Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 137: Ý định ra thành
“Đã kiếm được hời mà còn làm bộ oan ức, ngươi chớ làm ta buồn nôn!”
Mũ Phân Loại liếc hắn với ánh mắt ghét bỏ.
Anlene nghe vậy liền nháy nháy mắt, dí dỏm hỏi lại:
“Ông có thể nôn ra thêm phần thưởng không? Nếu được thì tôi rất hoan nghênh đó!”
Chiếc mũ không khỏi tức cười:
“Da mặt của ngươi còn dày hơn kẻ bị trúng Bùa Phình To Đầu đó, phù thủy nhỏ.”
“Cũng có thể là do ông trúng Lời Nguyền Nhỏ Mọn đó ngài Mũ, nếu như câu thần chú ấy tồn tại.”
Anlene nói xong liền bịt tai lại, tránh khỏi một tràng thóa mạ do chiếc mũ phun ra.
Hắn ngồi trước bàn làm việc, ngắm nghía chiếc chìa khóa cũ kỹ có thể mở được cửa phòng ở lầu ba Quán Rượu Tứ Phương, trong lòng thầm nghĩ:
‘Có lẽ Fellini đã thua một trò cá cược nào đó… Ừm, cũng không giống phong cách của anh ta lắm.’
‘Khả năng cao nhất là Kim Jong Min và Evida, một trong hai tên này đánh cược thua người còn lại, nhưng cuối cùng lại nhờ Fellini đổ vỏ giúp mình.’
Còn về phần người nghĩ ra kịch bản cho câu đố này, hắn cảm thấy rất có thể là Mr. Smile Mil·es kia.
Trong những lần nói chuyện trước đó với đối phương qua điện thoại, hắn vô tình biết được rằng Mil·es dành một sự yêu thích khá lớn cho các loại tiểu thuyết huyễn tưởng.
“Thật biết bày trò.”
Anlene lắc đầu cười nhạt, trong lòng chợt sinh ra vài phần hứng thú.
‘Hay là mình cũng làm ra một câu đố?’
Nhưng ý nghĩ này vừa dâng lên thì hắn lập tức lắc đầu dập tắt nó.
‘Vẫn là thôi đi, chờ sau này giàu có hơn lại tính tiếp.’
Hắn không cảm thấy bản thân có cái gì dư dả để làm phần thưởng cả.
Hơn nữa Anlene bây giờ có một việc khác muốn làm hơn.
Hắn xách theo đũa phép gỗ thông, bắt đầu dùng Bùa Hiện Hình dò xét từng ngóc ngách bên trong gian phòng này.
“Revelio!”
Rất rõ ràng, hắn đây là đang muốn tìm xem chỗ này còn có ẩn giấu thứ gì giống như câu đố của hội 6000 ML hay không.
“Revelio!”
“Revelio!”
“Revel…”
Chừng mười phút sau đó.
Anlene quay trở lại trước bàn làm việc, thần sắc không vui cũng không buồn.
Thu hoạch chuyến này bằng không, nhưng hắn đã dự liệu được rằng kết quả rất có thể là trắng tay, vậy nên cũng không có bao nhiêu thất vọng.
Hắn quẳng chuyện này ra sau đầu, tiếp tục giở Tuyển Tập Thần Chú ra học tập, lần này Bùa Tiết Lộ.
Khoảng nửa tiếng sau.
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được Bùa Ếm - Bùa Tiết Lộ - Aparecium Level 1]
Anlene nghe âm thanh thông báo của Mũ Phân Loại, hắn mặt không b·iểu t·ình dùng đũa phép chỉ vào tấm bản đồ còn khuyết, trầm giọng niệm chú:
“Aparecium.”
Quả nhiên phỏng đoán của hắn không sai, một vài đường nét lờ mờ chợt hiện lên ở chỗ còn trống trên bản đồ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Chuyện rõ rành rành, Bùa Tiết Lộ level 1 không đủ để làm cho nó hoàn toàn hiện ra.
‘Vậy thì luyện tập nhiều hơn.’
“Aparecium!”
“Aparecium!”
“Apar…”
Anlene chăm chỉ luyện tập bùa chú cả tối, nhưng hắn không chỉ chăm chăm vào Bùa Tiết Lộ mà sau đó còn luyện thêm những bùa chú vốn đã thành thạo, tìm tòi phương thức để chúng có thể đạt tới level cao hơn.
Như Bùa Giải Thông Dụng có tới hơn trăm cách dùng khác nhau, yêu cầu hắn phải bỏ ra thời gian rất dài để có thể học tập và thực hành thông thạo toàn bộ.
Hay như Bùa Giải Giới, hắn vẫn luôn thèm khát cái hiệu quả thần kỳ, nghe qua hết sức hư cấu, có thể tước đoạt ý chí chiến đấu kẻ thù của nó.
Anlene cứ thế luyện tập cho đến tối khuya, lúc tinh thần đã phần nào thấm mệt, hắn liền thu dọn đồ vật vào trong Mũ Phân Loại.
Anlene quyết định hôm nay tới đây là đủ rồi.
Sau khi đã làm vệ sinh đơn giản, hắn mới ngả lưng xuống giường, chuẩn bị vượt qua đêm đầu tiên ở Siêu Hiện Giới.
Bóng tối bao trùm gian phòng cũ kĩ, chỉ có chút ánh sáng được níu giữ lại nơi ngọn đèn dầu.
Anlene nằm trên giường, hai tay gác ở sau đầu, mặc dù đã có đôi chút mệt mỏi nhưng lại không hoàn toàn muốn ngủ ngay bây giờ.
Thế là hắn chợt lên tiếng:
“Này, ngài Mũ!”
“Sao đấy, còn chưa ngủ đi?”
