0
Sau khi Hans đưa ra lời mời gọi, trong thời gian ngắn cũng có một vài người tìm đến chỗ hắn.
Nhưng sau đôi câu trò chuyện, thứ mà họ nhận được chỉ là cái lắc đầu cùng nụ cười bày tỏ tiếc nuối của Hans.
Sau chừng năm sáu người hăm hở mà đến thất vọng mà về, rốt cuộc không còn ai đến ứng tuyển với đối phương nữa.
‘Chậc, mặc dù nói là không giới hạn mức rank, nhưng xem ra yêu cầu thực tế cũng không hề thấp một chút nào.’
Anlene tự nhủ khi thấy Hans liên tục từ chối vài người, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
‘Yêu cầu càng bắt bẻ, lại càng chứng tỏ bọn họ thật sự đang nghiêm túc tuyển người.’
Hắn dứt điểm nốt phần sữa còn lại trong ly, đồng thời thầm nói với Mũ Phân Loại:
‘Không quá giống như là một cái bẫy nha ngài Mũ.’
Chiếc mũ cười khinh khỉnh đáp:
‘Vậy sao ngươi còn không tới ứng tuyển đi? Hừ hừ, mấy tên kia đều thất bại mà về, dựa theo trình độ bay của ngươi mà nói, ta thấy cũng không có triển vọng gì.’
Anlene nghe vậy liền không nhịn được liếc mắt nhìn lên một cái.
‘Có thể đó, nếu như họ cần tôi thi đấu một trận Quidditch, vậy tôi đúng là không làm được.’
Một là vì hắn tự hiểu lấy kỹ thuật bay của mình thật sự tầm thường, hai là vì Quidditch là một trong số rất ít những thứ hắn không có chút xíu hứng thú nào của thế giới phù thủy.
Anlene vẫn luôn cảm thấy luật chơi của Quidditch khá ngớ ngẩn, khi mà dù nó là trò chơi đồng đội, nhưng vai trò của Tầm Thủ lại hoàn toàn áp đảo tất cả những vị trí còn lại.
Nhưng hắn không để cho Mũ Phân Loại biết ý nghĩ này của mình, bởi Anlene hiểu rằng đây chỉ là vấn đề quan điểm, ngoại trừ việc dẫn tới một cuộc tranh cãi không bao giờ có hồi kết thì nó chẳng mang lại bất cứ điều gì.
Hắn vẫn ung dung ngồi tại chỗ, từ tốn lấy hai viên Đá Thực Tại ra trả cho một người phục vụ, dùng ánh nhìn như có như không theo dõi động tĩnh của Hans.
Mặc dù chưa tuyển được người, nhưng đối phương vẫn không có vẻ gì là vội vã, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.
Chờ đến khi quán rượu thay một đợt khách mới tầm mười mấy người, hắn mới một lần nữa cất tiếng rao tuyển người.
Mũ Phân Loại thấy Anlene vẫn không hề có hành động gì, không khỏi lên tiếng thắc mắc:
‘Ngươi định chờ đến khi nào?’
‘Đương nhiên là lúc hắn dừng lại.’
‘Làm vậy để chi?’
Chiếc mũ cảm thấy khó hiểu.
Anlene nhún vai đáp lại:
‘Vậy thì tôi sẽ là người ứng tuyển cuối cùng, thậm chí là duy nhất, chí ít là vào thời điểm đó. Như thế thì tỉ lệ gia nhập vào đội mạo hiểm của hắn có thể tăng thêm một chút.’
Chiếc mũ nghe xong liền không nhịn được nói:
‘Ngươi cũng gian manh thật đấy, phù thủy nhỏ! Nhưng mà như vậy có tác dụng sao?’
‘Tất nhiên là có, chỉ là khả năng cao là không đáng kể mà thôi.’
Anlene cười nhạt.
‘Nhưng mà có cơ hội tăng lên một phần trăm, thậm chí là không phẩy một phần trăm thì vẫn là tăng, hơn nữa cũng không tốn sức gì, cớ sao không làm?’
Mũ Phân Loại không bình luận gì thêm, bởi cũng giống như thái độ của Anlene đối với Quidditch, bản thân nó cũng cảm thấy phần trăm khả năng gì gì đó là một thứ khá là ngớ ngẩn.
Dù sao phù thủy giỏi nhất chính là sáng tạo kỳ tích, quan tâm gì dăm ba cái tỉ lệ.
Một người một mũ bắt đầu lâm vào trầm mặc, chờ đợi động thái tiếp theo của Hans.
Cũng không để Anlene cùng Mũ Phân Loại đợi quá lâu, sau khi tiếp chuyện thêm bảy tám người mà vẫn không có kết quả, Hans dường như đã quyết định tạm dừng việc mời chào.
Đối phương gọi một ly đồ uống ở chỗ quầy rượu, sau đó đi tới một chiếc bàn ở trong góc vắng vẻ ngồi xuống, chậm rãi nhấm nháp thức uống của mình.
Sau đó Anlene lại nhìn thấy Hans lấy ra một món đồ mà hắn rất muốn có được - Túi Gương, rồi từ trong Túi Gương lấy ra một chồng báo giấy, bắt đầu đọc một cách say sưa ngon lành.
