0
Cloud bước vào trong con hẻm nhỏ, sau lớp kính râm, hắn nhìn thấy được một thân ảnh đang nằm liệt trên mặt đất.
Hắn bước đến gần kẻ đó, hạ kính râm xuống một chút, khi nhìn thấy được gương mặt của người đang hôn mê b·ất t·ỉnh, hắn không kìm được thở dài một hơi, trong mắt lộ ra một tia thất vọng.
Đây là người quen, mà đã là người quen thì rõ ràng không phải là đối tượng mà Cloud đang muốn tìm kiếm.
Hắn gấp đôi thiết bị trong tay mình lại, một lần, hai lần rồi ba lần, cho đến khi nó chỉ còn là một cái hộp đen nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay mới dừng lại, sau đó nhét vào trong túi.
Cloud đứng khoanh tay, nhìn trời nhìn đất, nhìn trái nhìn phải, rồi lại cúi đầu nhìn gã trộm mũ, miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ buồn chán.
Lại thở dài một hơi, hắn cực chẳng đã đành phải ngồi xổm xuống, tay trái vỗ một cái không nặng không nhẹ vào má gã này, trầm giọng kêu:
“Này, tỉnh!”
Gã trộm mũ vẫn nằm im bất động.
Cloud lại thở dài, đây là lần thứ ba, sau đó không chút chần chừ đưa tay vỗ vào bên má còn lại của gã trộm, lực tay có tăng lên không ít so với trước đó.
“Này, tỉnh!”
Thấy cái thằng này vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn cứ thế mà lặp lại cử chỉ trước đó, vỗ một cái, gọi một tiếng, tạo thành một vòng lặp vô cùng đều đặn.
Cho đến hai phút sau, khi Cloud chuẩn bị tiếp tục vỗ vào má phải của gã trộm mũ, hắn bỗng thấy mí mắt của gã run run, chân mày hơi nhíu lại, thế là bèn thu tay lại, nhanh chóng đứng thẳng người dậy, một tay bỏ vào túi, tay còn lại đẩy kính râm che lại đôi mắt của mình.
“Ôi…”
Gã trộm mũ nhăn mặt nhe răng, chống cả hai tay tự đỡ người dậy, hai con ngươi lộ ra vẻ mơ hồ giống như vẫn chưa kịp nhận rõ mọi thứ xung quanh.
“Bà mẹ…”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói lạnh nhạt truyền từ trên xuống:
“Lần thứ mấy rồi, Kai?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả cơ thể đang rã rời của gã trộm mũ - Kai - bỗng chốc cứng lại, gã không chỉ là khách quen của hắn, mà hắn cũng là khách quen của gã, sao Kai có thể quên được giọng nói của một trong những kẻ mà gã cho là đáng ghét nhất cái thành phố New Era tẻ nhạt này.
Cloud Wilson, Siêu Đặc Vụ cấp 1 của một cái cục c·hết tiệt có cái tên dài ngoằng được gọi tắt là Cục Vệ Địa, là người đầu tiên tới thông báo cho gã biết bản thân đã bị văn phòng giá·m s·át của Cục Vệ Địa cho vào danh sách theo dõi, ngăn cấm gã sử dụng siêu năng lực ở thế giới thực, cũng là người đầu tiên bắt gã bỏ vào nhà tù của cục - Viện Bất Lực - nơi có thể hạn chế hết thảy các siêu năng lực trên đời.
Hơn nữa không chỉ một, mà là ba lần, lần gần nhất còn giam gã suốt ba tháng mới thả.
Cúi mặt phồng mang trợn má, nghiến răng nghiến lợi, lúc Kai ngẩng mặt lên, hiện ra trong mắt Cloud là một gương mặt đang giả vờ vô tri, đôi mắt chớp chớp ra vẻ tội nghiệp.
Kai nói với giọng ngu ngơ:
“Ý, đặc vụ Wilson, sao ông lại ở đây? Là có nhiệm vụ gì mới sao, cần tui hỗ trợ không?”
Cloud từ trên cao nhìn xuống gã, đằng sau lớp kính râm là một ánh mắt lộ rõ vẻ phiền hà.
Kai, danh hiệu Siêu Trộm, văn phòng phân hạng năng lực của Cục Vệ Địa cho ra đánh giá tiềm lực là A, năm nay mới vừa hai mươi tuổi, bỏ học hồi cấp ba, là một kẻ bất hảo, một tay lái lụa, một k·ẻ t·rộm cắp vì đam mê, thường xuyên vi phạm điều luật bảo mật của cục.
Đồng thời, gã cũng là đối tượng có siêu năng lực đầu tiên mà Cloud tiếp xúc từ lúc mới nhận công tác ở văn phòng giá·m s·át, cũng có thể coi là một người có ý nghĩa đặc biệt với hắn.
Để tổng kết về cái thằng này, dựa vào kinh nghiệm cá nhân từ hai năm trước đến hiện tại, Cloud chỉ có thể dùng một từ: Trẻ trâu.
Nghĩ tới đây, Cloud nhịn không được cho Kai một đá vào giữa đùi, không thèm để ý đến tiếng kêu la thảm thiết rõ là giả dối của thằng nhóc này, hắn lạnh lùng hỏi:
“Sao cậu b·ất t·ỉnh?”
Kai tiếp tục giả vờ gào khóc, nhưng thấy Cloud co chân lại định tới một cú đủ lực, gã lập tức đàng hoàng đáp lại:
“Bị chích điện, ngay đít.”
