Bịch!
Gã trộm kia nào có ngờ tới được việc Anlene lại có thủ đoạn công kích đặc biệt như vậy, nên chẳng hề có một chút phòng bị nào, không kịp né tránh hay tìm công sự đón đỡ, cứ thế té lăn ra đất, sình văng lên mặt.
Anlene chậm rãi tiến đến gần chỗ gã trộm mũ, được ba bước bỗng dừng lại giống như nghĩ đến gì đó, lại giơ đũa phép lên niệm thêm một phát Bùa Choáng bắn về phía gã.
“Stupefy!”
Thấy thân hình của gã trộm hơi hơi lay động một chút rồi vẫn cứ nằm liệt tại chỗ, hắn bấy giờ mới yên tâm, bước nhanh đến nắm lấy chiếc Mũ Phân Loại đang được đội trên đầu gã.
“Này, này, nhẹ tay thôi, ta có tuổi rồi!”
Trong tiếng kêu oai oái của chiếc mũ, Anlene dùng hai ngón tay giữ lấy phần chóp nhọn của nó, vẻ mặt có phần ghét bỏ nói:
“Tôi nhớ ông có thể tự nhún người di chuyển mà, sao ban nãy không nhảy phắt khỏi tên này là xong, báo hại tôi phải đuổi theo cả đường!”
Mũ Phân Loại ngay lập tức kêu oan:
“Ngươi cứ ở trong hoàn cảnh của ta đi rồi biết, tên bố khỉ này không biết đã sử dụng bùa phép gì, làm ta muốn cựa quậy cũng không được.”
Nghe vậy, trên mặt Anlene chợt lộ ra vẻ bất ngờ, thế là liền hỏi:
“Lại có chuyện như vậy?”
Đoạn lại giống như nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói thêm:
“Ồ đúng, rốt cuộc thì tên này đã trộm ông bằng cách nào, tôi lúc nãy thế mà lại không hề có một chút cảm giác gì.”
Phần mắt của Mũ Phân Loại hiện ra hai vòng xoáy, nó đáp:
“Sao ta biết được? Lúc đó ta cũng chỉ trong chớp mắt đã ở trên đầu của hắn, chắc lại là một bùa phép nào đó khác.”
Anlene nhíu mày nói:
“Ông không kiểm tra tâm trí của hắn sao?”
Mũ Phân Loại lập tức gào lên:
“Sao có thể có chuyện đó?”
Nó phân trần:
“Mũ ta đây chỉ dùng đến khả năng đó lúc phân loại cho phù thủy nhỏ mà thôi, ngoài ra thì không bao giờ, cũng chỉ có đồ xui xẻo ngươi mới cho là ta thích dòm lén suy nghĩ của người khác, hừ hừ.”
Nghe chiếc mũ phàn nàn, Anlene không khỏi lấy làm kinh ngạc, xem ra ngoại trừ ca hát như bò rống, lắm mồm, thích ở bẩn, Mũ Phân Loại cũng rất có nguyên tắc, mũ phẩm không thấp.
Nhân tiện nói đến việc ở bẩn, bởi vì khi nãy chiếc mũ nằm trên đầu gã trộm, vậy nên khi gã cạp đất thì chiếc mũ cũng bị vạ lây mà dính một ít bùn sình.
Thấy Anlene chỉ dùng hai ngón tay nắm ở chóp mũ của mình, đồng thời đưa ra xa xa, Mũ Phân Loại liền chất vấn:
“Ngươi muốn làm gì hả?”
“Ông bị bám bẩn rồi.”
Anlene cười, hơi nâng lên tay cầm đũa phép.
Chiếc mũ giống như đã nhận ra gì đó, hoảng hốt kêu lên:
“Này, này! Không được, ta cấm ngươi…”
“Scourgify!”
“Khônggg!”
Hiệu quả của Bùa Làm Sạch qua đi, trên chiếc mũ đã không còn chút bùn đất nào, chỉ có điều bộ mặt của nó lúc này lộ ra một vẻ không còn thiết sống, phần miệng thi thoảng lại có bong bóng xà phòng bay ra.
Mũ Phân Loại làu bàu trong miệng:
“Ta đã không còn thuần khiết…”
Anlene cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng không nói gì thêm mà đội chiếc mũ lên đầu, để mặc cho nó tiếp tục lẩm bẩm một mình.
Bản thân hắn thì ngồi xổm xuống, lật cho gã trộm mũ ngửa người lên trên.
Đầu bù tóc rối, mặt mũi rất trẻ trung, theo hắn thấy thì cái thằng này thậm chí có thể còn đang học trung học, quá lắm chỉ đến hai mươi là cùng.
Nhưng Anlene không vì thế mà có chút xíu khinh thị nào, chẳng những thế còn hết sức đề phòng cảnh giác, tay cầm đũa phép vẫn luôn chỉ về phía gã trộm.
Không cần hoài nghi, chỉ cần gã này hơi có chút động tĩnh, hắn lập tức sẽ cho gã một phát Stupefy.
Anlene nhớ lại những gì Mũ Phân Loại đã nói lúc nãy, trên mặt hiện lên vẻ ngờ ngợ, thật không khó để hắn đoán được, gã thanh niên gầy yếu này bảy tám phần mười là sở hữu siêu năng lực gì đó, mà năng lực này rất có thể liên quan đến việc trộm cắp.
Từ việc gã sau khi trộm được chiếc mũ lại không thèm giấu đi mà còn quang minh chính đại đội ở trên đầu, hắn cũng đoán rằng rất có thể cái thằng này cũng không hề nhận ra được sự tồn tại của chiếc mũ, thậm chí cũng chẳng mảy may biết được bản thân đã trộm được thứ gì.
