Sau khi đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy đã thu xếp tốt chỗ trú ẩn cho hai con độc giác long, Anlene liền theo chân bọn họ tiến vào trong hang động bí ẩn trước mắt.
Thấy những người khác không hẹn mà cùng lấy Ngọn Đuốc Bất Diệt ra khỏi Túi Gương, hắn cũng gỡ cây đuốc đang giắt trên ba lô của mình xuống.
Nhưng Anlene không vội thắp lửa cho nó mà hỏi Hans ở bên cạnh:
“Này Hans, các anh hẳn phải tới qua chỗ này chí ít một lần rồi chứ, không lẽ vẫn chưa thu thập hết Hồng Nguyệt Thạch?”
Hồng Nguyệt Thạch có khả năng hấp thụ hết thảy ánh sáng xung quanh, chỉ có loại nguồn sáng không thể bị dập tắt như Ngọn Đuốc Bất Diệt mới có thể chống lại.
Đối phương gật đầu cười đáp:
“Đúng là đã thu thập qua một lần. Nhưng trước khi chúng ta đến chuyến này, trăng máu đã xuất hiện một lần, Phù Thủy.”
“Ra là thế.”
Anlene khẽ gật gù, trăng máu xuất hiện là điều kiện thiết yếu để Hồng Nguyệt Thạch có thể hình thành.
Biết được điều này, thế là hắn cũng không do dự nữa, trực tiếp dùng một phát Bùa Tạo Lửa cường độ thấp để thắp sáng cho Ngọn Đuốc Bất Diệt trong tay mình.
Những người còn lại trong đoàn thấy thế, bèn giơ ngọn đuốc của mình về phía Anlene, nhờ hắn tiện tay giúp họ đốt một ngọn lửa.
Anlene đương nhiên rất sẵn lòng.
“Incendio.”
“Incendio.”
“Incendio…”
Cứ như vậy, đuốc trong tay mỗi người đều được thắp sáng, ngoại trừ Hans.
Anlene có chút không hiểu, bởi vì trên tay đối phương thậm chí còn không có Ngọn Đuốc Bất Diệt.
Kỳ thực hắn trước đó còn hỏi Hans liệu có thể hai người dùng chung một ngọn đuốc, hoặc thậm chí cả đoàn chỉ cần một cây cho tiết kiệm hay không, câu trả lời nhận được lại là:
“Đúng là có thể dùng chung cho tiết kiệm, nhưng thực tế lại không nên làm thế, Phù Thủy. Nếu lỡ chẳng may xảy ra biến cố gì, thân đuốc bị hủy, chí ít còn có cơ hội mượn nhờ ánh sáng của người khác.”
“Dù sao chúng ta là nhà mạo hiểm, không phải kẻ cố tình tìm chết, cẩn thận vẫn hơn.”
Anlene không cho rằng Hans là người thích tự vả mặt mình, cho nên hắn rất nhanh liền nhìn thấy đối phương thò tay vào trong áo khoác lấy ra một thứ gì đó.
Không, không phải một thứ gì đó mà là một con…
“Chuột?”
Chính xác hơn là một con vật có hình dạng như chuột lang, nhưng lại nhỏ hơn chuột lang rất nhiều, bé xíu nằm gọn trong lòng bàn tay của Hans, hai mắt nhắm nghiền ngủ như chết.
Nó ú na ú nần, sắc lông kỳ dị, mang màu xanh xám như có người cố ý nhuộm thành.
Điểm quái dị nhất trên người nó phải kể đến chỏm lông dài mọc ngược ở trên đỉnh đầu, rủ xuống đằng trước như lưỡi liềm.
Hans trông thấy ánh mắt tò mò của Anlene, cười giới thiệu con vật nhỏ trong tay với hắn:
“Nó tên là Dây Tóc, cũng thức tỉnh giống như chúng ta.”
‘Dây Tóc? Bóng đèn dây tóc? Sao lại đặt cái tên kỳ quái như thế?’
