“Lumos!”
Đóng cửa, kéo rèm, Anlene ngồi trên ghế, không bật đèn bàn mà sử dụng Bùa Thắp Sáng Đũa để lấy ánh sáng, sau đó thò tay vào trong Mũ Phân Loại, lấy ra quả cầu pha lê chứa Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật.
Nắm quả cầu trong tay, hắn hỏi chiếc mũ:
“Thứ này sử dụng như thế nào?”
Chiếc mũ đáp:
“Há, bóp mạnh là được.”
Trong giọng nói của chiếc mũ có vẻ như ẩn chứa điều gì đó, nhưng Anlene lúc này lại không quá để tâm để nghe ra được, sự chú ý của hắn hiện tại phần lớn đều đưa cho quả cầu pha lê.
Hắn dùng sức bóp mạnh quả cầu, chẳng mấy chốc, cảm giác cứng rắn ban đầu mà hắn cảm nhận được dần biến mất, thay vào đó, chất liệu của quả cầu pha lê lúc này giống như đã biến thành thạch, nhanh chóng bị hắn bóp nát vụn thành nhiều mảnh.
Mảng sao trời bên trong quả cầu chảy ra bốn phương tám hướng, trong chớp mắt đã bao phủ không gian xung quanh Anlene, một cánh cửa gỗ cũ kĩ hiện ra trước mặt hắn, thoáng chốc đã khiến thế giới trong mắt hắn trở nên mờ mờ ảo ảo, tựa hồ bị bao phủ bởi một tấm màn nước, chỉ có cánh cửa kia là hiện rõ mồn một.
Anlene bước tới, hai chân đạp trên khoảng không tối đen vô tận, đưa tay trái ra đẩy cánh cửa.
Lúc cánh cửa chỉ mở ra chưa đến một nửa, khi hắn còn chưa kịp nhìn rõ toàn bộ cảnh vật bên trong, một tiếng quát không to lắm nhưng âm thanh lại cực kì lạnh lẽo chợt truyền ra:
“Cút ra ngoài!”
Ngay lập tức, Anlene cảm giác được sau lưng mình giống như xuất hiện một thứ lực hút cực mạnh, nó đang không ngừng hút hắn lui về phía sau, rời xa cánh cửa.
Không gian xung quanh bỗng chốc vỡ vụn như gương, tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong một thoáng ngắn ngủi, kể từ lúc tiếng quát lạnh lẽo kia vang lên.
Điều cuối cùng mà Anlene kịp thấy đằng sau cánh cửa kia, chính là một bóng đen cao lớn, thoáng nhìn giống như một con dơi.
Uỵch!
Cảnh vật xung quanh đã trở về thành căn phòng nhỏ như cũ, thân hình của hắn không tự chủ được bật ngửa ra sau, suýt chút thì đã ngã nằm trên đất.
“Khặc khặc!”
Trong tiếng cười có chút hèn mọn của Mũ Phân Loại, lúc Anlene còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn thì một tấm giấy da dê hologram đã hiện lên trước mặt hắn.
[Khóa học của tâm trí]
[Bậc thầy Severus Snape]
[Điều kiện tham gia khóa học: Bùa Chú Học bậc Học Đồ (chưa đạt đến) Biến Hình Học bậc Học Đồ (chưa đạt đến) Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bậc Học Đồ (chưa đạt đến)]
Xem qua một lượt ba điều kiện được nêu ra trên tấm da dê, nhất là điều kiện cuối cùng, Anlene đưa tay xua tan tấm da dê, mím môi nhìn Mũ Phân Loại.
“Cho nên ông đã biết trước sẽ xảy ra chuyện gì?”
Chiếc mũ lập tức đáp với vẻ khoái trá:
“Ồ hố, đương nhiên rồi!”
“...”
