0
Nanh Sói Nhuốm Máu.
Anlene nhận ra đoàn huy của đám người này.
Trái với đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy, theo như những gì hắn biết thì Nanh Sói Nhuốm Máu là một đoàn mạo hiểm lớn hàng thật giá thật, thành viên nghe đâu có hơn trăm người.
‘Sở Phép Thuật Trong Gương chủ yếu chỉ tập trung giải quyết các sự vụ bên trong tòa thành, ở khu vực ngoài thành thì lỏng lẻo hơn rất nhiều…’
Trong lòng Anlene hơi trầm xuống, nhưng khi nhìn qua vẻ mặt bình tĩnh của những người còn lại trong xe, hắn lại thoáng cảm thấy yên tâm.
“Chúng ta không xuống xe sao?”
Anlene nhìn về phía Hans.
Đối phương cười lắc đầu đáp:
“Không cần. Sở Phép Thuật Trong Gương không đòi được tiền từ lũ quái vật, nhưng nhân loại thì được đấy, Phù Thủy.”
Hắn nghe xong liền hiểu được, cỗ Xe Thồ Độc Giác Long này hóa ra lại còn là một lớp bảo vệ khá là an toàn trước những kẻ có ý đồ xấu, trừ phi bọn chúng có thể gánh chịu khoản tiền đền bù kếch xù.
Nếu mà không có lợi ích lớn hơn, hay có thù không đội trời chung, hẳn là không có ai dại dột mà bất chấp tấn công cỗ xe.
Huống chi, mặc dù nói là Sở Phép Thuật Trong Gương không thiết tha gì việc xử lý xung đột của Siêu Hiện Giới, nhưng nếu có tính chất nghiêm trọng như liên quan tới mấy mạng người, Anlene cũng không cho là họ sẽ khoanh tay mặc kệ.
Nghĩ tới đây, hắn đưa tay lên chỉnh lại vành Mũ Phân Loại, lòng thầm may mắn vì đã chấp nhận giao dịch ngầm với tên chỉ huy bụng phệ Stanislav kia.
‘Nếu để cho tin đồn về ông lộ ra ngoài, vậy có mười chiếc xe thồ cũng không gánh nổi.’
Anlene nói trong đầu với chiếc mũ.
‘Hừ hừ hừ, mũ ta đây chính là quý giá như vậy đó!’
Mũ Phân Loại được dịp liền lên mặt.
Ở ngoài xe, hai cỗ Xe Thồ Độc Giác Long của đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu lúc bấy giờ cũng đã tiếp cận chỗ bọn họ.
Ở cỗ xe bên phải, có một gã đàn ông rất là ngông nghênh ngồi xếp bằng trên nóc thùng xe, lưng tựa vào một cây đại đao dài tới gần hai mét, thân đao rộng đến tận khoảng một gang tay rưỡi của đàn ông trưởng thành.
Hắn có một quả đầu xù xù dựng dựng, không thua gì mái tóc siêu Saiyan của Galen, chỉ khác là có màu nâu đỏ thay vì vàng.
Trên mặt hắn treo một nụ cười để lộ hai cái răng nanh, trông vô cùng có tính công kích, nhưng thứ khiến Anlene để mắt nhất lại là thứ thời trang phang thời tiết của tên này.
‘Không thấy nóng sao?’
Anlene chép miệng một cái, nhiệt độ trong Siêu Hiện Giới lúc này tuy không thể nói là nóng, nhưng cũng chẳng phải mùa đông, hắn thật không rõ vì sao lại có người muốn khoác lên mình mấy lớp lông thú dày như vậy.
Lúc này, Hans chợt nhích lại gần Anlene thêm một chút, nhỏ giọng nói với hắn:
“Đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu có hết thảy bốn người đứng đầu, danh hiệu lần lượt là Sói Điên, Sói Thép, Sói Ba Mắt cùng Sói Lực Sĩ.”
“Người này chính là một trong bốn kẻ đứng đầu đó, Sói Lực Sĩ Vuka, năng lực của hắn chính là sở hữu siêu sức mạnh.”
“Mặc dù siêu sức mạnh là dạng năng lực khá đại trà, nhưng Vuka có thể trở thành một trong bốn người đứng đầu Nanh Sói Nhuốm Máu cũng nhờ cường độ năng lực của hắn vượt xa những kẻ khác, có lời đồn rằng hắn ít nhất được phân hạng C.”
Đối phương chỉ chỉ cây đại đao sau lưng gã đàn ông ngồi trên nóc thùng xe - Vuka - rồi nói thêm:
“Hơn nữa nghe đâu hắn được sinh ra trong một gia tộc lâu đời, có truyền thống sử dụng đại đao mấy trăm năm, từ nhỏ đã được rèn giũa luyện tập loại vũ khí lạnh này.”
Anlene nghe xong, mí mắt không khỏi giật giật, khẽ liếc nhìn Hans một cái.
‘Anh biết nhiều như vậy, không sợ đoản mệnh sao…’
Hắn nói thầm một câu, sự chú ý vẫn chưa một khắc nào rời khỏi diễn biến ngoài xe.
Vừa rồi trong lúc Hans còn đang chia sẻ thông tin cho Anlene, đã thấy Vuka bỗng đưa tay ra sau rút cây đại đao ném xuống.
Không biết đối phương sử dụng kỹ xảo thế nào, chỉ gặp cây đại đao cứ thế cắm thẳng xuống mặt đất cách chỗ của Xi Yuan khoảng ba mét.
