Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Giải phong ấn

Chương 16: Giải phong ấn


Một mảnh vải màu nâu và tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Anlene lập tức nhận ra đây là một Mảnh Vá Thường.

Hắn thử đưa tay tới gần, quả nhiên không ngoài dự đoán, vòng tròn cổ ngữ phong ấn Mảnh Vá đột ngột xuất hiện, ngăn không cho hắn lấy được Mảnh Vá.

Không chút nao núng, Anlene vẫn giữ thần sắc như thường, hắn bình tĩnh tìm kiếm manh mối để mở khóa cái phong ấn này.

Như Mũ Phân Loại đã từng nhắc nhở ngày hôm qua, câu đố và lời giải thường xuất hiện cùng nhau, cho nên Anlene rất nhanh đã đặt mục tiêu lên bức tranh ngay trước mặt.

Kệ vải ngay bên dưới thật ra cũng rất có khả năng, nhưng hắn nhận thấy bức tranh gần với Mảnh Vá hơn, cho nên quyết định sẽ ra tay với nó trước tiên.

Anlene áp sát lại, bắt đầu quan sát tỉ mỉ bức tranh, đây là một bức tranh được vẽ màu với nội dung không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một rừng cây dưới ánh nắng hoàng hôn buổi chiều.

Hắn nhìn một lúc vẫn không phát hiện được bất kỳ manh mối nào.

Vuốt cằm suy tư trong chốc lát, Anlene chợt lui lại mấy bước, quyết định lấy góc độ bao quát hơn để xem xét bức tranh này.

Quả nhiên có hiệu quả, từ góc nhìn toàn cảnh, hắn lập tức có cảm giác màu sắc của bức tranh giống như có liên hệ với một thứ gì đó, chỉ là trong lúc nhất thời hắn chưa nghĩ ra được đó là thứ gì.

Anlene đứng khoanh tay nhìn bức tranh, ngón trỏ tay phải chậm rãi gõ từng nhịp lên bắp tay trái, thật nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu một cách nhanh chóng.

‘Phải có liên hệ với thứ gì đây? Thời gian? Vào buổi hoàng hôn thì phong ấn sẽ tự phá giải? Không có khả năng lắm…’

‘Ừm, những cái cây kia… rất có thể, chúng được vẽ với những gam màu khác nhau. Càng ở gần với mặt trời thì màu càng nóng, càng ra xa thì màu càng lạnh, đây quả thật là một chi tiết đáng ngờ, nhưng phải làm gì với nó đây? Mình hẳn đã bỏ qua dữ kiện gì…’

‘Vải! Phải rồi, ở đây là tiệm vải! Những cái cây có các màu sắc khác nhau, mà nói về màu sắc…’

Tầm mắt của Anlene lập tức chuyển xuống kệ vải bên dưới bức tranh, nhìn các xấp vải vuông vắn đầy màu sắc trên đó, lại đối chiếu với màu sắc của những cái cây trong bức tranh, hắn tin rằng bản thân đã tìm thấy đáp án.

‘Để mở phong ấn này, cần phải xếp lại mấy xấp vải này theo màu sắc của những cái cây kia, nhưng nên xếp như thế nào đây?’

Trầm ngâm suy tư trong vài giây, ánh mắt của Anlene chợt ngó tới phần trên của bức tranh, ngay lập tức liền đã có câu trả lời.

Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ứng dụng la bàn lên để xác định phương hướng, thoáng liếc về phía chủ tiệm một cái, thấy người phụ nữ đó đang chào hàng với một người khách khác cũng tới trước mình, hắn liền tận dụng thời cơ này làm chuyện mà mình muốn làm.

Anlene đi đến trước kệ vải, theo phương hướng đã xác định bằng la bàn, từ tây sang đông, hắn bắt đầu sắp xếp lại các xấp vải có ở trên kệ, màu nóng ở đằng tây, màu lạnh ở đằng đông, các màu trung tính thì lại để ở giữa.

Đương nhiên, hắn cũng không hề hành động một cách lồ lộ, thay vào đó giả vờ như đang xem xét, chọn lựa, cầm từng xấp vải cần đổi chỗ lên rồi bỏ xuống ở nơi mà mình muốn.

Những xấp vải cần thay đổi vị trí thật ra cũng không nhiều, vậy nên chẳng mấy chốc mà Anlene đã làm xong nhiệm vụ của mình, trong quá trình này hắn còn vô tình nhặt được một chiếc nhẫn kim cương rơi ra từ trong kệ vải, hẳn là ai đó đã vô tình bỏ quên nó ở chỗ này, sau đó bị mấy xấp vải đè lên nên cũng không có người nào phát hiện ra.

Nhìn thấy người chủ tiệm đã tiếp xong vị khách cuối cùng, đang cười niềm nở đi về phía mình, Anlene cũng nhanh chóng đưa tay về phía Mảnh Vá Thường.

Lập luận của hắn về lời giải cho phong ấn là chính xác, các vòng tròn cổ ngữ xoay quanh Mảnh Vá nhanh chóng vỡ tan, còn nó thì bị hắn thu thập, hóa thành một vệt sáng bay vụt đến chỗ Mũ Phân Loại.

[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]

Mặc dù chỉ mới giải qua hai phong ấn, nhưng Anlene gần như tin chắc, câu đố của các Mảnh Vá Thường hẳn cũng chỉ có độ khó đơn giản như vậy mà thôi, chỉ cần bỏ ra một ít thời gian, hơi hơi động não là có thể phá giải.

