0
Anlene ngồi xuống giường, nhún vai một cái đáp:
“Cũng có thể chỉ là trùng hợp, nhưng khả năng rất lớn.”
Hắn giơ đoạn băng dính cũ xì kia ra rồi nói tiếp:
“Dù sao đây rõ ràng chỉ là loại băng keo phổ thông, vậy mà lại có thể dán chặt lâu được tới vậy, hơn nữa còn là ở trong chỗ ẩm ướt như thế, rất khó bắt gặp.”
Dứt lời, hắn liền gỡ chiếc chìa khóa ra khỏi băng dính, sau đó tra nó vào chiếc hộp nhỏ trên bàn.
Cạch!
Không có gì bất ngờ, chiếc hộp được mở ra một cách dễ dàng, để lộ ra vật chứa ở bên trong.
“Kẹo cao su… ừm?”
Anlene đưa vật đó lên trước mắt mình, nó có dạng dẹt màu vàng, hình chữ nhật, trông rất giống kẹo cao su, nhưng sau khi hắn bóp nhẹ vài cái mới nhận ra là không phải.
Cảm giác rất quen thuộc, là thứ hắn đã từng chơi qua.
Đất sét.
“Xem ra phải giải được manh mối này mới có thể biết nên dùng nó vào đâu.”
Hắn liếc qua chỗ cái tay nắm cuối cùng của hộc kéo.
“Khi ngươi không dùng đến nó, ngươi mới có thể nhìn thấy ta…”
“Ta ở đâu? Nó là cái gì?”
Anlene khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào đầu giường, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
Mũ Phân Loại cũng chưa từ bỏ việc giải đố.
Mặc dù hiểu rằng mình không thể nào chơi không lại Anlene, nhưng chiếc mũ vẫn ôm lòng may mắn, biết đâu nó chợt vô tình thắng được một lần thì sao?
Chỉ cần một lần thôi là đủ, một lần là Mũ Phân Loại có thể gáy cả đời.
Nhưng mà vấn đề chính là…
“Không dùng đến mới có thể nhìn thấy… Cái quái gì chứ, ta dám cá bọn nhóc nhà Ravenclaw nhất định không thể về phòng được nếu cái vòng cửa chim ưng kia hỏi chúng câu này.”
Anlene liếc nó một cái.
“Không thể có chuyện đó, trừ phi vòng cửa bắt đám phù thủy nhỏ tìm pH của một dung dịch X, biết rằng nung năm phẩy bảy tám gam đồng nitrat hóa trị hai trong bình kín…”
“Cái quái gì!?”
Hai mắt của Mũ Phân Loại biến thành hai vòng xoáy, nó tưởng rằng Anlene đang niệm một câu thần chú cổ xưa nào đó.
Và câu thần chú này dường như có tác dụng khai thông đầu óc của nó hay sao mà chiếc mũ lại đột nhiên gào lên:
“Ta biết rồi! Ta biết rồi!”
Anlene bị nó quấy rầy mạch suy nghĩ, không khỏi nhíu mày hỏi:
“Biết cái gì?”
“Ta biết cái gì khi ngươi không dùng đến thì ngươi mới có thể nhìn thấy rồi!”
Âm thanh của Mũ Phân Loại có chút kích động, nó tựa hồ đã thấy được cảnh mình có cơ hội lên mặt với hắn một trăm tám chục lượt, gáy đến khi nào tắt tiếng thì thôi.
Anlene chẳng biết chiếc mũ có ý nghĩ này, có biết cũng sẽ không bận tâm, hắn càng để ý đến đáp án mà nó nghĩ ra hơn.
“Ồ, ông nói ra nghe thử.”
“Hừm!”
Mũ Phân Loại khịt mũi một tiếng đầy kiêu căng, sau đó dùng âm thanh có phần trịch thượng nói:
“Nếu ngươi đã hạ mình thỉnh giáo, vậy ta cũng rộng lòng giải đáp cho.”
Sau đó nó vặn mình một cái, rồi mới giở cái giọng mười phần đắc ý nói tiếp:
“Dùng thì không thấy mà không dùng mới thấy, đó chẳng phải chính là ta hay sao? À, ý ta là bất kỳ chiếc mũ nào cũng được.”
Anlene nghe xong cũng không kìm được có chút bất ngờ mà nhướng mày lên nhìn Mũ Phân Loại, giống như lần đầu tiên nhận biết nó vậy.
“Gì, gì hả? Làm gì nhìn ta như vậy, ta nói sai cái gì sao?”
Mũ Phân Loại bị ánh mắt như nhìn thấy sinh vật lạ của hắn làm cho sợ hãi, âm thanh cũng trở nên run run không chắc chắn.
Anlene không nhịn được cười bảo:
“Không có gì, chỉ là không ngờ thôi.”
“Không hổ danh là kết tinh trí tuệ của bốn nhà sáng lập, vương miện của Ravenclaw cũng không thể so bì với ông được, ngài Mũ.”
Hắn có chút cảm khái, bởi vì câu trả lời của chiếc mũ thật sự có phần hợp lý.
Mũ là dùng để đội trên đầu, nên dùng thì không thấy mà không dùng thì mới thấy.
‘Trừ phi là soi gương.’
Anlene thầm nhủ.
Chỉ là không đợi chiếc mũ đắc ý được lâu thì hắn lại dội cho nó một gáo nước lạnh:
“Nhưng câu trả lời của ông vẫn chưa đúng, thưa ngài Mũ thông thái.”