Anlene thầm thắc mắc.
Trong lúc hắn đang tự hỏi con vật nhỏ này có siêu năng lực gì thì đã thấy Hans lấy ngón tay gãi nhẹ lên cái mông tròn của nó.
“Này này, dậy đi! Tới lúc làm việc rồi!”
“Chíttt!”
Dây Tóc phát ra một tiếng kêu the thé, ngúng nguẩy cái mông một chốc rồi ngồi dậy, cố hết sức dùng hai chi trước ngắn ngủn vỗ vào phần má béo ú của mình.
Nó rất nhanh đã mở mắt ra, để lộ ra một đôi mắt to như hạt đậu, trong trẻo màu ngọc bích.
Dây Tóc mang theo vẻ ngái ngủ nhìn trái nhìn phải, giống như đang cố gắng nhìn xem chỗ này là chỗ nào.
Sau đó Anlene liền thấy nó chít chít kêu lên mấy tiếng, một chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn xảy ra.
Phần chỏm lông trên đầu con chuột siêu năng này bỗng nhiên phát ra ánh huỳnh quang, độ sáng không thua gì ánh lửa của đuốc trong tay hắn cùng những người còn lại.
Anlene không khỏi nghĩ đến đặc điểm của loài cá lồng đèn dưới đáy đại dương, cảm thấy rất giống.
Đương nhiên, về mặt ngoại hình thì Dây Tóc hoàn toàn out trình con thủy quái gớm ghiếc đó, ắt hẳn ai cũng sẽ đồng ý điều này, trừ phi kẻ đó có thẩm mỹ giống như Hagrid.
‘Cho nên siêu năng lực của con chuột này là lông biết phát sáng? Miễn cưỡng cũng có thể coi như… hữu dụng?’
Anlene thầm phỏng đoán liệu nó có còn năng lực nào khác hay không, nhưng thấy Hans không chủ động nhắc đến, hắn cũng thức thời không hỏi ra miệng.
“Vào thôi!”
Nguồn sáng đã được chuẩn bị đầy đủ, dưới hiệu lệnh của đoàn trưởng Xi Yuan, sáu người bọn họ bắt đầu tiến sâu vào trong hang động.
Hang động này rất lớn, trần cao chừng hơn năm mét, chỗ hẹp nhất cũng thừa sức cho chín mười người dàn hàng ngang để đi.
Sau khi tiến vào khoảng một trăm bước, Anlene bén nhạy nhận thấy không gian xung quanh bỗng trở nên tối tăm đến lạ.
Mặc dù trước đó cũng đã rất tối, nhưng cảm giác lại không giống như bây giờ, bình thường tựa như cái tối tăm khi mặt trời không còn hiện diện mà thôi.
Lúc này lại khác, Anlene đảo mắt nhìn quanh, cảm giác tựa hồ có một con quái vật vô hình nào đó đang tham lam cắn nuốt hết thảy nguồn sáng có tồn tại.
“Hmm…”
Hắn ngẫm nghĩ trong thoáng chốc, sau đó liền quơ nhẹ đũa phép, khẽ niệm:
“Lumos.”
Một chùm sáng ấm nóng phát ra từ đầu đũa phép gỗ thông, cũng giống như Ngọn Đuốc Bất Diệt, không bị đặc tính của Hồng Nguyệt Thạch trong hang động hấp thu.
Nhưng trình độ Bùa Thắp Sáng Đũa của Anlene đã có thể gọi là tinh thông, nên hắn dễ dàng phát giác được, cường độ ánh sáng hiện tại trên đầu đũa phép của mình chỉ bằng một nửa so với bình thường.
“Nox.”
Đã biết được Bùa Thắp Sáng Đũa có thể chống lại đặc tính hấp thụ ánh sáng của Hồng Nguyệt Thạch, hắn cũng không tiếp tục duy trì hiệu quả bùa chú, vẫn cứ sử dụng Ngọn Đuốc Bất Diệt.
