Lại là một ngày mới bắt đầu, hôm nay Anlene không còn luyện tập Stupefy để làm thể dục buổi sáng nữa, thay vào đó hắn mang những thứ bản thân đã chuẩn bị vào tối qua để lên trên xe, như đồ ăn, thức uống, bếp gas nhỏ, v.v… sẵn sàng cho chuyến đi đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành.
Đúng bảy giờ sáng, sau khi đã khóa kỹ cửa nhà, hắn liền lái xe đến trạm xăng gần nhất tiếp đủ nhiên liệu, sau đó thẳng tiến đến nhà máy bỏ hoang.
Vì cần phải đội mũ bảo hiểm, Anlene không thể mang Mũ Phân Loại lên đầu, vậy nên dọc theo đường đi hắn cũng không biết có tồn tại Mảnh Vá nào hay không.
Hắn cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, bởi theo những gì hắn đã trải qua thì địa điểm mà các Mảnh Vá xuất hiện thường thường phải mang một ý nghĩa nào đó, khó mà khi không nằm ngay giữa đồng không mông quạnh.
Đoạn đường chưa đến hai mươi cây số, Anlene mất hơn bốn mươi phút để di chuyển, cho đến khi đã đến nơi xung quanh không còn nhà dân, hắn liền quẹo xe vào một con đường trải toàn sỏi đá.
Nhìn từ xa đã thấy các công trình giống với những hình ảnh bản thân thấy được trên mạng, hắn chịu đựng sự dằn xóc trên con đường dẫn tới nhà máy, đi nốt chừng ba trăm mét còn lại, rất nhanh đã tới được chỗ mình muốn đến.
Xung quanh nhà máy được dựng rào sắt bao bọc lại, trước mặt Anlene lúc này hai cánh cửa sắt lớn được khóa lại bằng dây xích, chỗ nút thắt được chốt bởi một cái khóa ngoại cỡ đã loang lổ vết rỉ.
Nhà máy này mặc dù hiện tại không còn được sử dụng, nhưng dù sao vẫn là nơi có chủ, muốn tùy ý ra vào cũng không dễ, cần có công cụ hỗ trợ phá cửa hoặc leo rào.
Anlene không cần những công cụ đó, bởi hắn là một phù thủy hàng thật giá thật, chỉ cần tới một phát Alohomora là đủ rồi.
Mặc dù Bùa Mở Khóa của hắn bây giờ còn chưa luyện tập thành công, chỉ có thể phá khóa, nhưng không quan trọng, miễn là có thể đạt tới mục đích là được.
Tắt máy xuống xe, Anlene đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi đảm bảo không có camera an ninh hay người nào, hắn liền lấy Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp từ trong Mũ Phân Loại ra mặc vào, cố gắng che thật kín người mình.
Kế đó hắn liền đi lại gần chỗ cửa bị khóa, sau đó giống như nghĩ lại, lui về sau ba bước, ngẫm nghĩ thêm một lúc rồi lại lui tiếp ba bước, cho đến khi đã cách cửa chừng ba mét.
Cảm thấy đã có vẻ an toàn, Anlene liền gạt cái nút trong cổ tay áo, chiếc đũa phép gỗ thông liền trượt xuống trong tay hắn.
Ở trên đầu hắn, Mũ Phân Loại chợt cười lạnh nói:
“Peter Pettigrew cũng không nhát c·hết như ngươi.”
“Đây là cẩn thận.”
Anlene phản bác một câu liền không còn để ý đến chiếc mũ nữa, hắn chậm rãi giơ đũa phép lên, bắt đầu hồi tưởng lại các yếu điểm của Bùa Mở Khóa.
Mặc dù nói là không quan trọng mở khóa hay phá khóa, nhưng nếu được chọn, hắn đương nhiên muốn luyện tập thành công ngón bùa chú này.
Hít một hơi thật sâu, mang theo niềm tin kiên định và quyết tâm mở ra ổ khóa trước mắt, Anlene bắt đầu vung đũa theo quỹ tích trong sách hướng dẫn, đồng thời chớp đúng thời cơ mà niệm chú:
“Alohomora!”
Tách!
Không còn là t·iếng n·ổ vang giống như lúc hắn luyện tập với cửa phòng ở nhà, cái ổ khóa to tướng mà cũ kĩ trước mắt hắn lúc này đã tự động tách rời, kèm theo đó là một thông báo mà hắn đã có phần quen thuộc.
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được Bùa Ếm - Bùa Mở Khóa - Alohomora Level 1]
Quả nhiên như Anlene đã từng nghĩ, khi hắn thật sự cần dùng đến nó, vậy cũng không quá khó khăn để hắn sử dụng thành công một câu thần chú.
Thu hồi đũa phép, hắn tiến lại gần cửa, tháo ổ khóa rồi gỡ dây xích xuống, sau đó dùng sức mở hai cánh cửa lớn ra một khoảng đủ cho hắn lái xe tiến vào.
Anlene cho rằng nếu trình độ Bùa Mở Khóa của mình cao thâm hơn thì có lẽ cũng không cần làm những việc này, chỉ cần một phát niệm chú là tất cả mọi thứ sẽ tự tuột ra, cửa cũng sẽ tự động mở toang.