Thông qua vài suy đoán này, Anlene có một tổng kết sơ bộ:
Năng lực của gã thanh niên có thể giúp gã trộm thứ đồ vật được cho là quý báu nhất của một người từ xa, hơn nữa hẳn là có hạn chế cả về mặt thời gian lẫn số lượng đồ vật có thể trộm, bằng không thì hắn đã chẳng có đũa phép để mà đánh choáng gã.
Ngoài ra, hắn cũng cho rằng cái thằng này còn có khả năng cảm ứng được người nào có vật quý, người nào không có, bởi hắn vừa mới soát người gã thì không phát hiện có thứ quý giá nào khác.
Cũng không loại trừ trường hợp là năng lực trộm đồ này có thể bao trùm một phạm vi rộng, nhưng Anlene cho rằng khả năng đó không cao, hắn không tin mấy tỉ năm kinh nghiệm của Địa Cầu còn thua hai trăm năm kinh nghiệm cân bằng của công ty âm nhạc và truyền hình điện ảnh nào đó.
Sau khi đã có kết luận về việc gã thanh niên này là một kẻ sở hữu siêu năng lực, Anlene liền đứng thẳng người dậy, sau đó giống như nghĩ đến gì đó, lại niệm thêm một phát Bùa Choáng bắn vô người gã trộm.
“Dù gì cũng là siêu năng lực gia, kháng phép hẳn là cao hơn người bình thường chứ…”
Hắn lẩm bẩm đôi câu, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì với gã này bây giờ.
“Báo cảnh sát? Không được, không có cách nào giải thích.”
“Thủ tiêu? Ầy, cũng không nên.”
“Chậc, nếu mà ta biết Obliviate thì tốt rồi… Ồ?”
Anlene chợt nghĩ tới thứ tài năng thiên bẩm mà Mũ Phân Loại đã nói với hắn.
“Chỉ cần mình muốn thì có thể làm được, biết đâu…”
Suy nghĩ này vừa hiện lên không lâu, hắn lập tức lắc đầu xua tan nó đi, không để cho bản thân tiếp tục nghĩ về nó nữa.
“Không đáng, đây vẫn chưa phải tình huống vạn bất đắc dĩ.”
Hơn nữa hắn ngoại trừ một câu thần chú thì không còn biết gì khác về ngón bùa chú này, âm điệu lúc niệm chú, nên vung đũa phép thế nào đều không biết, có lẽ khó mà lặp lại được tình trạng lúc vô tình sử dụng thành công Bùa Tắt Sáng Đũa.
Nghĩ một lúc cũng không có phương án nào khả thi, Anlene cũng chỉ có thể từ bỏ, hắn quyết định không làm gì cả, bỏ mặc cái thằng này tiếp tục nằm ở đây.
Về phần gọi gã trộm dậy để ép hỏi tin tức về siêu năng lực, hắn càng là không chút nghĩ đến.
Có đôi khi mấu chốt không phải ở chỗ ta chọn làm cái gì, mà là ta chọn không làm cái gì, Anlene hiểu được thứ đạo lý ấy.
Nhưng hắn cũng không phải là không làm gì cả.
“Stupefy!”
“Stupefy!”
Bắn thêm hai phát Bùa Choáng cho bỏ ghét, Anlene bấy giờ mới xoay người rời đi. Nếu không phải hiểu biết về bùa chú bây giờ còn có hạn, hắn sẽ rất không ngần ngại cho gã trộm này một phát Bùa Nôn Sên.
Nghĩ đến siêu năng lực của gã, hắn thầm nghĩ bản thân nhất định phải càng thêm cẩn thận, thế giới này quả nhiên không hề đơn giản, cũng không phải chỉ có một mình hắn là siêu phàm.
Trong trò chơi này, hiện tại hắn cũng chỉ có duy nhất một mạng.
Sau khi ghi nhớ kỹ điều đó, Anlene mở bản đồ trên điện thoại tìm đường trở về chợ Hoa Sữa, hắn vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình là muốn mua thức ăn.
Và có vẻ như vận mệnh vẫn luôn là diệu kỳ như vậy, Anlene trước đó vẫn luôn cố tình tìm kiếm mà không thấy, thì bây giờ trên đường trở về chợ, hắn lại vô tình phát hiện một Mảnh Vá nằm ngay trong một tiệm vải trên một con đường mà hắn đã đi qua trong lúc đuổi theo gã trộm.
Thấy trong tiệm lúc này đang có vài vị khách, hắn cảm thấy đây vừa hay lại là thời cơ thích hợp, thế là cũng không chần chừ gì mà bước vào bên trong.
Gặp chủ tiệm - một người phụ nữ trung niên và hình như đơn thân - tỏ vẻ xin lỗi với mình vì đang bận tiếp người khách tới trước, Anlene gật đầu nở nụ cười thông cảm, đồng thời ra hiệu bản thân hiện tại không vội, sẽ tự mình xem qua trước.
Sau đó hắn liền tùy ý đi lại ngó qua trong tiệm, cũng cố tình mà lại vờ như vô ý dần dần tới gần chỗ có Mảnh Vá.
Một kệ chứa đầy các xấp vải nhiều màu sắc được xếp vuông gọn gàng, ngay đằng sau là một mảng tường trắng có treo một bức tranh lớn.
Còn Mảnh Vá mà Anlene muốn tìm thì đang trôi lơ lửng ngay giữa bức tranh đó.
0