Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 124: Vung tiền
Anlene hạ mắt kính xuống, theo lời của chủ sạp nhìn kỹ vào chỗ trung tâm của viên ngọc, quả nhiên thấy được giống như lời đối phương nói, đúng là phần tơ sắc vàng bên trong viên ngọc đã đậm đến độ có vài phần chuyển cam.
Mặc dù hắn từ lâu đã có quyết định là sẽ mua viên ngọc này, nhưng nghe chủ sạp thao thao bất tuyệt đến tận bây giờ, hắn vậy mà vẫn chưa hề được biết nó có công dụng như thế nào.
Thế là Anlene liền hỏi:
“Ông chủ, nghe ông giới thiệu nãy giờ tôi cũng hiểu là viên ngọc này quả thật trân quý khó được, nhưng chẳng biết nó có thể làm được gì đây?”
“Ôi trời, xem tôi đãng trí!”
Chủ sạp nghe hắn nói xong liền nhắm mắt vỗ trán một cái, sau đó mới giải đáp cho hắn:
“Ngọc của Hoa Nhả Ngọc mặc dù có công dụng khá là đơn nhất, nhưng cũng vì vậy mà hiệu quả mang lại cực tốt.”
Đối phương đặt hộp gỗ xuống, giơ tay trái lên, chỉ vào chiếc nhẫn đeo ở ngón cái rồi nói tiếp:
“Ngài xem, mặt nhẫn này chính là ngọc của Hoa Nhả Ngọc. Loại ngọc này chủ yếu được dùng để chế thành các loại đồ trang sức mang theo bên mình, rất hữu dụng trong việc giúp người đeo chống lại những ảnh hưởng bất lợi đến tinh thần, cảm xúc do các tác nhân bên ngoài.”
Sau đó chủ sạp chỉ tay về phía tây, đoạn lại nói:
“Bên ngoài Tòa Thành Trí Tuệ, đi theo hướng này có thể tới Đồi Trăng Rơi, từ Đồi Trăng Rơi tiếp tục đi về hướng tây chính là Rừng Bi Ca.”
“Vượt qua Rừng Bi Ca có thể tới Thị Trấn Ma Bleu, ngài có thể thấy những cây phong có lá màu xanh dương ở khắp mọi nơi trong thị trấn này.”
“Đối với những người khởi đầu ở Tòa Thành Trí Tuệ mà nói, nếu như muốn phát triển theo con đường thám hiểm, vậy Thị Trấn Ma Bleu là một địa điểm tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Bởi lẽ xung quanh thị trấn này, bất kể là về tài nguyên hay cơ hội mạo hiểm đều vượt trội hơn nhiều lần so với những nơi khác trong khu vực lân cận Tòa Thành Trí Tuệ.”
“Nhưng muốn đến được thị trấn, có một nơi mà ngài không thể vòng qua, đó chính là Rừng Bi Ca.”
“Không kể đến những loài quái vật nguy hiểm có số lượng vô cùng đông đúc trong khu rừng này, như bọn Goblin Cuồng Dại, thì mối nguy lớn nhất của Rừng Bi Ca chính là thứ đã khiến cho khu rừng có cái tên này.”
“Khúc Bi Ca.”
Đối phương nhấn mạnh ba chữ này, sau đó mới giảng giải thêm:
“Mỗi khi đêm xuống, lúc gió bắt đầu thổi, trong khu rừng sẽ xuất hiện những âm thanh tạo thành một làn điệu réo rắt, nghe qua vô cùng thảm thiết, bi thương sẽ vang vọng nơi nơi trong Rừng Bi Ca.”
“Khi lũ Goblin Cuồng Dại, vốn đã hung hãn hiếu chiến không s·ợ c·hết nghe được Khúc Bi Ca, chiến lực của chúng sẽ còn tăng thêm một bậc, trở nên càng thêm nguy hiểm.”
“Nhưng đáng sợ hơn là, chẳng những cường hóa cho bọn Goblin, làn điệu này còn tác động đến tinh thần con người, khiến người ta trở nên mệt mỏi, buồn ngủ, sụt giảm chiến ý, phóng đại các cảm xúc bi thương, tuyệt vọng trong lòng.”
“Trong tình huống đó, dù là một con thỏ cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của ngài.”
Anlene nghe chủ sạp có phần phóng đại mức độ nghiêm trọng, không khỏi cười thầm.
‘Vậy con thỏ đó chắc phải là Super-Rabbit.’
Dù là như vậy, nhưng hắn cũng từ giọng nói của đối phương mà cảm nhận được, cái chỗ gọi là Rừng Bi Ca kia thật sự là chốn rừng thiêng nước độc.
“Cho nên bất kỳ một ai muốn vượt qua khu rừng đó, đều bắt buộc phải sở hữu trang sức làm từ ngọc của Hoa Nhả Ngọc đúng không?”
Anlene liếc qua viên ngọc trong hộp cùng với chiếc nhẫn chủ sạp đang đeo.
Đối phương nghe vậy vốn định gật đầu cái rụp để khẳng định chắc nịch, nhưng thấy ánh mắt như có chứa thâm ý cùng nụ cười như có như không của hắn, không khỏi cười trừ rồi gãi đầu đáp:
“Kỳ thực cũng có một ít biện pháp khác, ví dụ như ngồi Phi Thuyền Đại Dực Long, bay từ Tòa Thành Trí Tuệ sang Tòa Thành Quyền Năng, trạm dừng đầu tiên của nó chính là Thị Trấn Ma Bleu.”
“Nhưng chi phí cho một chuyến như vậy đến một ngàn Đá Thực Tại, nếu chỉ vì muốn vượt qua Rừng Bi Ca thì thật sự rất lãng phí.”
