Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 158: Đến đích

Chương 158: Đến đích


Quả nhiên như dự cảm trước đó của Anlene, sau đó không có bất cứ cuộc chiến nào xảy ra giữa bọn họ với đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu.

Dưới chân ngọn đồi hoang, Vuka đứng ở trước nhất, lẳng lặng nhìn cỗ xe thồ của bọn Anlene đang dần đi xa, hướng về phía Tòa Thành Trí Tuệ.

Một gã thành viên trong đoàn tiến tới bên cạnh hắn, hỏi với vẻ khó hiểu:

“Thủ lĩnh, chúng ta cứ để bọn họ đi như vậy sao?”

Vuka ma sát chuôi đại đao, cũng không thèm nhìn gã, chỉ hỏi ngược lại:

“Vậy theo ngươi nên làm cái gì?”

“Đương nhiên là rượu mời không uống thì cho uống rượu phạt, đoàn chúng ta người đông thế mạnh, nhất định có thể để bọn chúng đi vào khuôn khổ!”

Nghe đối phương nói vậy, hắn khịt mũi một tiếng tỏ vẻ khinh thường rồi đáp:

“Áp dụng vào người bình thường đúng là sẽ hữu dụng, nhưng đáng tiếc ở thế giới này không có ai là người bình thường.”

Vuka nheo nheo mắt, nói tiếp:

“Đối với siêu năng lực gia mà nói, cái gọi là người đông thế mạnh cũng chỉ là một con số vô hồn, vô nghĩa. Ngươi hẳn là chưa quên kết cục của đoàn Thiết Kỵ Hoàng Kim đâu nhỉ?”

Gã thành viên bên cạnh hắn nghe vậy, trong đầu không khỏi nhớ về một đoạn video do quán Mắt Ruồi tung ra hồi năm ngoái.

Nội dung video đó rất đơn giản, nhưng đến nay vẫn còn làm gã rung động mỗi khi nhớ lại.

Nhân vật chính của video chính là hơn năm trăm thành viên của đoàn Thiết Kỵ Hoàng Kim mà Vuka vừa nhắc đến, nhưng đáng tiếc rằng họ lại là nhân vật chính trong một vở bi kịch.

Vì một mâu thuẫn nào đó ít ai biết, giữa đoàn Thiết Kỵ Hoàng Kim và Kiếm Khách Trong Mây đã xảy ra một cuộc chiến.

Kết cục là toàn bộ thành viên của đoàn, bao gồm ba nhà mạo hiểm rank Bờm Sư Tử đều bị cắt đứt gân tay gân chân, hơn nữa còn không cách nào chữa trị được bằng phương thức bình thường, chín mươi chín phần trăm trong số họ đều đã giã từ sự nghiệp mạo hiểm trong Siêu Hiện Giới.

Về phần Kiếm Khách Trong Mây, người này đến nay vẫn là nhân vật có thanh danh vang dội, thường là chủ đề bàn tán như Anlene đã từng nghe được lúc mới đến Quán Rượu Tứ Phương.

Những hình ảnh bi kịch của đoàn Thiết Kỵ Hoàng Kim hiện lên trong đầu gã thành viên đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu, khiến gã không khỏi rùng mình một cái.

Dù vậy, gã vẫn cứng miệng nói:

“Nhưng đám Ảo Tưởng Nguyên Thủy kia có thể sánh được với Kiếm Khách Trong Mây sao, thủ lĩnh?”

Vuka lúc này mới liếc gã một cái, giọng có chút lạnh nhạt:

“Nếu Sói Điên ở đây, vậy ngươi lúc này đã không còn răng ăn cháo.”

“...”

Đối phương lập tức im miệng, hơn nữa trong mắt còn hiện lên vẻ hoảng sợ khi nghe hắn nhắc đến Sói Điên.

Nhưng gã không biết rằng nếu người dẫn đội là Sói Điên, vậy chưa cần gã nói câu nào thì đối phương đã nhào lên sống mái với đám Xi Yuan rồi, Vuka thầm nghĩ.

‘Bọn họ không sánh được với Kiếm Khách Trong Mây, nhưng chúng ta cũng không phải Thiết Kỵ Hoàng Kim.’

Nhìn thấy cỗ Xe Thồ Độc Giác Long của bọn Anlene đã hoàn toàn khuất bóng, hắn cũng thu hồi ánh mắt, vác theo cây đại đao trở lại trên nóc thùng xe, ra hiệu cho đám thành viên tiếp tục di chuyển.

Có một chuyện mà Vuka không giải thích cho gã thành viên kia, vì sao hắn lại mang vết xe đổ của đoàn Thiết Kỵ Hoàng Kim ra làm ví dụ.

Khi một siêu năng lực gia khai phá năng lực của bản thân tới một mức độ nào đó, họ còn có thể thức tỉnh thêm một số năng lực khác, một trong số đó chính là khả năng dự cảm.

Vừa rồi Vuka không phải là không có suy nghĩ sử dụng vũ lực, chỉ là khi ý định đó vừa dâng lên, một cảm giác bồn chồn khó tả cũng cùng lúc xuất hiện trong lòng hắn.

Cũng vì vậy mà sau một thoáng đắn đo, cảm thấy không thể nắm chắc phần thắng, hắn bèn quyết định để cho đám người Anlene vô sự rời đi.

