0
Anlene nghe được là Đấu Trường Vạn Cảnh, sau một thoáng bất ngờ liền cảm thấy đương nhiên nên là chỗ đó.
Hắn đã ở lại Siêu Hiện Giới được một tuần, cho nên khó mà không biết về một trong bốn địa điểm nổi danh nhất Tòa Thành Trí Tuệ, bên cạnh Sở Phép Thuật Trong Gương, Quán Rượu Tứ Phương cùng Phòng Đấu Giá Không Người.
Đấu Trường Vạn Cảnh nằm ở khu Ethika, trên bề nổi thì nó là chỗ duy nhất mà người ta được phép công khai đấm nhau, thậm chí là đem Đá Thực Tại ra cá cược.
Đương nhiên, một khi xuất hiện t·hương v·ong thì đám pháp sư sẽ can thiệp vào, cho nên nếu thật sự muốn sống mái với nhau thì vẫn chỉ có thể giải quyết ở trong tối.
Nhưng cái hấp dẫn người ta ở Đấu Trường Vạn Cảnh không phải ở chỗ nó cho phép bọn họ đấm nhau ăn tiền, mà nằm ở thứ làm nên cái tên “Vạn Cảnh” này của nó.
Đó chính là chức năng được gọi là “Mô phỏng tùy chỉnh đấu trường”.
Bằng cách tiêu hao Đá Thực Tại, người ta có thể tùy theo ý muốn của mình mà mô phỏng lại một loại hoàn cảnh nào đó, mức độ chi tiết càng cao thì chi phí tương ứng cũng càng lớn.
Anlene cần thực hiện bài thử ở Đấu Trường Vạn Cảnh, dùng đầu gối để nghĩ thì hắn cũng đoán được đoàn trưởng của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy, người có tên là Xi Yuan kia muốn làm gì.
Rõ ràng Xi Yuan sẽ mô phỏng lại cái di tích mà đối phương đã phát hiện, sau đó xem xét biểu hiện của Anlene ở di tích mô phỏng này, qua đó đánh giá năng lực bay của hắn có đáp ứng được yêu cầu của bọn họ hay không.
‘Cách làm không tệ, mặc dù phải tiêu tốn một số Đá Thực Tại, nhưng vừa có thể sàng lọc ra nhân tuyển thích hợp nhất, lại vừa không cần lo lắng tiết lộ vị trí bí cảnh.’
Anlene thầm nghĩ.
Hắn tiếp đó lại trao đổi thêm một số chuyện với Hans, bọn họ cũng không nấn ná lại Quán Rượu Tứ Phương quá lâu, sau khi Anlene chấp nhận tham gia bài thử, cả hai liền rời khỏi quán rượu để bắt một chiếc độc giác long đến khu Ethika.
[Tòa Thành Trí Tuệ - Khu Ethika - Đại lộ Aristotle]
Sau một quãng thời gian không ngắn, con độc giác long chở theo Anlene cùng Hans đến một khu vực thưa thớt kiến trúc, rất gần với rìa thành góc tây nam của Tòa Thành Trí Tuệ.
Vượt qua một cây cầu đá cũ nát, với cảnh vật hai bên đa phần là những cây đại thụ cao hơn chục mét cùng các bãi cỏ lớn xanh mượt, một quần thể kiến trúc nguy nga khổng lồ đập vào mắt Anlene.
Từ đằng xa, hắn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng ngay sau cái cổng vòm đá cao tới hơn năm mươi mét kia, là một tòa kiến trúc hùng vĩ chiếm gần hết tầm nhìn của mình.
Đó chính là Đấu Trường Vạn Cảnh.
‘Chí ít cũng phải cao hơn hai trăm mét.’
Anlene thầm nhủ, hắn trước đó đã tới ngó qua nơi này một lần, nhưng bây giờ thăm lại vẫn không khỏi cảm thấy nội tâm chấn động.
Thoạt nhìn qua thì Đấu Trường Vạn Cảnh trông cũng giống như Colosseum ở thế giới thực, nhưng chỉ cần xem kỹ lại một lần nữa, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra điểm giống nhau giữa hai chốn kỳ quan này chỉ là chúng đều được xây theo hình vòng cung mà thôi.
“Đã tới Đấu Trường Vạn Cảnh thưa quý khách, chân thành cảm ơn các ngài đã tin tưởng sử dụng dịch vụ của tôi!”
Grrr!
Con độc giác long dừng lại trước cổng vòm đá, dùng chiếc đuôi linh hoạt đến kỳ lạ của nó giúp Anlene cùng Hans mở cửa thùng xe.
Hai người xuống xe, sau đó sóng vai đứng trước Đấu Trường Vạn Cảnh, so với tầm vóc của nơi này thì bọn họ nhỏ bé như hai con kiến.
Đấu trường này là một kiến trúc hết sức đặc biệt, nó được chia thành mấy chục tầng, vòng quanh toàn bộ đấu trường là vô số các lối vào có mái vòm cuốn, nhìn từ xa trông giống như là tổ ong.
Nghe qua có hơi kỳ quặc, mặc dù bên ngoài Đấu Trường Vạn Cảnh không có bất cứ thiết kế bậc thang nào, nhưng bất kể là ở dưới mặt đất hay ở những tầng cao hơn trăm mét đều là lối vào của nó.
“Chúng ta đi thôi, Phù Thủy!”
Hans mỉm cười đưa tay làm động tác mời.
Anlene gật gật đầu, hai chân thoăn thoắt theo sát bước chân của đối phương.