Có điều cũng tương tự như vậy, để phá giải phong ấn của Mảnh Vá Bạc, Mảnh Vá Vàng hoặc thậm chí là còn hơn thế nữa nếu có, e rằng không còn đơn giản như vậy, biết đâu được có thể còn phải bỏ ra cả máu và nước mắt.

Nhưng dù là như vậy thì sợ là cũng chỉ khiến Anlene càng thêm hứng thú, đối với kẻ đã kinh qua biết bao độ khó Địa Ngục như hắn, trò chơi càng khó, đấu chí càng cao.

Mỉm cười chào hỏi với người chủ tiệm, liếc xuống bàn tay của chị ta, chân mày của Anlene hơi nhướng lên, trước câu hỏi “nãy giờ đã chọn được mẫu vải nào ưng ý hay chưa” hắn không đáp mà hỏi ngược lại:

“Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, không biết chị chủ hiện đã lập gia đình hay chưa?”

Người chủ tiệm hiển nhiên không ngờ được hắn sẽ hỏi câu ấy, trên gương mặt nom đã ngoài ba lăm hiện rõ vẻ bất ngờ, trong ánh mắt xuất hiện một tia vui vẻ, hiển nhiên là đã hiểu lầm ý của hắn khi hỏi câu này.

Cũng không thể trách được chị ta, Anlene mặc dù không đẹp trai như tài tử nhưng cũng được gọi là ưa nhìn, lại thêm cái thần thái biếng nhác nhưng lại trộn lẫn trong đó vẻ nghiêm túc, đầy mâu thuẫn mà lại vô cùng độc lạ, chẳng mấy khó hiểu nếu như hắn có thể hấp dẫn một số máy bay hạng tốt, hạng sang.

Nhưng rồi người chủ tiệm giống như nhớ ra gì đó, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối đáp:

“Thật đáng tiếc, nhưng tôi đã có chồng rồi.”

‘Đáng tiếc cái gì?’

Anlene chẳng hiểu nổi người chủ tiệm đang nghĩ gì mà lại có vẻ mặt ấy, hắn cũng không quá để tâm, lấy chiếc nhẫn kim cương đang để trong túi ra đưa về phía chị ta, đồng thời nói:

“Chị xem thử đây có phải nhẫn của chị không, tôi vừa mới nhặt được ở chỗ này.”

Trên mặt người chủ tiệm lộ rõ vẻ bất ngờ, nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Anlene, chị ta lập tức không kìm được sự mừng rỡ, cười hớn hở đáp:

“Đúng, đúng, tôi tìm nó mấy bữa mà không thấy, rầu thúi ruột, thiệt là cảm ơn cậu quá!”

Hắn chỉ lắc đầu cười nhạt nói không có chi.

Vốn lúc đầu hắn mới bước vào trong tiệm, nhìn thoáng qua thấy trên tay người chủ tiệm không đeo trang sức gì nên cho rằng chị ta có lẽ là đơn thân, lúc nhặt được chiếc nhẫn cũng không liên tưởng đến việc nó thuộc về chị ta, chỉ khi tới gần nhìn thấy có vết ngấn ở ngón vô danh mới chợt vỡ lẽ ra, thế là vật quy nguyên chủ.

Về phần chiếm là của riêng, chà, Anlene có thể lấy hết sự chân thành ra để nói, so với kim cương ngoài đời thật, hắn càng có hứng thú hơn với mấy viên đá, viên ngọc trong các trò chơi.

Cường hóa v·ũ k·hí, khảm vào trang bị, hoặc vừa gom đủ một trăm sáu chục viên liền chơi xổ số một phát, như vậy không thơm hơn sao?

Trở lại vấn đề chính, Mảnh Vá đã lấy được, nhẫn cũng trả lại cho chủ, Anlene đã không còn gì để làm ở đây.

Trước lời mời gọi chọn vải may áo sẽ đặc biệt giảm giá mạnh cho mình của người chủ tiệm, hắn chỉ cười từ chối, nói rõ bản thân hiện tại vừa mới thất nghiệp, chỉ vào xem qua cho đỡ thèm thôi chứ không dám mua.

Nhưng ai biết chị chủ nghe vậy liền hào phóng bảo sẽ miễn cả tiền vải lẫn phí may vá của một cái áo cho hắn, cũng không rõ là để đền ơn tìm thấy nhẫn hay là vì nguyên do nào khác.

Trước sự thịnh tình khó mà chối từ của chủ tiệm vải, Anlene cũng chỉ đành miễn cưỡng chọn lấy một xấp vải caro hai màu trắng xanh.

Sau khi chọn lựa kiểu dáng sẽ may, cũng như được lấy số đo một cách khá kỹ càng, hắn tựa như chạy trối c·hết mà thoát khỏi tiệm vải, hẹn tuần sau sẽ đến để lấy áo.

Quay lại chợ Hoa Sữa để mua thức ăn về trữ trong tủ lạnh, xong việc Anlene liền đón xe buýt về nhà, kết thúc một buổi sáng với không ít biến cố.


Cách đó không lâu, gần con hẻm mà Anlene đánh choáng gã trộm mũ.

Cloud Wilson cầm trên tay thiết bị dò tín hiệu siêu nhiên có hình dạng gần giống với máy tính bảng, bước chân đều đặn thẳng tắp, càng lúc càng tiến đến gần chỗ gã trộm vẫn còn đang b·ất t·ỉnh nhân sự.

Hắn cảm thấy bản thân đã rất gần với mục tiêu rồi.

Chương 16: Giải phong ấn