Mũ Phân Loại đáp lại với giọng trầm trầm.
Có lẽ vì không thấy được gương mặt đáng ghét của Anlene mà âm thanh của nó cũng có phần nhẹ nhàng hơn trước đó.
Giọng nói của Anlene cũng bất giác nhỏ nhẹ hơn đôi chút.
“Ông không phải rất thích hát hò sao, lúc chúng ta mới đến thế giới này chẳng phải đã hát thánh ca trường học? Bây giờ tới Siêu Hiện Giới, hẳn cũng nên hát một bài chứ.”
“Hmm… Ngươi đây là muốn nghe hát ru cho dễ ngủ chứ gì, phù thủy nhỏ?”
“Ha ha, ông cũng biết tôi bây giờ muốn ngủ hay không thì chỉ bằng một ý nghĩ là được, cần gì chứ. Chỉ là muốn ông thể hiện một chút, coi như nghi thức check-in thôi.”
“Ừm, ngươi nói cũng có lý. Vậy ta lại hát bài thánh ca của trường?”
“Ông chỉ biết mỗi bài đấy thôi sao?”
“Ngươi nghĩ gì thế, ở thế giới phù thủy từng có một quyển sách gọi là Ba Trăm Bài Hát Của Mũ Phân Loại đấy!”
“...”
“Thôi được, muốn nghe bài khác chứ gì? Ta quyết định rồi, đó sẽ là khúc ca về gia tộc phù thủy thú vị nhất, tuyệt vời nhất!”
“Không thể là bản thiên hùng ca về Phù Thủy Anlene thú vị nhất, tuyệt vời nhất sao?”
“Dẹp đi, ngươi chỉ có thể là tên phù thủy nhỏ đáng ghét nhất!”
“Cũng được, ông hát tôi nghe thử.”
“Hmm… Vậy ngươi phải chờ một chút, ta còn chưa kịp sáng tác ra.”
“Cần chờ bao lâu?”
“Có lẽ đến tối hôm sau?”
“Thôi được rồi, vậy tôi nghe khúc ca về gia tộc phù thủy kia trước vậy.”
“Ngươi thật lắm chuyện, phù thủy nhỏ.”
Mũ Phân Loại làu bàu một câu rồi bắt đầu khẽ hát:
♫ Trong Hang Sóc nho nhỏ,
Một nhà chín miệng ăn.
Bảy người con tóc đỏ,
Được sử sách truyền rằng:
Anh cả Bill đa tài kiệt xuất,
Đến Charlie có thuật luyện rồng,
Percy muốn làm người nổi bật,
Fred và George hai kẻ một lòng,
Kìa Ron, người bạn trung thành nhất,
Ôi Ginny dũng cảm bốc đồng.
Cha Arthur, mẹ Molly,
Chín con người ấy là nhà Weasley.
Weasley! Weasley! Weasley!
Xuất sắc làm sao, nhà Weasley!
Lũ ngu ngốc xin hãy khắc ghi:
Thà chọc Voldemort,
Chứ đừng gây tóc đỏ… ♪
Trong giọng hát không có gì xuất sắc nhưng lại ẩn chứa một loại cảm xúc đặc thù khó tả của chiếc mũ, Anlene chậm rãi chìm vào giấc ngủ một cách tự nhiên, kết thúc một ngày đối với hắn mà nói là cực kỳ đặc sắc.
—Loading—
Một tuần sau đó.
Siêu Hiện Giới, Tòa Thành Trí Tuệ.
Sáng sớm.
Khu Symposium, Quán Rượu Tứ Phương.
Anlene thong thả bước xuống cầu thang, gật đầu vẫy tay chào lão già Jerry đang ngồi lau chén rượu ở quầy bar.
Một tuần này cuộc sống của hắn trải qua có thể nói là hết sức đơn điệu, ngày nào cũng như ngày nào.
Sáng luyện tập thần chú thần chú, nghiên cứu ma dược.
Đến chiều lại rời khỏi Quán Rượu Tứ Phương, dạo quanh Tòa Thành Trí Tuệ để tìm hiểu thêm về Siêu Hiện Giới, sau đó lại trở về quán rượu học tập phép thuật đến tận khuya.
Thành quả đương nhiên là có, ví dụ như:
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được Bùa Ếm - Bùa Đóng Băng - Immobulus Level 1]
Anlene đã học được Immobulus cách đây bốn ngày, nó chính là câu thần chú mà Hermione dùng để làm ngưng đọng lũ Pixie do Lockhart thả ra.
Thế là kho kỹ năng khống chế của Anlene lại càng thêm đồ sộ.
Những thu hoạch khác tạm không nói đến, can mỡ Bò Sừng Than mà hắn đấu giá cũng đã xuống kệ ngày hôm qua, mang tới cho hắn hơn chín nghìn Đá Thực Tại.
Nhưng Anlene vẫn chưa đến Phòng Đấu Giá Không Người để nhận tiền, bởi hắn hoàn toàn không có cách nào nhét hết số đó vào D-Shift của mình, chỉ đành tạm để lại nơi đó.
Dù sao Đá Thực Tại của hắn vẫn còn dư dả, chí ít ăn một bữa sáng là không thành vấn đề.
“Bác Jerry, cho tôi một phần như cũ!”
“Có ngay!”
Anlene ngồi xuống trước quầy, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía đám đông xôm tụ đang hô hào mời chào đủ kiểu.
Hôm nay Anlene không định lặp lại hoạt động như những ngày trước đó nữa, hắn có kế hoạch khác.
Đó chính là tìm một đoàn đội đáng tin để xin chân làm thành viên tạm thời, tham gia thám hiểm khu vực bên ngoài Tòa Thành Trí Tuệ.