Chủ sạp cố gắng vớt vát lại một câu.
Anlene bắt được trọng điểm, nhướng mày một cái nói:
“Nếu đã có thể bay qua, vậy cũng không nhất thiết phải dùng tới Phi Thuyền Đại Dực Long chứ?”
Nhưng chủ sạp lại lắc đầu đáp:
“Nhưng Phi Thuyền Đại Dực Long có thể chống lại Hòa Âm Tuyệt Vọng Của Bão Tố, trong khi những biện pháp khác…”
Đối phương để lửng câu nói.
Anlene lại nghe được một danh từ mới.
“Hòa Âm Tuyệt Vọng Của Bão Tố?”
Chủ sạp nhanh chóng giải thích:
“Dưới mặt đất có bọn Goblin Cuồng Dại lúc nha lúc nhúc, trên bầu trời cũng có một loại quái vật hoạt động theo đàn gọi là Harpy Thích Hát.”
“Giống như tên của mình, bọn quái vật đầu người mình chim này cực kỳ thích ca hát, nhưng giọng ca của chúng lại mang tới giông bão.”
“Theo nghĩa đen.”
Đối phương nhấn mạnh.
“Hòa Âm Tuyệt Vọng Của Bão Tố chính là sự kết hợp tiếng hát của bọn chúng với Khúc Bi Ca.”
“Khúc Bi Ca khiến cho giông bão mà Harpy Thích Hát tạo ra dữ dội bội phần, mà tiếng hát của bọn chúng cũng đồng thời làm cho hiệu quả của Khúc Bi Ca càng thêm xuyên thấu lòng người.”
‘Sao toàn là combo quái vật kết hợp môi trường thế này, nghe qua đã thấy không dễ chơi.’
Anlene nhớ lại Cổ Thụ Nữ Yêu trước đó, lại thêm Goblin Cuồng Dại cùng Harpy Thích Hát lúc này, không khỏi lau một vệt mồ hôi lạnh vốn cũng không tồn tại.
Nhưng đồng thời, hắn cũng có chút chờ mong ngày được chạm trán với đám quái vật này, PK một phen ba trăm hiệp với bọn chúng, rồi lại chợt sinh ra một ý nghĩ có phần mâu thuẫn.
‘Hoặc không cần đụng mặt thì càng tốt hơn.’
Anlene khẽ lắc đầu một cái, sau đó chỉ vào ngọc của Hoa Nhả Ngọc rồi nói:
“Cho nên tôi nhất định phải mua thứ này đúng không, ông chủ?”
“Hà hà, đầu tư cho tương lai, ngài tuyệt đối không lỗ!”
Chủ sạp nở nụ cười cầu tài.
“Tôi có thể không lỗ, nhưng ông chắc chắn có lời.”
Anlene nói mát một câu, sau đó hỏi:
“Không biết một viên như thế này cần bao nhiêu Đá Thực Tại?”
Nghe hắn hỏi giá, đối phương lập tức lên tinh thần, hạ thấp tư thế đáp:
“Tùy vào phẩm chất, ngọc của Hoa Nhả Ngọc thường có giá từ một ngàn tám đến khoảng ba ngàn năm một viên.”
“Viên này của tôi là do đại mạo hiểm gia Động Cơ Vĩnh Cửu đích thân thu thập, chất lượng cũng vào hàng thượng hạng, vốn định yết giá hai ngàn tám.”
Chủ sạp bày ra một bộ mặt chân thành, giọng đầy truyền cảm:
“Nhưng vì ngài là người mới, nên tôi chịu đau cắt thịt giảm sâu, chỉ lấy hai sáu năm mươi thôi, chẳng lời được bao nhiêu, thật đã hết lòng hết dạ!”
‘Động Cơ Vĩnh Cửu, ông lừa con nít?’
Anlene thầm mỉa một câu, sau đó mặt không b·iểu t·ình chém giá:
“Hai ngàn.”
“Sao có thể được, chí ít cũng phải…”
Chuyện sau đó không có gì đáng nói, sau một phen giao tranh miệng lưỡi, cuối cùng chủ sạp mồm thì đau khổ, mắt thì chứa vui nhận lấy 2,400 viên Đá Thực Tại từ chỗ Anlene.
Anlene cũng tâm tình thư thái nhận lấy chiếc hộp gỗ từ tay đối phương.
Hắn quả thật cảm thấy bản thân cũng không lỗ, nhưng chẳng phải như cái lý do tầm xàm mà chủ sạp đã nói, mà là vì vầng hào quang hắn đã thấy viên ngọc tỏa ra.
Cũng là màu lam, nhưng lại đậm hơn rất nhiều so với cái hắn thấy được trên người pháp sư Ajax.
Hắn quyết định mua nó, một là vì để tiêu bớt Đá Thực Tại bị tràn, hai là cũng muốn tìm cách thu gom những đồ vật có hào quang về, nhờ đó tìm ra hàm nghĩa ẩn sau màu sắc của chúng.
Còn về công dụng của viên ngọc…
‘Nếu để giáo sư biết mình đã học Bế Quan Bí Thuật từ chỗ hắn mà còn muốn nhờ cậy thứ này… chậc chậc chậc!’
Hắn không khỏi rùng mình một cái, nhưng sau đó lại có ý nghĩ khác.
‘Cũng không đúng, thêm một lớp bảo hiểm chẳng phải càng tốt hơn sao, hừm.’
Anlene tiếp tục dạo bước trong Phố Đãi Vàng, thoáng nhớ lại quãng thời gian còn chơi card game của mình, sau đó liền quẳng nó ra sau đầu khi nhìn thấy đồ vật trên một sạp hàng.
“Ừm? Cái này cũng đem ra bán được?”
Hắn bất chợt dừng bước.