Hắn khoanh tay nhìn chiếc mũ với vẻ mặt chán chường, im lặng một hồi rồi tặc lưỡi một cái, sau đó giống như đã quên đi chuyện mới xảy ra, hỏi sang chuyện khác:
“Phù thủy năm thứ nhất, phần thưởng vàng bạc thường, bùa chú chia level, giờ đến ngành học cũng phân bậc, khả năng sau này còn có những cái khác, ông không cảm thấy là hơi rườm rà sao?”
Mũ Phân Loại nhún một cái, đáp:
“Đều do ngươi thôi, cũng chả phải ta tự quyết định.”
Anlene lại hỏi:
“Vậy phải làm sao để đạt tới cái bậc Học Đồ này?”
Chiếc mũ đáp:
“Ê hê, này phải do ngươi tự tìm câu trả lời.”
Anlene thở dài một hơi, hỏi tiếp:
“Vậy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám Học là cái quỷ gì? Bùa Chú Học và Biến Hình Học còn hiểu được, ở cái thế giới này có Nghệ Thuật Hắc Ám để tôi phòng chống sao?”
“Há, ngươi vẫn phải tự tìm hiểu thôi.”
“...”
Thấy chiếc mũ vẫn giữ thái độ đó, hắn cũng chỉ có thể trầm mặc.
Anlene chợt nghĩ, liệu có khi nào một lần nào đó rút thưởng, hắn bỗng trực tiếp từ trong mũ rút ra Tử Thần Thực Tử để PK ba trăm hiệp, thế coi như có thể giải thích thông được.
Mảnh Vá Thường có thể rút ra Crabbe hoặc Goyle, Bạc ra Bellatrix.
Đến Vàng, Voldemort trực tiếp nhảy ra từ trong mũ, cho hắn một phát Avada, game over.
Tưởng tượng tới đây, Anlene không kìm được rùng mình một cái, nhanh chóng xua tan ý nghĩ quá mức bựa đời này của mình, nhưng cũng cẩn thận hỏi Mũ Phân Loại về chuyện này.
Chiếc mũ nghe xong, mấy nếp gấp trên bề mặt bỗng tạo thành một vẻ mặt như đang nhìn sinh vật lạ, nói:
“Trí tưởng tượng cỡ này, chờ đến khi ngươi tiếp xúc được phép biến hình hẳn sẽ có tiến bộ nhanh lắm đấy!”
Sau đó lại giống như không nhịn được cười, hô hô vài tiếng rồi nói tiếp:
“Nhưng mà yên tâm, sẽ không có ai nhảy ra bắn Lời Nguyền Giết Chóc về phía ngươi đâu, khặc khặc…”
Anlene liếc Mũ Phân Loại một cái, sau đó không nói gì thêm mà khởi động máy tính lên, tiếp tục thông qua internet để tìm hiểu về thế giới này.
Hôm nay hắn đã cố ý hoặc vô tình học năm câu thần chú, bốn thành công và một thất bại, hắn cảm thấy như thế là quá đủ cho ngày đầu tiên tiếp xúc với phép thuật của mình, không có định lại tranh thủ thời gian học thêm một phép.
Đối với một người như Anlene, đi ngủ sớm vốn dĩ là chuyện ngàn lẻ một đêm.
Nhưng đến khoảng hơn mười giờ tối, hắn vẫn bắt ép chính mình phải nằm lên giường ngủ, bởi lẽ trò chơi hiện tại mà hắn phải cày về cơ bản là buộc hắn phải xông xáo khắp nơi tìm kiếm các Mảnh Vá, và tạm thời thì hắn không hề muốn làm chuyện đó vào ban đêm, chí ít là trước khi hắn cảm thấy bản thân có đủ năng lực tự vệ.
“Ngủ ngon, ngài Mũ!”
Sau khi vệ sinh răng miệng và thay đồ ngủ, Anlene đánh tiếng với Mũ Phân Loại, sau đó nằm lên chiếc giường nhỏ có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Lúc hắn niệm một tiếng “Nox” không gian cũng chìm vào một màu đen.
…
Sáng hôm sau.
