0
Anlene không tiếp tục xoắn xuýt chuyện tập tính của loài heo, chỉ thầm ghi lại manh mối vừa có được vào trong đầu.
‘Đã có heo, có chó… xem ra chỉ cần tìm tiếp bọn ngựa, bò, dê, gà.’
Hắn rời khỏi khu vực chuồng heo, nhanh chân dạo qua các ngõ ngách trong thị trấn.
Trong một khoảng thời gian sau đó, hắn tiếp tục tìm thấy một vài chuồng gia súc, nhưng không biết vô tình hay trùng hợp mà tất cả đều là chuồng heo, chẳng hề có bất kỳ một loại động vật nào khác.
Cùng lẽ đó, hắn cũng đã chạm mặt ba bốn người gõ kẻng khác nhau, nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng lặp lại một loại nội dung với người lúc đầu hắn gặp.
‘Có lẽ khi trời sáng sẽ xuất hiện manh mối khác.’
Hắn thầm đoán, nhưng cũng không vì thế mà dừng lại, vẫn tiếp tục tìm kiếm những dấu hiệu khác thường trong thị trấn.
Ước chừng hai mươi chín phút sau khi trời bắt đầu tối, hắn bỗng nghe một tiếng ngựa hí vang từ nơi trục đường chính của thị trấn.
‘Ừm?’
Anlene không chút do dự chạy về phía đó.
Chằng mấy chốc, hắn liền nhìn thấy được một bầy ngựa phi nước đại từ hướng đông lao tới, bộ dạng bán sống bán chết, giống như sau lưng đang có quái thú kinh khủng nào đó đuổi tới.
Anlene nheo mắt theo dõi bầy ngựa, đang lúc hắn tự hỏi xem có nên lấy chổi bay ra để tiện cho việc bám đuôi chúng nó hay không thì một biến cố bất ngờ xảy đến.
“Đây là…”
Anlene khẽ nhướng mày.
Trời sáng.
Mặt trời mọc.
Tựa như nửa số sinh linh xui xẻo trong cú búng tay của một gã người ngoài hành tinh màu tím nào đó, bầy ngựa vốn đang lao vụt bỗng chốc tan biến thành vô số tro tàn, thoáng qua vài giây liền không để lại bất kỳ dấu vết nào chứng minh chúng đã từng tồn tại.
‘Cho nên trời sáng không nên tới gần ngựa? Hay là thế nào…’
Ý nghĩ này vừa dâng lên liền bị Anlene dập đi, bởi ngay sau đó hắn lại thấy một toán ngựa khác chạy từ hướng ngược lại, cấp tốc xông ra khỏi thị trấn, bỏ lại bụi mù ở sau lưng.
Trên lưng bọn chúng là một đám đàn ông cao lớn, ăn bận giáp sắt, xách thương cõng kiếm, có vẻ như là vệ binh của thị trấn này.
Hắn còn để ý thấy, trên tấm khiên của đám vệ binh này đều được khắc họa một cái đầu ngựa vô cùng tinh xảo, tựa hồ là một loại biểu trưng để chứng minh bọn họ thuộc cùng một thế lực.
Trời vừa sáng, trong thị trấn chẳng biết từ khi nào đã khôi phục cảnh tượng nhộn nhịp, người qua kẻ lại, tựa như đã đi ra hoạt động từ rất lâu rồi vậy.
“Không hổ danh là gia tộc Ngựa, lúc nào cũng xung phong đi đầu!”
“Đó còn phải nói? Cũng nhờ bọn họ mà chúng ta mới được bình yên, không bị đám mã tặc gieo họa.”
Anlene nghe được lời bàn tán của hai tên ăn mày ở ven đường, bèn mò tới dò hỏi để tìm thêm thông tin.
Nhưng kỳ lạ thay, cũng không như người gõ kẻng trong đêm, hai kẻ này chẳng hề nhận thấy sự tồn tại của hắn, hơn nữa hành động cử chỉ cũng chỉ lặp đi lặp lại những nội dung ít ỏi trước đó.
‘Xem ra đều là NPC.’
Anlene đảo mắt nhìn những người trong thị trấn một cái, sau đó lấy chiếc điện thoại cũ kỹ của mình ra để xem giờ.
“Ừm? Hẳn là khoảng nửa giờ lại thay đổi một lần…”
Hắn đang nói đến thời gian chuyển giao giữa ngày và đêm của nơi kỳ dị này.
Nắm bắt được điều này, hắn lại tiếp tục nghĩ về thông tin vừa nghe được từ chỗ hai tên ăn mày.
‘Xung phong đi đầu… Cho nên lối vào chính xác khả năng cao là nằm ở chỗ bức tượng ngựa.’
‘Về phần mã tặc…’
Hắn hồi tưởng lại hình ảnh đám ngựa hoang bị tan thành tro bụi khi trời vừa sáng kia, đưa ra một phỏng đoán khác.
‘Ý là nếu như tiến vào từ chỗ bức tượng ngựa lúc trời tối thì sẽ gặp họa sao, hay còn có hàm nghĩa nào khác?’
Anlene chỉ trầm tư trong phút chốc rồi gác lại vấn đề này, thầm ghi nhớ kỹ, sau đó tiếp tục tìm kiếm manh mối trong thị trấn.
Chừng năm sáu phút sau, hắn tiến vào trong một quán rượu náo nhiệt.
