Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Kẻ trộm mũ

Chương 14: Kẻ trộm mũ


Đó là một người đàn ông tuổi chưa đến ba mươi, mặc vest đen, đeo kính đen, tóc cắt ngắn đến độ chỗ dài nhất chỉ chừng nửa đốt ngón tay, thân hình cao lớn, thẳng tắp, bước đi vững chắc, đều đặn, sở hữu một gương mặt tựa như phải thuộc về tài tử màn bạc, dáng vẻ tổng thể vô cùng phong độ, lịch lãm, hệt như một quý ông.

Trong tay người đàn ông này cầm một thiết bị tựa như một chiếc máy tính bảng màu đen, dù cho gương mặt đang hết sức chú tâm vào màn hình, nhưng Anlene nhận thấy bước đi của người này vẫn giữ nguyên đều đặn chỉ một nhịp độ hơn nữa còn vô cùng tự tin, lúc gặp chướng ngại vật đều không cần nhìn mà lại có thể né qua một cách gọn gàng.

Anlene thầm nghĩ, nếu phải chơi một trò chơi lấy đề tài điệp viên hoặc đặc công, hắn sẽ rất hài lòng nếu nhân vật bản thân điều khiển có ngoại hình và phong cách giống với người này.

Người đàn ông đó đi cùng một làn đường nhưng ngược hướng với Anlene, chẳng mấy chốc mà cả hai đã bước qua nhau.

Trong khoảnh khắc giao thoa, Anlene theo bản năng mà liếc qua màn hình thiết bị trên tay người đó, thoáng thấy được hình ảnh có vẻ giống như bản đồ tìm đường, liền không còn để tâm đến nữa.

Đi được thêm năm mươi bước, hắn cũng bỏ đi những ấn tượng về người đàn ông đó ra sau đầu, tinh mắt thấy được chi nhánh ngân hàng ở cách đây không xa, hắn liền tăng nhanh tốc độ tiến đến, vào trong tìm nhân viên ngân hàng để làm thủ tục thay mật mã.

Bởi vì mang đầy đủ giấy tờ, hơn nữa quan trọng nhất hắn bây giờ đối với ngân hàng thật sự chính là An Lê, cho nên thủ tục được hoàn tất rất suôn sẻ và nhanh gọn, chẳng mất bao lâu hắn đã rời khỏi ngân hàng sau khi rút một ít tiền mặt, đi loanh quanh chừng hai mươi phút rồi quay lại trạm xe.

Ngồi trên ghế chờ xe buýt, Anlene có một chút buồn bực trong lòng, hắn vậy mà đến giờ vẫn không phát hiện được một Mảnh Vá nào, đành hỏi Mũ Phân Loại:

“Này, nãy giờ ông có giúp tôi để ý không ấy?”

Chiếc mũ liền đáp với vẻ khinh thường:

“Há, đừng hòng đổ cho ta, do chính ngươi xui xẻo thôi.”

“Ai mà biết được.”

Anlene có chút buồn bực chép miệng một cái, nhưng rất nhanh sau đó liền xua tan đi chút tâm tình này, bắt đầu nghĩ sang chuyện khác.

Hắn bây giờ không còn là một streamer có 3,2 triệu lượt đăng ký nữa, chẳng phải là kẻ giàu có gì, mặc dù An Lê trước đó làm việc hơn ba năm cũng dành dụm được một số tiền, nhưng bây giờ hắn đã thất nghiệp, trong hồ sơ còn có vết nhơ, không thể miệng ăn núi lở.

Cho nên trước khi có nguồn thu nhập, Anlene phải lấy tiết kiệm làm chính sách sinh hoạt hàng đầu, ví dụ như không dùng đèn điện mà sử dụng Bùa Thắp Sáng Đũa.

Cũng vì thế mà hắn bây giờ đang dùng điện thoại tra cứu xem có một khu chợ nông sản nào tiện đường lại có giá cả hợp lý hay không, mua về tự nấu, cũng không thể giống như lúc còn ở thế giới cũ, mỗi bữa đều gọi chuyển phát nhanh.

