“Ngươi tính làm thế nào đây hả? Chơi hay là bỏ?”
Mũ Phân Loại hỏi với giọng điệu có chút hả hê.
“Đương nhiên là…”
Anlene vặn vặn cổ tay, một lần nữa tiếp cận sạp hàng của Dong Mao.
“...chơi.”
Hắn nhìn qua bó tiền liên bang trị giá 12,000 Đá Thực Tại, trước tiên loại nó ra khỏi lựa chọn của mình.
Anlene kỳ thực đã nghĩ ra mình nên dùng biện pháp gì để phân biệt hàng thật hàng giả, chỉ là biện pháp này của hắn gần như không có tác dụng với tiền giả, trừ phi loại tiền giả đó không được làm theo phương thức phổ thông.
Hắn nhìn tới nhìn lui, cũng không mất bao lâu thời gian liền chọn trúng một chiếc khiên tròn nhỏ, mặt ngoài có hoa văn tinh xảo, đường kính chỉ khoảng hơn 30cm, lấy đen vàng làm tông màu chủ đạo.
Dong Mao dù bận việc khác nhưng vẫn luôn chú ý tới hắn, sau khi mỉm cười đưa tiễn một tên “khách quý” khác, gã liền đến gần mỉm cười nói:
“Cho nên trực giác của tôi không hề sai đúng không, ngài quả thật là khách quý mà!”
Anlene không muốn tiếp tục nói lời vô bổ với tên này, giơ tấm khiên lên hỏi:
“Vật này, giá cả thế nào?”
Nụ cười trên mặt Dong Mao càng sâu hơn, nói như khướu:
“Ây dà, quý khách thật là có mắt nhìn đó mà! Tương truyền rằng…”
Nhưng Anlene không cho đối phương có cơ hội khua môi múa mép, trực tiếp giơ tay cắt ngang:
“Giá cả!”
Hắn không có ý định tốn thời gian nghe gã lải nhải về một món đồ mà chưa biết là thật hay giả, cứ vô thẳng vấn đề rồi tính sau.
‘Dù sao sau đó vẫn có thể nghe ngóng được từ đám người ở đây, cũng đỡ phải nghe tên này thêm mắm dặm muối.’
Hắn thầm nghĩ như thế.
Dong Mao không biết Anlene đang nghĩ gì trong đầu, bị cắt ngang cũng không hề thay đổi thái độ, trái lại còn cười hề hề đáp:
“Quả nhiên là khách quý, không phải hạng mồm to lắm lời. Khiên Bảo Hộ Của Ra, khắc tinh của giá rét, thần khí không thể thiếu khi khám phá những nơi cực hàn như Con Suối Huyết Dưới Núi Tuyết.”
Gã lấy ra một khẩu súng có tạo hình kỳ lạ, trông như súng nước đồ chơi với hai màu trắng xanh, ra hiệu cho Anlene giơ khiên lên che chắn rồi bóp cò.
Cảm giác lạnh lẽo ập vào mặt Anlene, hắn lập tức nhìn thấy từ nòng khẩu súng tưởng như là đồ chơi kia có một tia khí lạnh bắn ra, không khí nơi nó xẹt qua đều bị ngưng kết, tựa hồ có thể đóng băng hết thảy mọi thứ mà nó chạm tới.
Chỉ là khi tia khí lạnh chạm vào Khiên Bảo Hộ Của Ra, hắn có thể nhận thấy rõ mồn một là cơn giá rét kia chớp mắt đã biến đi đâu mất, tia khí lạnh cũng tức khắc tan rã không còn.
Từ chỗ tấm khiên bỗng có một luồng hơi ấm truyền vào tay hắn, sau đó liền lan tỏa ra toàn thân, khiến hắn thậm chỉ cảm thấy có phần nóng bức.
Dong Mao thổi nhẹ cho làn hơi lạnh trên nòng súng tan đi, thần thái tự tin nói:
“Giá sốc chỉ bảy trăm Đá Thực Tại, không nơi nào có!”
“Ngài thanh toán ngay chứ, khách quý?”
Đối phương nhoẻn miệng cười, răng nanh lộ ra.
Anlene khỏ nhẹ vài cái lên mặt khiên, không cảm nhận được một xíu xiu lạnh lẽo nào.
Hắn khẽ nhướng mày hỏi:
“Tôi có thể tự test hàng theo cách của mình không?”
Chân mày Dong Mao nhíu lại một cái gần như không thể nhận thấy, chớp mắt đã giãn ra, vẫn cứ ung dung cười nói:
“Đương nhiên có thể, nhưng nếu có hư hại gì thì ngài nhất định phải bồi thường đấy! Dù sao tôi thật lòng không muốn cùng ngài tới Sở Phép Thuật Trong Gương, thưa khách quý!”
“Yên tâm.”
Anlene bình tĩnh đáp lại một cách nhẹ nhàng, tựa hồ không hề để ý đến việc đối phương vừa có chút ẩn ý uy hiếp trong lời nói.
Hắn trầm ngâm ngắm nghía món đồ được gọi là Khiên Bảo Hộ Của Ra này, xoay nó trong tay, lòng lại thầm nghĩ:
‘Bảy trăm một lần… có thể chơi thử một ván, nếu không được lại tính đường khác.’
Đã có chủ ý, thế là trong ánh nhìn chăm chú của Dong Mao, đũa phép gỗ thông trượt xuống tay Anlene, được hắn cầm chắc lấy.