“Merlin bợm nhậu! Muốn dò la tin tức, sao ngươi không đi hỏi lũ nát rượu thử xem?”
Nhờ có chiếc mũ nhắc nhở cho nên hắn mới sực nhớ ra mà mò tới chỗ này.
Cũng giống như những người ngoài kia, ở trong quán rượu đều là NPC, không một ai nhận thấy sự tồn tại của hắn, nội dung trò chuyện cũng chỉ có vài câu lặp đi lặp lại.
Nhưng như vậy là đủ rồi, sau khi dạo qua một vòng quầy rượu, hắn đã thu thập được không ít manh mối khả thi.
Đầu tiên, hắn biết được trong thị trấn này có sáu gia tộc lớn: Ngựa - Bò - Dê - Gà - Chó - Heo, đối ứng với sáu bức tượng ở trước mê cung.
Thứ hai, sáu gia tộc này dường như đang trù bị việc kết minh, cùng nhau tiến đánh chỗ nào đó để chiếm lấy một kho báu bên trong.
Dựa vào dữ kiện này, Anlene đoán rằng hình tượng lục súc không chỉ dùng để xác định lối vào chính xác, mà còn có khả năng rất cao là manh mối tối quan trọng để vượt qua mê cung.
Thứ ba, nghe đồn hai vị người thừa kế của gia tộc Dê và Bò đều bị cụt một chân, họ là bạn tốt nhiều năm, thường cùng nhau câu cá ở bờ suối ngoài trấn.
Anlene muốn đến xem thử có thể tìm thêm manh mối gì từ hai NPC này hay không, nên hắn lúc này đã rời khỏi quán rượu.
“Ngựa bò dê chó heo… Bây giờ chỉ còn thiếu con gà thôi nhỉ?”
“Ừm.”
Anlene dùng giọng mũi đáp lại Mũ Phân Loại, hắn bây giờ đang ngồi trên chổi bay nhìn xuống thị trấn, vừa bay ra khỏi thị trấn để tìm bờ suối kia, vừa thử xem xem có thể phát hiện cái chuồng gà nào không.
Một lát sau đó, dù đến một cọng lông gà cũng không tìm thấy, nhưng hắn đã thấy được con suối, hay chính xác hơn là hai người câu cá bên bờ suối mà bản thân muốn tìm.
Bỏ qua cảm giác quái dị khi phát hiện hai kẻ được gọi là người thừa kế này là hai ông già có vẻ ngoài gần đất xa trời, Anlene chỉ cần liếc qua một cái liền phân biệt được ai là người thừa kế của gia tộc Bò, ai là người thừa kế của gia tộc Dê.
Rất đơn giản, chỉ cần quan sát hình dạng sừng trên đầu của bọn họ là được.
Nhờ vậy, hắn lập tức biết được người của gia tộc Bò bị cụt mất chân phải, còn người của gia tộc Dê thì cụt mất chân trái.
“Đã già còn tàn phế, hai tên này là người thừa chứ thừa kế cái nỗi gì?”
“Đừng độc mồm như thế chứ ngài Mũ!”
Anlene nhạt giọng khuyên bảo một câu, nhưng nghĩ lại thì thấy chiếc mũ cũng không nói sai gì mấy.
Hắn đến gần chỗ hai vị người thừa đang câu cá, muốn nghe xem bọn họ có thể nói ra manh mối gì.
Nhưng chờ được một lúc cũng chẳng có chút thu hoạch nào, giống như giỏ cá của hai người đối phương vậy, chả ai thèm mở miệng ra nói dù chỉ một từ, chỉ lẳng lặng nằm trên ghế dài chờ cá đớp mồi.
Đang lúc hắn định quay trở lại thị trấn tìm manh mối khác, chợt có một việc bất ngờ xảy ra.
Ò ó o!
Ò ó o!!
Tiếng gà gáy inh ỏi bỗng vang lên, tựa như truyền tới từ bốn phương tám hướng, khiến Anlene cảm thấy đầu mình ong ong.
Hai tên người thừa vốn im như thóc nãy giờ thì lúc này bất chợt lên tiếng:
“Cá cắn câu rồi! Cá cắn câu rồi!”
“Không nhúc nhích được! Không động đậy được!”
“Bắt con gà! Bắt con gà! Bắt con gà!”
“Bắt được con gà mới có thể thu dây!”
Anlene chau mày chống đỡ tiếng ồn do gà gáy, nhìn dây câu của hai vị người thừa kế bị kéo căng, nhưng lại thấy bọn họ vẫn nằm đơ như tượng trên ghế, không có vẻ gì là muốn thu dây.
Nếu không phải cần câu đã bị đè chặt dưới ghế, có lẽ họ đã mất cả mồi cả cần từ lúc cá đớp mồi.
Khi Anlene tự hỏi bản thân có nên giúp bọn họ một tay hay không, tiếng gà gáy chợt biến mất.
Hai vị người thừa kế lập tức lấy tốc độ hoàn toàn không giống với vẻ ngoài già lọm khọm của mình, ngồi dậy nắm lấy cần câu thu dây lại, mỗi người đều thu hoạch được một con cá lớn.
Mà Anlene thì vuốt cằm thầm nghĩ:
‘Gà gáy, dê bò bất động… là có ý gì đây? Khó mà hiểu nổi, xem ra chỉ có chờ tiến vào mê cung mới có thể biết được.’