Anlene đã thức dậy từ sớm, rèn luyện thân thể bằng cách luyện Bùa Choáng suốt một giờ với bộ công cụ tự chế của mình.
Từ lúc Stupefy đạt tới level 1 vào tối hôm qua, hắn hình như cảm giác thấy bản thân đối với câu thần chú này càng thêm thành thạo, hiện tại hắn đã làm được bắn trúng bảy chai liên hoàn chỉ trong vòng năm giây, hơn nữa đây tựa hồ còn rất xa chưa tới giới hạn của hắn.
Nhưng Anlene không có ý định tiếp tục luyện tập Bùa Choáng, bây giờ đã là tám giờ, hắn cần tranh thủ đến ngân hàng một chuyến để làm vài thủ tục, bằng không hắn sắp chẳng còn bao nhiêu tiền mặt để dùng rồi.
Việc này chỉ có thể trách Mũ Phân Loại, nó vậy mà không lấy được ký ức về mật mã tài khoản ngân hàng và thẻ tín dụng của An Lê, làm cho hắn không có cách nào sử dụng tiền trong thẻ.
Mũ Phân Loại: ???
Tám giờ tám phút, Anlene bước ra khỏi cửa nhà, không nhanh không chậm đi đến chỗ trạm xe buýt có chuyến dẫn tới chi nhánh ngân hàng gần nhất, ai mà dám tin, nơi đó vậy mà cách nhà hắn đến gần năm cây số, mặc dù vẫn nằm trong quận 13 nhưng đã gần sát với quận 8, một trong những quận phồn hoa nhất của New Era.
Phố Hoa Loa Kèn sáng ngày hôm nay cũng giống như sáng ngày hôm qua, vắng vẻ chẳng được mấy bóng người, nhưng Anlene đã không còn lấy làm ngạc nhiên về điều này.
Tối qua hắn đã tìm hiểu được, khu vực này hiện đang nằm trong kế hoạch giải phóng mặt bằng của một công ty địa sản lớn, có lẽ ngoại trừ một số nhà giống hắn thì phần lớn người đều đã nhận đền bù và di dời đến nơi khác.
Từ thân thế của An Lê, Anlene có thể hiểu được vì sao một hắn khác lại không chấp nhận di dời, nhưng hắn kia suy cho cùng cũng không thật sự là hắn này, cho nên nếu như người của công ty địa sản lại tìm đến, Anlene cảm thấy bản thân không có lý do gì để từ chối.
Hắn nghĩ như vậy trong lúc đang ngồi trên xe buýt, thật may là số tiền mặt còn lại vẫn đủ cho hắn bắt chuyến xe này.
Hệ thống giao thông ở New Era vẫn được thiết kế khá tốt, xe buýt chỉ mất chừng mười lăm phút đã đưa Anlene tới được trạm cần đến.
Hắn bước xuống xe, ngước mặt nhìn khung cảnh xung quanh, thầm than New Era không hổ là siêu đô thị ở thế giới này, mặc dù nơi này vẫn chưa phải là trung tâm thành phố, nhưng đã có các tòa nhà cao tầng ở khắp mọi nơi cùng những hàng cây xanh đều thẳng tắp được quy hoạch một cách thông minh, đường xá thẳng tắp, vỉa hè sạch sẽ, người qua kẻ lại, tạo thành khung cảnh vô cùng sầm uất, hiện đại.
Đứng ở trạm xe, Anlene dùng điện thoại tra bản đồ xem nên đi về hướng nào để đến được chi nhánh ngân hàng, sau khi đã có được thông tin mình cần hắn liền cất điện thoại rồi đi về bên trái của trạm xe.
Hắn cõng sau lưng một chiếc ba lô nhỏ, và đương nhiên rồi, với chiếc Mũ Phân Loại đang được đội trên đầu, hắn không ngừng ngó dáo dác khắp nơi để tìm xem có Mảnh Vá nào không.
Mảnh Vá còn chưa thấy, hắn lại chợt phát hiện một nhân vật vô cùng đặc biệt.
0