Thật may quá, không ảo ma như chi nhánh ngân hàng mà An Lê đăng ký, cách nhà hắn chỉ khoảng hơn một cây số đã có một khu chợ tổng hợp, không chỉ thực phẩm mà hắn còn có thể mua một số đồ dùng cần thiết với giá tốt ở chỗ này.

Có điều trạm chờ xe buýt hiện tại của hắn không có chuyến đi đến chỗ đó, Anlene chỉ đành đứng dậy đi đến một trạm cách đây gần bốn trăm mét để bắt xe.

Hắn cũng không khó chịu với việc này, sẵn tiện trên đường có thể để ý xem có mảnh vá nào hay không.

Đáng tiếc vẫn là không có, Anlene rất nhanh đã quen thuộc với điều này nên cũng không lấy làm thất vọng, nhanh chóng rời đi sau khi đã chờ được chuyến xe mình muốn.

Chẳng lâu sau đó.

[Chợ Hoa Sữa]

Anlene đứng trước cổng vào của khu chợ, ngẩng đầu lên nhìn dòng chữ khắc tên chợ to tổ bố, lại ngó qua ngó lại xung quanh, nhưng lại không thấy bất kì một cây hoa sữa nào.

Hắn nhún vai một cái, cũng không lấy làm lạ, dù sao hắn cũng chưa từng thấy được hoa loa kèn ở phố Hoa Loa Kèn.

Anlene bước vào trong chợ, nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, trong đầu hắn chợt tưởng tượng ra một khu chợ thời Trung Cổ, trên đường có người cưỡi ngựa mang kiếm, mặc giáp đeo cung đi qua, các tiểu thư quý tộc tụ tập ở chỗ nào đó tán gẫu, các thương nhân đứng trước quầy hàng của mình không ngừng rao hàng bằng mấy câu nói lặp đi lặp lại, nhưng không có âm thanh phát ra mà chỉ có bong bóng thoại nổi lên.

Hắn cứ vừa đi sâu vào trong chợ vừa tưởng tượng ra đủ loại khung cảnh trò chơi, nhưng cũng không quên tìm đường đến khu chợ nông sản, sẵn tiện nhìn ngó khắp nơi xem liệu có may mắn tìm thấy được một Mảnh Vá nào hay không.

Trôi qua gần mười phút, hắn vẫn không nhìn thấy bất kỳ Mảnh Vá nào, nhưng chợ nông sản thì đã cách hắn không xa.

Anlene không hề biết là khoảng năm phút trước, khi một gã thanh niên gầy yếu đi ngang qua hắn, gã khịt khịt mũi như ngửi thấy gì đó rồi ánh mắt chợt sáng lên nhìn về phía hắn, sau đó lén lút đi theo hắn suốt một đường, gã giả vờ rất khá, dù là Mũ Phân Loại cũng hề không phát hiện là bọn họ đang bị gã theo dõi.

Chỉ là trong năm phút này, biểu hiện của gã thanh niên kia rất kỳ lạ, hai bàn tay gã không ngừng xoa xoa lẫn nhau, gương mặt lộ rõ nét xoắn xuýt, trong ánh mắt chứa đầy vẻ do dự bất định, thân thể thi thoảng lại bất giác co giật một cái như đang phát bệnh.

Nhìn thấy Anlene muốn đi vào chợ nông sản, gã thanh niên chợt nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ say mê cực độ, tưởng như biến thái.

Khi gã mở mắt ra một lần nữa, trong con ngươi đã không còn vẻ do dự.

Cách nhau chừng năm mét, gã chợt đưa tay hướng về phía Anlene, ngón trỏ và ngón giữa chặp lại ngoắt một cái, sau đó lập tức quay người đi sang một hướng khác.

Nhìn từ đằng sau, bóng lưng hơi gù của gã thanh niên trông có vẻ hèn mọn không cách nào giấu được.

Về phần Anlene, trong lúc đó hắn chợt nghe Mũ Phân Loại đột nhiên gào lên:

“Có ăn trộm, có ăn trộm! Trời đánh tên trộm hèn hạ, ngươi còn hèn hạ hơn Herpo Hèn Hạ! Ăn cắp báu vật của Hogwarts, ngươi phải vào Azkaban ở đến mục xương!”