Không để ý đến vẻ kinh nghi bất định của đối phương, hắn giơ đũa phép chỉ về phía tấm khiên, trầm giọng niệm chú:
“Finite Incantatem.”
Bùa Giải Thông Dụng trực tiếp bắn lên trên mặt khiên, tia sáng của thần chú chạm vào giữa tâm rồi tựa như các giọt nước bắn tung tóe ra xung quanh mặt khiên, nhưng kết cục là…
Chẳng có gì xảy ra cả, tấm khiên vẫn nguyên vẹn như thường.
Anlene chép miệng một cái, sau đó nâng khiên lên nói với Dong Mao:
“Lại bắn tôi một phát!”
Đối phương không biết hành động vừa rồi của hắn có tác dụng gì, nhưng nụ cười hòa nhã vẫn giữ trên môi, thể theo yêu cầu mà nã thêm một phát súng.
Khiên Bảo Hộ Của Ra tiếp tục phát huy công dụng hóa giải băng giá của mình, chứng minh câu thần chú vừa rồi của Anlene là vô dụng với nó.
‘Finite Incantatem không thể hóa giải được hiệu quả của tấm khiên, lẽ nào nó là hàng thật? Hay là tay nghề của tên này vượt xa khả năng hóa giải của mình bây giờ?’
Anlene khẽ nheo mắt lại, dỏng tai lắng nghe tiếng bàn luận của những người xung quanh.
“Đ* m*! Cái này là đồ real rồi!”
“Hên vãi ***!”
“Từ lúc Tàn Tích Thái Dương Và Bầu Trời được phát hiện, đây mới chỉ là cái thứ chín chứ?”
“Tao nhớ lần gần nhất tấm khiên này được đấu giá, hình như có người hét tới hơn bảy mươi ngàn?”
“Bảy mươi bốn ngàn, hôm đó tao có đi xem.”
“*** keo này nó ấm rồi!”
“Chắc gì, đừng quên Vua Hàng Nhái là danh xưng của ai!”
“Cũng phải…”
Nghe được âm thanh xì xào bàn tán của đám quần chúng, thấy càng nhiều người tin rằng tấm khiên này là hàng thật, hắn lại càng cảm thấy nó chính là hàng giả.
‘Nhưng làm thế nào để xác định điều đó đây?’
Anlene tự hỏi, chuyện xảy ra trước đó đã chứng minh là Bùa Giải Thông Dụng làm không được, hoặc có lẽ là Bùa Giải Thông Dụng Level 1 làm không được.
Hắn bắt đầu nghĩ tới các loại phép thuật khác mà bản thân đã học, rất nhanh liền khóa vào một loại.
Biến Hình.
Hay nói chính xác hơn là một trong năm ngoại lệ của Định Luật Gamp, với trường hợp thứ ba:
Tạo tác luyện kim cùng các vật phẩm tương tự.
Anlene cảm thấy Ảo Vật cũng rất có thể được coi như cái gọi là “vật phẩm tương tự” đó.
‘Mà nếu như vậy, thì phép biến hình sẽ không có tác dụng, trừ phi…’
Trừ phi tấm Khiên Bảo Hộ Của Ra trên tay hắn lúc này đã được Dong Mao làm nhái từ một món Ảo Vật khác, nhưng hắn cho rằng tỉ lệ đó không cao, màn nghiệm hàng trước đó cũng chỉ là do đối phương dùng mánh khóe bịp bợm gì đó mà thôi.
‘Nếu là Ảo Vật thật thì càng tốt, vậy chẳng may có vấn đề gì cũng không đến nỗi mất trắng bảy trăm.’
Thầm nhủ một câu, thần sắc Anlene trở nên kiên định, không chần chừ nữa mà vẩy đũa thi triển phép biến hình lên tấm khiên.
‘Ừm?’
Hắn giống như cảm giác được một loại lực cản vô hình như có như không, ngăn không cho hắn hoàn thành lần biến hình này.
‘Nhưng lại không phải chặn đứng hoàn toàn như lúc dùng lên áo choàng, vẫn có thể tiếp tục.’
Ánh mắt Anlene hiện lên một tia mừng rỡ, tiếp tục duy trì sử dụng phép biến hình lên tấm khiên.
Dong Mao nhìn bộ dạng ra sức của hắn, không hề nao núng, chỉ mỉm cười tự đắc nói:
“Hây dà khách quý, mặc dù không biết ngài đang dùng biện pháp gì để kiểm tra, nhưng tấm Khiên Bảo Hộ Của Ra này là hàng chính phẩm, ngài chắc chắn…”
Dong Mao nói tới đây bỗng dưng im bặt.
Những người xung quanh cũng trở nên xôn xao.
“Cái này…”
“Thế này là thế nào?”
“Ảo thuật hả?”
“Trò xiếc gì đây?”
“Hay là công dụng chưa được phát hiện của tấm khiên…”
Sắc mặt của Dong Mao biến đổi không ngừng, không còn vẻ thong dong tự đắc như trước đó.
Bởi vì vào lúc này, một phần ba tấm khiên trên tay Anlene đã chuyển sang một hình thái khác là một góc của một chiếc đĩa sành màu trắng, hai phần ba còn lại cũng đang chậm rãi biến dạng.
Khóe miệng của hắn bất giác nhếch lên.
‘Là không dễ, nhưng không phải không thể.’
---Loading---
Đa tạ các ngài đã đề cử và theo dõi đến hiện tại, cảm ơn ngài Phương đã chọi gạch bể đầu đồ vô dụng này, ứ hự...
0