Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 144: Hành trang
‘Phía tây… Cho nên bí cảnh mà Xi Yuan phát hiện được đúng là ở Đồi Trăng Rơi sao? Hay còn ở chỗ xa hơn, phải tiến vào tận Rừng Bi Ca?’
Anlene tắt đi tin nhắn của Hans, mở phần [Bản đồ thế giới] lên, nhìn về khu vực ngoại thành phía tây của Tòa Thành Trí Tuệ.
Chỗ đó hiện nay hơn chín mươi chín phần trăm vẫn là một màu đen kịt, được như vậy là nhờ vài ngày trước hắn đã cố tình đi ra đó dạo một vòng ở ngoại vi, cũng không làm gì cả, chỉ đơn giản là ngó qua một lúc để thỏa trí tò mò mà thôi.
‘Thôi, đến rồi ắt biết.’
Anlene cũng không lãng phí thời gian đoán già đoán non, bắt đầu công tác chuẩn bị trước khi hội họp cùng đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy.
Kỳ thực cũng không có bao nhiêu phức tạp, bởi phần lớn đồ đạc của hắn đều có thể cất vào trong Mũ Phân Loại, bao gồm cả mấy lọ ma dược mà hắn tự tay pha chế thành.
Dù sao bất kể là lọ chứa hay nguyên liệu chế tạo đều trực tiếp hoặc gián tiếp xuất phát từ chiếc mũ, ngoại trừ một chút nước dùng trong lúc đun vạc, nhưng cũng không hề đáng kể nên chiếc mũ cũng châm chước cho Anlene.
Còn những thứ hắn không bỏ vào mũ được thì cũng chẳng phải đồ vật gì cồng kềnh.
Anlene lấy ra một cái ba lô nhỏ mà hắn trước đó đã mượn được từ chỗ Jerry, bỏ năm gói Bụi Vô Thanh Vô Vị mua được ở Phòng Đấu Giá Không Người vào đó, sau đó lại giắt thêm một ngọn đuốc màu đồng cổ ở ngoài ba lô.
Không phải thứ gì xa lạ, đó chính là Ngọn Đuốc Bất Diệt mà Anlene từng thấy qua ở phòng đấu giá, hắn đã mua nó từ một chỗ bán lẻ với giá 255 Đá Thực Tại.
Ngoài ra, hắn còn nhét thêm một bình nước kim loại vỏ bạc có dung tích 500ml vào ba lô.
Đây không phải là một bình nước thông thường, hắn đã phải bỏ ra gần 150 Đá Thực Tại cho nó, nhưng hắn không hề cảm thấy đó là một khoản chi tiêu phí phạm.
Thứ này được gọi là Bình Nén Nước, nó thật ra có thể chứa được lượng nước gấp mười lần vẻ ngoài của mình, cũng tức là khoảng 5 lít nước.
Hơn cả như thế, Bình Nén Nước còn có thể tự động hấp thụ và lọc sạch hơi nước trong không khí để tạo ra nước sạch trong bình.
Trong điều kiện bình thường, một giờ nó có thể tích trữ được từ 190ml đến 200ml nước mới.
Đương nhiên, chờ đến ngày Anlene học được Aguamenti, vậy món đồ này chắc chắn sẽ xuất hiện trên sạp thanh lý đồ cũ của hắn, trong trường hợp là nó vẫn còn dùng được cho đến lúc ấy.
Đã có thức uống thì cũng phải có đồ ăn, chuyện này thì Anlene không cần lo lắng, bởi hắn đã biết rằng Quán Rượu Tứ Phương có cung cấp các loại lương khô chuyên dụng cho các nhà mạo hiểm, chờ lát nữa xuống quầy rượu mua một ít là được.
Cuối cùng, hắn lại nhét thêm một số đồ vật để tiện dùng cho phép biến hình vào ba lô, mấy thứ thích hợp bỏ túi thì đều bỏ vào trong áo khoác, như vậy lúc cần dùng có thể ngay lập tức lấy ra, giống như mấy cái phi tiêu giấy mà hắn từng sử dụng để đối phó Layu.
Anlene chỉ mất vài phút để chuẩn bị xong hành trang mạo hiểm.
Hắn khoác Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp, lưng mang ba lô, đầu đội Mũ Phân Loại, nhanh nhẹn rời phòng đi xuống tầng dưới.
Ở quầy rượu, Jerry đang nhâm nhi một cốc bia hơi thì chợt bắt gặp Anlene đi tới, trông bộ dạng này của hắn, lão liền nói với giọng trêu ghẹo:
“Ôi chao, quý ngài Phù Thủy của chúng ta nhất định đã chuẩn bị đủ thần dược rồi hả? Thân già bụng bự này có nên mặc niệm trước cho lũ quái vật xấu số sắp bị cậu hóa kiếp hay không?”
Anlene nghe vậy, cười nhạt đáp lại:
“Cũng được đó, bác Jerry. Tôi nghĩ bác có thể uống một chén để bày tỏ lòng thương tiếc!”
Đối phương lập tức phá lên cười:
“Ha ha, không ngờ cậu lại hiểu tôi như vậy! Nhưng mà một chén sao đủ, ít nhất cũng phải một thùng!”