Nếu đổi lại là có một nửa lực lượng của đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu ở đây, hắn nói gì cũng phải va chạm một chút rồi mới tính tiếp.

Ngoái đầu lại nhìn phương hướng mà bọn Anlene đã khuất bóng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi vung tay lên, lớn giọng đưa ra hiệu lệnh:

“Đi thôi, đến Rừng Bi Ca!”

Bốn con độc giác long bắt đầu kéo hai cỗ xe chạy về phía trước, bỏ lại đất cát mịt mù đằng sau.

—Loading—

Cùng lúc đó, trong thùng xe của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy.

Anlene nhìn cảnh vật quen thuộc vốn đã thấy qua trước đó, khẽ nhíu mày một cái rồi hỏi Xi Yuan:

“Chúng ta thật sự trở về thành sao, đoàn trưởng Xi Yuan?”

Đối phương không trả lời mà đưa tay lên làm động tác im lặng, chạm vào vành tai của mình rồi đáp lại bằng cách lắc đầu.

Anlene thấy vậy liền không lên tiếng nữa, gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu.

Chờ qua khoảng chừng năm phút, Galen sau một hồi khịt khịt mũi liền làm thủ thế OK với Xi Yuan, cười ha hả nói:

“Tạm thời không đánh hơi được gì khả nghi, bọn chúng có thể thật sự từ bỏ việc bám theo rồi, đoàn trưởng.”

Xi Yuan gật đầu, nhưng cũng không quên nhắc nhở một câu:

“Vẫn không thể lơ là, tôi cần cậu duy trì cảnh giác, Galen.”

“Yes sir!”

Galen lớn giọng đáp lại, hai mắt thì vẫn đăm đăm nhìn lá bài Julien mới tung ra.

Xi Yuan giống như đã quá quen thuộc với cảnh này, chỉ lắc đầu cười nhạt rồi quay sang nhìn Anlene, trả lời câu hỏi của hắn khi nãy:

“Cứ yên tâm, Phù Thủy. Chúng tôi sẽ không để anh uổng công đi một chuyến.”

Anlene xua tay đáp:

“Đoàn trưởng Xi Yuan quá lời, dù cho bây giờ thật sự phải trở về thì đối với tôi chuyến này cũng không hề uổng công, trái lại có thể nói là tràn đầy thu hoạch.”

Trong lòng hắn cũng thật sự nghĩ như thế.

Được thêm kiến thức về Xe Thồ Độc Giác Long, Goblin, C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp, Kền Kền Mặt Người, hồ trăng khuyết hay đoàn Nanh Sói Nhuốm Máu mới nãy, theo Anlene thấy hắn đã kiếm đầy bồn đầy bát, nếu có thể tiến vào bí cảnh thì càng tốt, mà không được thì cũng chẳng có bao nhiêu tiếc nuối.

Dù sao mục đích cốt lõi của chuyến này vốn dĩ là để mở mang tầm mắt, tích lũy kinh nghiệm mạo hiểm, có lấy được bảo vật trong bí cảnh hay không chỉ là phụ mà thôi.

Nhưng Xi Yuan cũng không để Anlene phải bỏ lỡ mục đích phụ của hắn.

Sau khoảng mười phút, Anlene bỗng phát hiện cỗ xe thồ vốn đang thuận theo con đường trở về Tòa Thành Trí Tuệ chợt rẽ sang một hướng khác dưới sự điều khiển của Armas.

Bản đồ của hắn cũng nhờ đó mà tiếp tục được thắp sáng.

Lại qua thêm hai mươi phút, nhìn vị trí của mình lúc này trên bản đồ đã hoàn toàn nằm ở một chỗ chẳng liên quan gì với nơi chạm mặt bọn Vuka, hắn không khỏi than thở một tiếng:

‘Quả nhiên phải có gì đó mới tự tin xưng là đoàn. Nhân số tuy thiếu, chuyên nghiệp có thừa…’

Lúc này cỗ Xe Thồ Độc Giác Long của bọn họ cũng đã dừng lại ở trong một hẻm núi âm u, xung quanh cỏ cây rậm rạp, trái ngược hẳn với chỗ đồi trọc mà họ đụng độ lũ C·h·ó Dại Đuôi Bọ Cạp.

Để cỗ xe thồ lánh vào một góc khuất, lại chuẩn bị chút đồ ăn cho hai con độc giác long, sáu người bọn họ dưới sự dẫn đầu của Xi Yuan nhanh chóng tới gần một chỗ vách đá không dễ thấy, bị thực vật um tùm che chắn.

‘Bí cảnh ở đây ư, nhưng sao không thấy lối vào?’

Anlene vừa tự hỏi thì chợt thấy Xi Yuan gật đầu ra hiệu với Armas.

Ngay sau đó, hắn liền thấy thanh niên da đen được gọi là Tay Đấm Đất này thi triển năng lực y như danh hiệu của mình.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Theo những cú nện liên hoàn của Armas xuống mặt đất, vách đá trước mặt họ đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt rồi nhanh chóng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, để lộ ra một miệng hang tối tăm không ánh sáng.

Hans huých nhẹ vào vai Anlene một cái, mỉm cười nói:

“Đoàn trưởng nói rồi, nhất định sẽ không để anh đi một chuyến uổng công, Phù Thủy.”

Chương 158: Đến đích