Ngồi lại lên xe, hắn chầm chậm lái xe tiến vào trong khu nhà máy bỏ hoang, nhưng cũng không đi được quá xa vì có nhiều nơi cỏ dại mọc đầy, có mấy chỗ còn cao đến nửa người.
Nhưng đối với tình huống này, Anlene đã có dự trù từ trước.
Từ trong số những đồ đạc mang theo trên xe, hắn lấy ra hai cái liềm cắt cỏ, sau đó liền niệm Scourgify lên bọn chúng.
Với biến thể của Bùa Làm Sạch, hai chiếc liềm cắt cỏ giống như được hai người vô hình cầm lấy, bắt đầu thoăn thoắt dọn dẹp đống cỏ cao cản đường Anlene, cử động của chúng cực kì đều nhịp và đồng bộ.
Chẳng mất bao lâu, một con đường đã được dọn ra trước mặt Anlene, hắn cứ thế lái xe đến công trình gần nhất ngay trước mặt mình.
Đó là một nhà xưởng lớn được dựng lên bằng gạch, mặt tường loang lổ, bám đầy rong rêu, bốn bề có nhiều khung cửa kính lớn cho ánh sáng chiếu vào, bên trên là phần mái cong được lợp bằng tôn hiện đã có nhiều chỗ dột.
Tiến được bước đầu tiên thì đằng sau đã không còn trở ngại, Anlene xe nhẹ đường quen thi triển thành công Bùa Mở Khóa thêm một lần nữa, sau đó lững thững bước vào bên trong nhà xưởng.
Chỗ này rộng phải có hơn năm trăm mét vuông, trần cũng rất cao, bên trong gần như trống rỗng, chỉ có các dấu vết in hằn trên mặt đất chứng tỏ chỗ này đã từng có rất nhiều máy móc sản xuất.
Theo Anlene tìm hiểu được thì nơi đây từng là nhà máy sản xuất đồ gia dụng nhà bếp của một công ty đa lĩnh vực, chỉ là sau đó kinh doanh thất bát nên đành phải cắt giảm.
Hắn đi dạo loanh quanh bên trong nhà xưởng, chưa được bao lâu đã cảm thấy hơi nóng, đành cởi áo choàng ra bỏ vào trong Mũ Phân Loại, đồng thời lấy ra một cái quạt mini cầm tay từ trong những đồ vật mang theo trên xe.
Bật công tắc cho quạt thổi, Anlene đạp mạnh lên đoạn cầu thang sắt trước mặt mấy cái, thấy nó có vẻ vẫn còn chắc chắn mới yên tâm đặt chân, tiếp tục đi lên cao.
Anlene bước vào trong một gian phòng được dựng lên từ các tấm tôn, ở phía dưới cũng có hai gian phòng kiểu này, bên trong chẳng có đồ vật gì cả, nhưng ở gian phòng này thì khác, hắn bất ngờ phát hiện ở chỗ này thế mà lại có một Mảnh Vá Thường, nó lúc này đang lơ lửng giữa một khung cửa kính đã vỡ.
Mũ Phân Loại lèm bèm:
“Chó ngáp phải ruồi.”
Anlene lập tức nhếch miệng lên cười:
“Dù sao kẻ ngáp cũng đâu phải tôi.”
“...”
Chiếc mũ nghe xong, giống như nhận ra bản thân đã nói sai gì đó, nét mặt thoáng cái liền trở nên cứng đơ, trong thời gian ngắn không còn hó hé thêm tiếng nào nữa.
Anlene chiếm được lợi trong hiệp này, nhưng không thừa thắng xông lên, hắn cũng lâm vào trầm mặc, suy nghĩ xem làm sao để lấy được Mảnh Vá này.
Bên trong gian phòng này thật sự là cái gì cũng không có, hắn dù đã cố tình tới gần các vách tôn xem có chữ viết hay vết tích gì không nhưng đều không tìm thấy gì.
Sau đó hắn nhìn lên trần rồi lại nhìn xuống dưới chân, nhưng cũng không có manh mối nào.
‘Nếu đã như vậy…’
Anlene nhìn lại vị trí mà Mảnh Vá xuất hiện, khung cửa kính bị vỡ.
Đây là một khung kính lớn hình vuông được chia thành chín ô vuông theo tỉ lệ 3x3, chỉ có duy nhất một ô kính bị vỡ và cũng là nơi Mảnh Vá đang lơ lửng, đó chính là ô vuông ở vị trí trung tâm.
“Theo ông thấy thì tôi nên lấp đầy khoảng trống hay là đánh vỡ hết thảy?”
Trước câu hỏi của hắn, Mũ Phân Loại chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.
Anlene cũng không thật sự cần câu trả lời của chiếc mũ, hắn tạm thời không vội vọng động, rời khỏi gian phòng này, xuống trở lại bên dưới.
Đứng ở giữa nhà xưởng nhìn lên, một nụ cười nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt Anlene, hắn rõ ràng đã phát hiện ra điều gì đó.
0