Lão thoáng dừng lại giống như ngẫm nghĩ gì đó, rồi bỗng vỗ mạnh một cái lên bàn nói:
“Ừm, c·hết một con uống một thùng, vậy mới đủ thành kính. Cậu nói phải không, Phù Thủy?”
Anlene im lặng nhìn xuống cái bụng bự của Jerry, hắn cho rằng trong bụng của đối phương nhất định có một cái Bình Nén Bia, hơn nữa còn có thể chứa được trăm lít bia là ít.
Đùa giỡn đôi câu, hắn liền nhanh chóng nói ra ý đồ của mình:
“Bác Jerry, tôi muốn mua ít lương khô.”
“Ừm, cậu không cần nói thì lão già này cũng biết.”
Đối phương dứt điểm cốc bia trong tay, khịt mũi một cái rồi đáp:
“Có bốn loại, Mực Ánh Sao, Gà Đuôi Lửa, Heo Đuôi Nấm cùng với Bò Sừng Than. Cậu muốn chọn vị nào đây, Phù Thủy?”
Anlene nhíu nhíu mày, đẩy mắt kính một cái rồi hỏi:
“Tôi muốn chọn loại rẻ nhất, bác Jerry!”
“Rẻ nhất…”
Jerry đưa tay kéo râu của mình, giọng không mấy vui vẻ đáp:
“Rẻ nhất thì có vị lúa mạch, một phần hai Đá Thực Tại bao no cả ngày, cậu muốn mấy phần hả?”
Anlene ngẫm nghĩ hai ba giây liền trả lời:
“Vậy thì lấy cho tôi năm phần đi, làm phiền bác.”
Rồi lấy mười viên Đá Thực Tại ra trả cho đối phương.
Không nói đến Bò Sừng Than, những thứ như Mực Ánh Sao, Gà Đuôi Lửa hay Heo Đuôi Nấm gì đó vừa nghe đã biết chẳng phải loại đồ ăn gì tầm thường, ắt hẳn đều là những món hảo hạng.
Nhưng đến cùng chỉ là lương khô mà thôi, có thể chống đói là được, đối với kẻ thường coi trọng những thứ có hiệu năng trên giá thành tốt như hắn thì đương nhiên phải chọn loại có chi phí thấp nhất.
Jerry sau khi rời đi để lấy hàng thì rất nhanh đã trở lại, giao một bọc vải được buộc cẩn thận cho hắn.
“Đây, của cậu.”
“Cảm ơn.”
Anlene cho bọc vải vào trong ba lô, sau đó cũng không nấn ná lại quầy rượu, trực tiếp đứng dậy chào tạm biệt lão già.
“Vậy tôi xin đi trước rồi, sau đó gặp lại, bác Jerry!”
“Yah, thân già bụng bự này cũng mong là có thể một lần nữa nhìn thấy cậu, Phù Thủy.”
Jerry phất phất tay với Anlene, sau đó không biết từ chỗ nào móc ra một chai bia, giơ lên tu ừng ực như là rượu để tiễn biệt hắn.
Anlene lắc đầu cười cười, cũng không nói gì thêm mà quay lưng đi về phía cửa quán rượu, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của lão già.
Leng keng!
Đứng trước cửa quán rượu, hắn ngửa mặt nhìn lên trời, khẽ mỉm cười nói:
“Trời xanh gió mát, có lẽ là một ngày thích hợp để mạo hiểm nhỉ, ngài Mũ?”
Nhưng Mũ Phân Loại không thuận theo Anlene, nó mỉa mai đáp lại:
“Thích hợp sao? Ta không thấy như vậy.”
“Học sinh Hogwarts đều chọn ban đêm để bắt đầu hành trình mạo hiểm của chúng, nào có ai giống như ngươi.”
Sau đó nó giả bộ như sực nhớ ra gì đó, cao giọng nói:
“À há phải rồi! Ta quên mất đó là học sinh của bốn nhà, chứ cái ngữ được chọn vào Azkaban như ngươi thì có chút khác biệt cũng là bình thường.”
Anlene nhún nhún vai, ung dung hỏi ngược một câu:
“Liệu có khi nào chính là bởi vì thích đi đêm như vậy, cho nên bọn họ mới gặp nhiều chuyện xui xẻo đến thế?”
“Ai xui xẻo hả?”
“Ông quên rồi? Sau trận chiến ở Hogwarts, nhà Weasley nếu muốn chụp ảnh cho toàn bộ thành viên gia đình thì cần kê thêm một chiếc gương nữa.”
Mũ Phân Loại: ???
Chiếc mũ mới đầu không hiểu, nhưng sau đó…
“*** tên phù thủy nhỏ đốn mạt! Ngươi không sợ xuống địa ngục sao?”
“Fred sẽ tha thứ cho tôi, còn George sẽ cười thôi, t·ử v·ong bất quá chỉ là một chuyến mạo hiểm vĩ đại khác.”
Anlene đáp lại một cách bình thản, hắn lúc này không gọi một chiếc độc giác long nào mà đang đi bộ tới trục đường chính của đại lộ Aristotle, từ quán rượu ra đó cũng không xa.
Hẳn hiển nhiên là muốn quán triệt tư tưởng tiết kiệm đến cùng, định ngồi Xe Buýt Địa Long để hội họp với bọn Hans.