Cloud thoáng nhíu mày một cái, hỏi tiếp:
“Trộm thứ gì?”
“Một cái Omega, thơm quá, nhịn không được, hà hà…”
Kai tiếp tục trợn mắt nói láo, thần thái tự nhiên như thật, dù sao đây cũng không phải lần đầu gã bị Cloud tra hỏi kiểu này, chỉ khác ở chỗ là lần này không cần hắn giúp gã trả đồ vật về cho khổ chủ.
Cloud gật đầu một cái, cũng không biết là có tin lời của gã hay không, không hỏi thêm câu nào liền quay người muốn đi.
Kai thấy thế liền không giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt, vội kêu:
“Ấy, ông không bắt tui bỏ tù sao?”
Cloud không quay đầu, cũng không dừng bước, tiếp tục đi xa khỏi gã, chỉ bỏ lại một câu nói:
“Sẽ có người tới.”
Rồi sau đó biến mất ở đầu hẻm.
Kai nhìn theo bóng lưng đã khuất của Cloud, ánh mắt láo liêng, miệng thì lẩm bẩm:
“Chậc chậc, xem ra thằng chả gặp phiền phức không nhỏ. Chiếu theo tình hình này, hẳn là không có cách xác định vị trí của mục tiêu, nếu không…”
Tới đây thì gã tắt tiếng, nghiêng người nhìn về phía tấm kính vỡ màu đen nằm cạnh thùng rác ở cuối hẻm, nhớ đến âm thanh mình nghe được cũng như thứ nhìn thấy được trước khi choáng ngất, gã không khỏi cảm thấy bản thân thật thông minh khi nói dối Cloud.
“Hà hà, thông minh như tui… Ui da, má đau thế!”
Kai tới gần chỗ tấm kính đen, khi thấy hai gò má đã sưng lên trông thấy của mình, gã cuối cùng không cách nào cười hả hê như mới nãy nữa.
“Đồ chó Cloud Wilsonnnn!!”
…
Quận 13, phố Hoa Loa Kèn, trong căn nhà nhỏ nơi hẻm cụt.
Lúc này đã gần mười một giờ sáng.
Sau khi Anlene trở về nhà và cho các thứ rau củ, thịt cá mà mình đã mua được ở chợ Hoa Sữa vào trong tủ lạnh, hắn liền vệ sinh cá nhân một cách đơn giản rồi hí hửng mang theo Mũ Phân Loại chạy lên tầng trên.
Xoa tay hai cái, hắn thầm cầu nguyện ra cái gì cũng được ngoại trừ Galleon, sau đó liền thọc tay vào sâu bên trong Mũ Phân Loại, lục lọi phần thưởng có được từ Mảnh Vá.
Chẳng mất bao lâu Anlene đã sờ được thứ ấy, vào tay có cảm giác dẹt mỏng, hắn tự hỏi liệu đấy có phải là một tấm da dê ghi lại thứ phép thuật nào đó, thế là ánh mắt chợt sáng lên, không chần chừ nữa mà nhanh chóng rút thứ ấy ra khỏi chiếc mũ.
Nhưng rồi thứ đập vào mắt hắn không phải là một tấm da nào cả, thay vào đó là một chiếc áo choàng phù thủy màu đen có thể bao phủ từ đầu đến chân, nó cứ thế phồng lên và lơ lửng ngay trước mặt hắn, nếu bây giờ mà là đang lúc buổi tối tắt đèn thì khung cảnh này ắt hẳn rất dọa người.
[Trelawney chúc phúc, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Thường: Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp]
Ngay sau âm thanh thông báo tựa như máy móc của Mũ Phân Loại, tấm da dê hologram cũng kịp thời hiện lên.
[Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp (Mẫu tự thiết kế)]
[Xin hãy tự lựa chọn các chi tiết cho áo choàng]
[Kiểu dáng] [Viền áo] [Màu sắc] [Huy hiệu] [Bùa ếm]
Mảnh Vá trong tiệm vải rút thưởng được thứ có liên quan đến tiệm vải, Anlene cảm thấy rất có lý, nhưng nghĩ đến Một Túi Gold-Galleon Cỡ Nhỏ, hắn lại không khỏi muốn chửi ầm lên.
Tạm gác nỗi đau về phần thưởng trước đó sang một bên, hắn bắt đầu lựa chọn chi tiết cho chiếc áo choàng phù thủy.
Trước hết là kiểu dáng, hắn chọn áo kiểu đuôi tôm với đuôi áo không quá dài, chỉ tới cổ chân, lại chọn loại có ống tay áo dài, rộng, trong tay áo có ngăn đặc biệt để cất giữ đũa phép, lúc cần dùng chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ có ngay đũa phép trong tay.
Bởi vì đã có Mũ Phân Loại, nên hắn không chọn loại mũ và áo tách rời, thay vào đó chọn loại có mũ trùm có thể che khuất nửa khuôn mặt.
Sang đến phần viền áo, với cả trăm loại chi tiết viền hiện ra trên tấm da dê, Anlene sàng lọc một hồi rồi chọn lấy loại họa tiết hình ký hiệu Bảo Bối Tử Thần.
Màu sắc cũng được hắn lựa chọn rất nhanh, tổng thể màu đen sậm, viền áo màu trắng họa tiết đen, nút cài màu bạc.
Sau đó là tới phần huy hiệu in trên ngực áo, đây mới là phần mà Anlene cảm thấy khó lựa chọn nhất.