Hắn cùng Hans rất nhanh đã tiếp cận rìa ngoài của đấu trường, những lối vào có dạng mái vòm cuốn của nó hiện rõ trước mắt hắn, nhưng kỳ lạ thay là bên trong lại tối tăm vô cùng, khiến người ta không thể nhìn thấy được dù chỉ là một viên gạch lót.
Cách những lối vào ngay dưới mặt đất khoảng ba bốn mét là một dải các thềm đá màu nâu đỏ dày khoảng một bậc thang, lớn chừng tám chín mét vuông tạo thành vòng tròn bao bọc xung quanh toàn bộ Đấu Trường Vạn Cảnh.
Ngay khi Anlene theo Hans đặt chân lên một thềm đá, một pop-up cũng ngay lập tức nhảy lên từ D-Shift của hắn.
[Chào mừng Pháp Sư Đội Mũ đến với Đấu Trường Vạn Cảnh, xin hãy chọn số tầng cần di chuyển]
[Chọn tầng / Không chọn]
Đấu Trường Vạn Cảnh từ dưới lên trên có hết thảy sáu mươi tầng, mỗi tầng lại có ba trăm sáu mươi lối vào.
[Không chọn]
Anlene không chọn số tầng muốn lên, bởi vì Hans sẽ là người làm việc đó.
“Đoàn trưởng cùng một người đồng đội khác của tôi đang chờ chúng ta ở tầng ba mươi lăm.”
Đối phương giải thích với hắn một câu, đồng thời đưa tay ấn ấn gì đó giữa không khí.
Chẳng bao lâu sau, thềm đá dưới chân của hai người chợt bay lên khỏi mặt đất, vững vàng không chút rung lắc, dùng một tốc độ ổn định không thay đổi cứ thế càng lúc càng lên cao.
Anlene đi đến biên giới của thềm đá, đưa tay ra sờ sờ, cảm nhận được một tầng vật chất vô hình mà lại cứng rắn che chắn ở xung quanh.
Hans trong cuộc nói chuyện ban nãy cũng đã biết được rằng Anlene mới vào Siêu Hiện Giới không lâu, tưởng rằng hắn lo lắng về tính an toàn của cái “thang máy” này, vậy nên bèn nở nụ cười ấm lòng để trấn an:
“Anh cứ yên tâm, thứ này rất an toàn.”
Sau đó hào hứng giải thích:
“Rất nhiều người bảo là các pháp sư của học viện Maror đã sử dụng một loại nghi thức phép thuật nào đó lên những tấm chắn vô hình này, đương nhiên là bao gồm cả thứ dưới chân chúng ta.”
“Nghe nói nếu như muốn phá hủy được nó, vậy yêu cầu sức công phá phải tương đương với việc đánh nát toàn bộ Đấu Trường Vạn Cảnh.”
Nói tới đây, đối phương chợt hạ giọng xuống, ra vẻ thần bí thì thầm:
“Cũng từng có lời đồn rằng cuối thế kỷ trước từng có một đợt thử bom h·ạt n·hân ngay trong đấu trường, không biết có thật hay không, nhưng cũng phần nào chứng minh được độ vững chắc của nó.”
‘Lại là bom h·ạt n·hân!?’
Anlene cười gật đầu coi như đáp lại Hans, mí mắt không khỏi giật nhẹ hai cái.
Hết Quán Rượu Tứ Phương rồi tới Đấu Trường Vạn Cảnh này, hắn không khỏi hoài nghi, kẻ xây dựng nên những chỗ này liệu có phải tiên đoán được rằng, tương lai sẽ có mưa bom h·ạt n·hân dội vào Siêu Hiện Giới đấy chứ?
Trong lúc Anlene liên tưởng viển vông thì thềm đá dưới chân hắn cùng Hans đã dừng lại ở tầng ba mươi lăm của đấu trường, một pop-up mới cũng đúng lúc này nhảy lên.
[Xin hãy lựa chọn cổng cần đến]
[Chọn cổng / Không chọn]
Anlene tiếp tục để Hans chọn.
Lần này thềm đá không còn đi lên nữa mà bắt đầu đi vòng quanh đấu trường, rất nhanh đã dừng lại ở một lối vào được đánh số La Mã trên cổng.
LXVIII, đây là lối vào số 68.
Sau khi thềm đá dừng lại, một đoạn cầu đá chợt hiện ra từ trong không khí, nối liền nó với lối vào số 68.
Anlene theo chân Hans bước lên cầu đá, tiến về phía lối vào.
Khi hắn chính thức đặt chân vào trong, không gian tối tăm trước mặt bỗng chốc trở nên bừng sáng, một giọng nói ôn hòa cũng đồng thời vang lên:
“Năng suất của cậu vẫn luôn cao như vậy, mới đó mà đã tìm được ứng viên thích hợp, không hổ là Hans Hăng Hái mà!”
Anlene theo tiếng nhìn lại, phát hiện đó là một người đàn ông gốc Á Đông tuổi chừng ba lăm, trên người mặc giáp da màu đen, đeo găng tay bọc sợi thép, mang ủng chiến thuật, đai lưng lỉnh kỉnh phụ kiện, trông có vẻ rất lão luyện.
Anlene nhìn qua gương mặt trải đầy sương gió nhưng vẫn còn vài phần điển trai, cùng với thần sắc hiền hòa nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia sắc bén của đối phương, thầm nghĩ:
‘Hắn là Xi Yuan?’
Mũ Phân Loại cũng tấm tắc đánh giá:
‘À ha, cho nên đây chính là tên mũi chó luôn gặp may mắn trong truyền thuyết? Thoạt nhìn cũng rất giống một chuyên gia mạo hiểm đấy!’