“Sao lại không đúng!? À ha, có phải ngươi thấy không phục nên mới không muốn tiếp nhận sự thật là ta tìm ra câu trả lời sớm hơn ngươi đúng không hả? Hả hả hả?”
Mũ Phân Loại chất vấn với uy thế như đang đứng trên đỉnh thế giới.
Nhưng Anlene ngay sau đó liền đưa nó về lại lõi Trái Đất, hắn khẽ lắc đầu rồi từ tốn giải thích:
“Ông nên đọc kỹ lại manh mối, ngài Mũ.”
“Khi ngươi không nhìn thấy nó, ngươi mới có thể nhìn thấy ta. Sự vật thấy được và không thấy được ở đây có hai, không phải cùng một thứ.”
“Hơn nữa, dù không tính đến chuyện đó thì đáp án khả năng cao chỉ nằm trong căn phòng này. Mà ông thấy đó, ở đây ngoài ông ra thì còn có chiếc mũ thứ hai sao?”
“Cái này…”
Mũ Phân Loại nghe xong lập tức lâm vào sửng sốt, ú ớ không nói thêm được gì nữa.
Nó chợt nhận ra bản thân đã đắc ý quá sớm, bây giờ chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào.
Nhưng Anlene cũng không thừa cơ hội này trêu chọc chiếc mũ, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng rồi tiếp tục suy nghĩ.
‘Rốt cuộc thì thứ gì ở trong căn phòng này là đáp án chính xác?’
Hắn trước tiên loại bỏ chỗ bàn làm việc, giường ngủ cùng với nhà vệ sinh ra khỏi danh sách.
Trong bầu không khí im ắng, hắn đưa mắt nhìn quanh mọi nơi của gian phòng, thi thoảng lại dừng lại ở một điểm nào đó, đánh giá xem nó có thể là lời giải cho manh mối hay không.
Chừng năm phút sau, đôi mắt của Anlene lúc này khóa chặt vào cửa phòng.
Không phải vì hắn đã xác định được nó chính là cái mình đang tìm, mà chỉ đơn giản vì những thứ còn lại trong căn phòng đều không phải là đáp án.
Anlene đi tới trước cửa phòng, một tay đỡ cằm, ra vẻ trầm tư.
‘Không dùng đến thì thấy được…’
Hắn nhìn lên cánh cửa, tay nắm, ổ khóa rồi tới chỗ then cài, cuối cùng đưa ánh mắt tới chỗ bản lề, dừng lại ở chỗ nó lâu hơn những thứ khác một chút.
Sau đó hắn lại nhìn toàn bộ cánh cửa, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, giống như đã hiểu ra cái gì đó.
Anlene bắt đầu lẩm bẩm, giống như để nói cho Mũ Phân Loại nghe, lại giống như chỉ đang thì thầm độc thoại.
“Công dụng của một cánh cửa là để ngăn cách không gian bên trong với bên ngoài, nên cách dùng của nó chính là… đóng lại.”
“Mà khi ta không dùng tới nó…”
Anlene vặn tay nắm, mở cửa phòng ra.
“...ta có thể thấy được chỗ khe cửa này.”
Hắn bước ra ngoài, nhìn vào chỗ khe cửa.
Ở trên phần bản lề giữa của cánh cửa, hắn phát hiện một chỗ lõm có hình đồng xu, trông giống như một cái… emo mặt cười.
Anlene bỗng nhận ra mình cần phải làm gì.
Hắn vo tròn cục đất sét lấy được trong chiếc hộp nhỏ, sau đó nhét nó vào chỗ lõm mặt cười kia.
“Để xem tiếp theo là cái gì?”
Trong ánh nhìn háo hức của Mũ Phân Loại, hắn đi trở vào phòng, cuối cùng đóng sập cửa lại.
Oành!
Cộp!
Anlene thính tai nghe được giống như có vật gì đó rơi xuống sàn.
“Hẳn là… ở đây.”
Hắn một lần nữa mở cửa ra, sau đó liền phát hiện một cục giấy nhỏ nằm dưới chỗ khe cửa.
‘Câu đố kế tiếp sao…’
Anlene cúi người nhặt nó lên rồi mở ra, sau đó nhận ra ý nghĩ của mình là sai.
Bên trong cục giấy vẫn là một chiếc chìa khóa, trên mặt giấy cũng có lời nhắn, nhưng không phải là một câu đố như hắn đã nghĩ.
[Xin chào người anh em, hoặc cũng có thể là chị em.
Phải nói rằng đằng ấy cũng có chút tài tình đó, vậy mà phá giải được câu đố của chúng tôi.
Được rồi, không dài dòng nữa, vào thẳng vấn đề nhé, về phần thưởng mà đằng ấy nhận được sau khi phá giải thành công câu đố này.
Ten ten tén tèn xin chúc mừng! Đó là một chiếc chìa khóa phòng lầu 3 của Quán Rượu Tứ Phương, có thể miễn phí ngụ lại nửa tháng lận nha!
Được rồi, nhắn tới đây thôi, tạm biệt nhé kẻ không biết mặt.
P/s: Tiền phòng là do đại ca Fellini tài trợ, giàu điên!!!]
“Cho nên đúng là bọn họ.”
Anlene lắc đầu một cái rồi không nhịn được bật cười, sau đó nhìn qua cái chìa khóa mới có được, rồi ngó lại căn phòng mình đang ở.
Hắn không khỏi thở dài:
“Tôi chỉ muốn trả tiền phòng thôi mà, khó khăn đến thế sao…”
—Loading—
Cảm ơn ngài Zenky đã góp gạch xây quán Cái Vạc Lủng…