‘Cơ hội tới rồi.’
Anlene nói với chiếc mũ một tiếng, sau đó đứng dậy gọi một ly nước chanh, thần thái tự nhiên mang theo nó đến gần chỗ chiếc bàn kia một cách thong thả.
Khi đã đến bên bàn của Hans, thấy đối phương ngẩng mặt lên nhìn, hắn liền nhân cơ hội đó mà lên tiếng:
“Xin chào, tôi nghe nói…”
Chỉ là Anlene còn chưa kịp nói thành câu hoàn chỉnh thì đã bị âm thanh có phần kinh ngạc của Hans ngắt lời.
“Kỵ Sĩ Chổi!?”
“...”
Nghe được cái danh hiệu đời đầu của mình, bước chân của hắn chợt cứng lại, gân trán giật giật.
Ở trong đầu hắn, Mũ Phân Loại cười rất là hả hê:
“Há há, bày đặt suy tính cho cố vô, hóa ra người ta đã biết tỏng ngươi là ai! Để chi, ta nói để chi!”
Anlene lờ đi sự tồn tại của chiếc mũ.
Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt với Hans, trên mặt vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh, giọng điệu tự nhiên nói:
“Xin chào, tôi là Anlene, danh hiệu Phù Thủy.”
“A? A… hân hạnh được gặp anh… Phù Thủy. Tôi là Hans, danh hiệu Bạn Của Muôn Loài, đồng thời cũng là thành viên của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy.”
Hans sau một thoáng lúng túng liền khôi phục tự nhiên như thường, dùng thái độ mười phần thân thiện đáp lại Anlene.
Thấy hắn còn đang đứng, đối phương liền vội nói:
“Mời ngồi, mời ngồi!”
Anlene cứ vậy thuận thế ngồi xuống, ra vẻ hiếu kỳ hỏi:
“Này Hans, từ phản ứng của anh khi nãy, hẳn là anh biết tôi. Không lẽ anh cũng đến từ quận mười ba?”
Hắn quả thật có phần tò mò chuyện này chứ không chỉ đơn thuần nói lời khách sáo.
Nhưng câu trả lời của đối phương lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Chỉ thấy Hans vui vẻ cười đáp:
“Anh đang nói quận mười ba, thành phố New Era đúng không, Phù Thủy? Ha ha, thật ra tôi không hề đến từ đó, thậm chí tôi còn chẳng phải người ở khu năm.”
“Ừm?”
Trông thấy nét mặt bất ngờ của hắn, đối phương mới bắt đầu giải thích:
“Nói ra không sợ anh chê cười, thật ra tôi là người khá thích hóng chuyện bốn phương, chỉ cần có tin tức thú vị là tôi lại không nhịn được đi dò la nghe ngóng cho ra nhẽ, bởi vậy chưa từng bỏ sót một tin nào ở quán Mắt Ruồi.”
Anlene nghe thấy thế bất giác gật gù, cho rằng Hans ở trong đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy cũng đảm nhận công việc thu thập tình báo như Mil·es của hội 6000 ML.
Nhưng Hans tựa hồ nhận ra hắn đang hiểu lầm, thế là nhanh chóng nói thêm:
“À tôi không phải đang nói giỡn đâu! Tôi nghe ngóng nhiều tin tức như vậy chỉ đơn giản là để thỏa cái sự nhiều chuyện của mình thôi, vốn chẳng hề bận tâm tới việc thu thập tình báo gì đó.”
Nói tới đây, đối phương không khỏi nở một nụ cười có chút xấu hổ.
Anlene liếc đến chồng báo dày cộm trên bàn, chợt cảm thấy Hans có vẻ như không hề nói xạo.
‘Bạn Của Muôn Loài… Có khi nào chó mèo nhà hàng xóm cãi nhau hắn cũng không bỏ qua?’
Hắn thầm nói một câu đùa nhạt, sau đó bắt đầu tiến vào chính sự.
“Nếu đã như vậy, chắc hẳn anh cũng đã biết tại sao tôi lại tìm đến anh rồi chứ?”
Nghe vậy, đối phương giống như nhận ra gì đó, hai mắt chợt sáng rực lên.
“Đúng rồi, anh là Kỵ… xin lỗi, anh có thể cưỡi chổi để bay mà! Hoàn toàn đáp ứng được điều kiện ban đầu để gia nhập đội của chúng tôi.”
Anlene khẽ nhướng mày.
“Điều kiện ban đầu? Không biết sau đó còn có bao nhiêu điều kiện cần đáp ứng nữa?”
Hans cười xòa đáp:
“Cũng chỉ còn một cái nữa thôi. Hơn nữa cũng không có gì phức tạp, anh chỉ cần vượt qua một bài thử đơn giản là được rồi.”
Anlene gật đầu một cái, lập tức hiểu được bài thử này là để xem xem khả năng bay của hắn có đáp ứng được nhu cầu cho chuyến mạo hiểm tiếp theo của bọn họ không.
Hắn nhấp một ngụm nước chanh, sau đó bình tĩnh hỏi:
“Thử ở đâu đây?”
“Đương nhiên là Đấu Trường Vạn Cảnh rồi!”
Hans hào hứng đáp lại.