Anlene giật mình một cái, lo lắng chiếc mũ to tiếng sẽ bị người trong chợ phát hiện, có điều hắn liền nhớ lại chỉ có mình mới nhìn và nghe thấy nó, thế là lại yên tâm.

Nhưng cũng chẳng yên tâm được quá một giây, bởi hắn bỗng nhận ra trên đầu mình giống như thiếu thiếu cái gì, vả lại giọng nói của chiếc mũ hình như không phải phát ra từ trên đầu hắn, hơn nữa có vẻ như đang dần dần nhỏ đi.

Lúc này gương mặt của Anlene đen như đáy nồi, không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, trong ánh mắt lại ẩn giấu một tia lo lắng.

Hắn nghiêng tai lắng nghe xem âm thanh của Mũ Phân Loại là từ đâu truyền đến, sau khi xác định được phương hướng liền lập tức đuổi theo.

Hắn đi cực nhanh, gần như là chạy, không thể tránh được việc va phải những người khác trong chợ, nhưng hắn bây giờ cũng không có hơi sức để tâm đến việc đó, chỉ tranh thủ thời gian thò tay vào ba lô móc ra cây đũa phép của mình, giấu nó trong ống tay áo khoác.

“Tên trộm đáng ghét, Mandrake sẽ hát cho ngươi nghe…”

Nghe tiếng quát của Mũ Phân Loại bỗng nhỏ hơn nữa, Anlene liền không còn đi nhanh, trực tiếp chuyển sang chạy.

“Giám Ngục sẽ hôn ngươi mỗi ngày!”

Hắn ngoặt sang trái.

“Một con heo sẽ cho ngươi uống Tình Dược!”

Sau đó sang phải.

“Ở chung với Myrtle sau khi ngươi c·h·ế·t!”

Nghe thấy âm thanh càng lúc càng vang dội của chiếc mũ, trên gương mặt của Anlene chợt xuất hiện vẻ nhẹ nhõm, trong mắt ánh lên vẻ bình thản, bước chân vẫn rất nhanh nhưng không còn lộ ra vẻ gấp rút mà có vài phần thong dong, trấn định.

Chỉ có bàn tay đang giấu trong ống tay áo là siết lấy đầu đũa phép, mơn trớn lớp bạc có khắc chữ Rune được mạ trên đó.

Gã thanh niên gầy giống như cũng nhận ra gì đó, thế là cũng chuyển sang chạy giống như hắn.

Cứ như thế, trong gần mười lăm phút sau đó, mặc cho gã trộm mũ kia rẽ bảy ngoặt tám, chạy luôn ra khỏi chợ, Anlene đều có thể thông qua tiếng rủa sả của Mũ Phân Loại mà lần theo, dù cho gã kia có chọn hướng di chuyển xảo trá cỡ nào cũng không thể cắt đuôi được hắn.

Hơn nữa thể lực của gã trộm có vẻ như cũng chẳng ra gì, đuổi đến bây giờ, Anlene đã có thể nhìn thấy rõ bóng lưng của gã, chỉ cần hắn chịu khó tăng tốc thì chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp.

Và Anlene quả thật cũng làm như vậy, hắn phát hiện khác với ngày hôm qua, thể lực của mình bây giờ giống như vượt xa so với người thường, đến hiện tại vẫn không cảm thấy có bao nhiêu mệt mỏi.

Nếu hắn nhớ không lầm thì thể lực của phù thủy cũng bình thường như con người, chỉ có hắn là đặc biệt, đành phải một lần nữa đổ cho việc thức tỉnh muộn của mình.

Khi đuổi đến một con hẻm không người, ngó nghiêng chẳng thấy camera, ánh mắt Anlene chợt lóe lên, môi mím thật chặt, để cho đũa phép trượt xuống bàn tay của mình.

Nhắm ngay bóng lưng hèn mọn của gã trộm, hắn lạnh lùng niệm lên:

“Stupefy.”

Chương 14: Kẻ trộm mũ