Chủ yếu là bởi vì hắn vẫn chưa biết cách làm sao để duy trì hiệu quả của Lumos trong khi sử dụng thần chú khác.
Anlene đã thử qua, một khi hắn thi triển những câu thần chú khác, ánh sáng ở đầu đũa cũng sẽ ngay lập tức tắt đi.
Hans từ nãy đến giờ đang dùng ánh mắt tò mò theo dõi cử động của Anlene, mặc dù không biết vì sao hắn đã có thứ phép thuật tiện dụng như đèn pin kia mà vẫn dùng Ngọn Đuốc Bất Diệt, nhưng cũng biết ý tứ mà không đường đột dò hỏi.
Thấy Anlene “tắt đèn” đối phương mới lên tiếng căn dặn:
“Trong những hang động thế này, mối nguy hiểm chủ yếu đến từ bọn Dơi Đổ Máu, anh chỉ cần cẩn thận chú ý trên đầu mình là được, Phù Thủy.”
“Tất nhiên, mặc dù rất hiếm khi xảy ra, nhưng không bài trừ khả năng sẽ có tình huống đột biến xuất hiện, vì vậy cũng không nên chỉ tập trung toàn bộ tinh thần vào việc chống lại lũ dơi đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Anlene gật đầu đáp lại.
Nghe đối phương nói cần chú ý trên đầu, hắn ngẫm nghĩ trong phút chốc rồi kéo phần mũ trùm của áo choàng phù thủy lên, sau đó lại chồng Mũ Phân Loại lên trên.
‘Phòng hộ hai lớp, hoàn mỹ.’
Hắn có chút hài lòng tự nhủ một câu.
Chiếc mũ thì chửi ầm lên bằng một loạt những từ ngữ khó nghe.
‘Tên phù thủy nhỏ chết tiệt#$(@!...’
Đang lúc hắn hưởng thụ thánh ca của Mũ Phân Loại, con chuột Dây Tóc trong lòng bàn tay Hans chợt rối rít kêu lên mấy tiếng.
Anlene không hiểu tiếng kêu này của nó có ý nghĩa gì, nhưng lập tức đề cao cảnh giác.
Hans thì cười bảo:
“Đồ lười này hôm nay thế mà năng suất không tệ.”
‘Hừm?’
Anlene cũng không hiểu sao đối phương lại nói vậy, chỉ có điều hắn rất nhanh liền thấy Dây Tóc lấy tốc độ chóng mặt chạy vọt từ cánh tay lên đến trên đầu Hans, giống như trong Ratatouille mà nắm tóc đối phương kéo kéo giật giật.
“Được rồi, được rồi, nhẹ tay thôi!”
Hans nhăn mặt phàn nàn, hai chân lại nhanh chóng đi đến chỗ vách hang ở gần Julien, đưa tay lục lọi cái gì đó.
Anlene theo sát đằng sau, mượn nhờ ánh đuốc, hắn có thể thấy trên vách hang đó có một hốc lõm không dễ phát hiện, thoáng nhìn qua tưởng như bằng phẳng, rất dễ đánh lừa thị giác.
Cũng chẳng mất bao lâu, sau khoảng chừng năm giây, hắn đã thấy Hans từ trong hốc lõm đó lấy ra một vật thể có hình trăng khuyết màu đỏ, vừa như đá lại vừa như ngọc, giống với thứ hắn đã thấy qua một lần ở Phòng Đấu Giá Không Người.
Hồng Nguyệt Thạch.
‘Hóa ra nó còn có năng lực này sao?’
Anlene mang theo chút ngạc nhiên nhìn qua con vật nhỏ trên đầu Hans.
Chỉ là không để hắn nghĩ ngợi nhiều hơn, một âm thanh nghe qua có phần ớn lạnh bỗng vang lên, tước lấy sự chú ý của hắn.
Réc… Réc… Réc…
—Loading—
Đa tạ ngài Bhrum đã tiếp tục mời thêm một ly Bia Bơ.
0