Vuka ngay sau đó cũng chợt búng người nhảy tới, vững vàng đặt chân lên đầu chuôi đao, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống Xi Yuan, tựa hồ muốn dùng cách này để gây áp lực lên đoàn trưởng đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy.
Nhưng có vẻ như không hề có tác dụng.
Lúc này chỉ thấy Xi Yuan ung dung không vội nghiêng người một cái, không đối diện với Vuka, nhưng cũng không hề quay lưng lại với kẻ được xưng là Sói Lực Sĩ này.
Hắn không nói gì, chỉ dùng mũi giày nghịch mấy hòn đá dưới chân, tựa như có hứng thú với bọn chúng hơn là kẻ có gu ăn mặc dị hợm như đối phương.
Trái với vẻ ngoài của mình, Vuka lại có phần điềm đạm lạ thường, không hề bị thái độ này của Xi Yuan chọc tức.
Hắn cười ha hả, trước tiên nói một câu tán dương:
“Chúng tôi rõ ràng đã che giấu rất tốt hành tung của mình, bất kể là mùi vị hay là âm thanh, vậy mà vẫn bị mấy người phát hiện, cũng đáng gờm thật đó!”
Sau đó mới hỏi:
“Chúng tôi rốt cuộc đã phạm sai lầm ở chỗ nào, không biết đội trưởng Xi Yuan có thể chỉ điểm một chút?”
Ở trong xe, Anlene nghe vậy không khỏi liếc về phía Galen một cái, cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
‘Nếu quả thật giống như lời hắn nói, vậy Galen là dựa vào đâu đánh hơi được sự xuất hiện của bọn họ?’
‘Đặt giả thiết rằng thủ đoạn của đám người này có thể ngăn chặn được cái mũi của Galen, như vậy…’
Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ cằm, vô số ý nghĩ xoay chuyển nhanh chóng.
‘Ừm!?’
Ánh mắt Anlene chợt lóe lên một cái, chẳng mấy chốc hắn đã nghĩ đến một trường hợp khả thi.
‘Gã có thể không đánh hơi được bọn họ, nhưng có thể đánh hơi được những thứ khác mà.’
‘Nếu như có thể ghi nhớ mùi của những thứ dọc đường… hoặc là trực tiếp chuẩn bị sẵn đồ vật rải xuống, vậy khi đám người này đi qua, nhất định sẽ gây ra biến hóa.’
‘Có thể là mùi vị thay đổi, cũng có thể là bị thủ đoạn mà họ đã dùng làm cho biến mất. Mà dù là loại nào đi nữa, cũng không thoát được chiếc mũi của Galen.’
Anlene cho rằng suy đoán của mình rất có tính khả thi, nhưng hắn đương nhiên sẽ không thể nào đem nó nói cho Vuka biết.
Xi Yuan tất nhiên lại càng không, im lặng không nói tiếng nào, tựa như không hề nghe được thắc mắc của đối phương.
“...”
Thấy bầu không khí có vẻ hơi căng cứng, vì để đề phòng, Anlene quơ nhẹ đũa phép, thấp giọng niệm lên một câu thần chú:
“Homenum Revelio.”
Một gợn sóng vô hình lấy hắn làm trung tâm lan ra xung quanh, sau một thoáng liền biến mất, không để lại dấu vết gì.
‘Không có sao…’
Anlene thầm nhủ, câu thần chú hắn vừa thi triển là một biến thể của Bùa Hiện Hình, có tác dụng làm lộ diện các đối tượng con người đang ngụy trang, ẩn nấp.
Ở trong xe chỉ có Hans chú ý tới hành động của Anlene, mặc dù không biết hắn vừa làm cái gì, nhưng đối phương biết lúc này quan trọng hơn là yên lặng theo dõi động tĩnh bên ngoài.
Anlene cảm nhận được ánh mắt của đối phương, bèn thấp giọng giải thích một câu để tránh gây hiểu lầm không đáng có.
Bên ngoài cỗ xe thồ, sau một hồi im lặng có vẻ như Vuka cũng không kiên nhẫn được nữa.
Nụ cười trên mặt của hắn biến mất, răng nanh thì vẫn lộ ra, giọng điệu bỗng trở nên hùng hổ:
“Lẽ nào một thắc mắc nhỏ nhoi như vậy cũng không giải đáp được sao, Xi Yuan?”
Nhưng rõ ràng là không dọa được đoàn trưởng đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy.
Xi Yuan thậm chí còn trực tiếp quay lưng lại với đối phương, lạnh lùng đáp lại:
“Muốn chiến thì tới đi, Vuka. Còn nếu vẫn muốn tiếp tục theo đuôi, vậy xin tránh đường cho bọn này quay về Tòa Thành Trí Tuệ.”
“Ừm!?”
Lời này của Xi Yuan vừa dứt, trên hai cỗ xe thồ của đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu chợt có rất nhiều người thò đầu ra, thậm chí còn có mấy người trực tiếp nhảy xuống xe.
Anlene nhìn lướt qua, ước chừng có gần ba mươi người, tên nào tên nấy bộ dạng hung hãn, dường như chỉ cần một câu nói của Vuka liền sẽ xông tới làm thịt bọn họ.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn lại có cảm giác là trận này khả năng cao là không đánh được.
—Loading—
Tạ ơn các ngài Phạm Hoàng Nam, Nấm Quân Vương, TLkPw42225 vẫn còn đề cử.
Vô cùng cảm kích ngài Notts đã mời một chai Nước Ép Bí Ngô ở tiệm Công Tước Mật.