắc sâu ấn tượng.”
Anlene khẽ nhếch miệng một cái, sau đó chĩa đũa phép xuống dưới đáy vạc, trầm giọng niệm:
“Finite!”
Hiệu quả của Bùa Tạo Lửa lập tức biến mất, nhiệt độ của vạc chậm rì rì hạ xuống.
Anlene thong dong không vội cầm lấy phần gai nhím đã được cắt nhỏ, chia sẵn làm hai phần bằng nhau bỏ vào trong vạc.
Phần thứ hai cách phần thứ nhất ba mươi giây.
Hiện tượng kỳ lạ xảy ra, dù đã không còn lửa cháy, nhưng hỗn hợp trong vạc sau khi được thêm gai nhím lại bắt đầu sôi lên sùng sục, bong bóng liên tục nổi lên rồi vỡ ra.
Anlene mặt không b·iểu t·ình, biến một chiếc muỗng inox thành một cái muôi lớn, chờ khoảng chừng ba mươi giây sau khi phần gai nhím thứ hai được bỏ vào, hắn liền cho muôi vào trong vạc rồi khuấy nhẹ.
Thuận chiều kim đồng hồ, hắn khuấy đúng năm lần liền thôi.
Hỗn hợp trong vạc lúc này đã hoàn toàn biến thành màu xanh nước biển, trông đẹp đẽ mà lại dịu mắt, hoàn toàn không giống như là có thể được chế ra từ hỗn hợp của mấy thứ quái dị như nanh rắn, con sên cùng gai nhím.
Nguyên lý trong đó, thật sự không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể tìm hiểu.
“Trừ phi bây giờ lại rút ra được một khóa học khác của giáo sư Snape, hay giáo sư Slughorn hoặc bậc thầy Belby cũng được, ai tôi cũng không chê nha…”
Anlene thoáng ảo tưởng một chút, sau đó liền lấy lại tinh thần, cầm đũa phép gỗ thông đưa lên trước miệng vạc.
Làn da đầy mụn nhọt kia một lần nữa xuất hiện trong tâm trí của Anlene, nhưng lần này, nó bắt đầu được chữa lành, các vết mụn mủ, sưng đỏ nhanh chóng xẹp đi rồi biến mất, dần dần trả lại một làn da trắng hồng không tì vết.
Ngay lập tức, hắn liền vẩy nhẹ cổ tay, dùng đũa phép vẽ ra một phần hai vòng tròn, nhưng theo chiều ngược lại so với nửa giờ trước đó.
Một tia sáng bạc bắn ra từ đầu đối, phối hợp với tia tưởng chừng như đã biến mất trước đó, tạo thành một vòng ánh sáng màu bạc kín kẽ, nhanh chóng dung nhập vào trong Vạc Lớn Nhỏ Tùy Ý.
Sau khi nó biến mất, lập tức liền có khói hồng bốc lên từ miệng vạc, cũng là dấu hiệu của việc hắn đã pha chế thành công Thuốc Chữa Nhọt.
Không có bất kỳ âm thanh thông báo nào vang lên, hiển nhiên là việc nấu được một loại ma dược còn xa không đủ để Anlene trở thành Học Đồ Ma Dược.
Nhưng Anlene không để ý đến, hắn lúc này đang đắm chìm trong niềm hân hoan sau lần đầu tiên chế tác thành công ma dược.
Ừm… thật ra thì cũng không đắm chìm lắm.
‘Hướng dẫn kỹ càng đến thế, chỉ cần làm theo là được, nếu mà còn thất bại…’
‘...vậy thật sự phải kiểm tra xem bản thân có họ hàng gì với Troll không.’
Hắn nhún vai một cái, sau đó lấy ra một lọ pha lê rỗng có sẵn trong hộp nguyên liệu Snape tặng, cẩn thận đong Thuốc Chữa Nhọt trong vạc vào đó.
Một lúc sau, Anlene giơ chiếc lọ nho nhỏ có chứa thứ dung dịch màu xanh biển lên trước mặt mình, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Nấu chừng một lít bảy, thành phẩm chỉ để lại chừng này, quả thật là mười không còn một.”
Nhưng hắn không có gì bất mãn, bởi theo như trong sách nói thì chỉ cần một thìa nhỏ là có thể nhanh chóng trị hết các loại mụn nhọt từ đầu đến chân.
Tất nhiên, vẫn có một vài ngoại lệ, như loại mụn nhọt do chính thứ Thuốc Chữa Nhọt thất bại kia gây ra, nếu không Neville đã chẳng cần được đưa đến Bệnh Thất.
‘Có thứ này, vấn đề tiền bạc ở thế giới thực xem như không cần lo nữa.’
‘Mấy công ty mỹ phẩm, làm đẹp ở thế giới này hẳn cũng chỉ có trình độ tương đương thế giới cũ chứ?’
Anlene nhẹ nhàng đung đưa lọ ma dược trong tay, giống như thấy được ví tiền của mình phồng lên dữ dội như bí ngô của Hagrid.