Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 23: Một cái vạc
Anlene sau khi nhìn kỹ lại mới thấy, ở phía bên phải của nhà xưởng có hết thảy tám gian phòng được dựng lên bằng các tấm tôn, chia thành ba tầng, ba trên ba giữa và hai dưới, vị trí của gian phòng có Mảnh Vá cũng trùng hợp ở vào trung tâm của tầng dưới.
Phía dưới cùng sở dĩ chỉ có hai gian phòng dựng bằng tôn bởi lẽ gian thứ ba chính là phòng vệ sinh được làm bằng gạch.
Từ góc độ của hắn nhìn lại, chín gian phòng này mặc dù diện tích và vị trí đều có độ sai lệch, không thể vuông vức giống như khung cửa kính 3x3, nhưng châm chước một chút cũng có thể xem như là tương tự.
Đã phát hiện manh mối, Anlene không có lý do gì để chần chừ, hắn liền lần lượt đi vào trong các gian phòng này để tìm ra lời giải cho phong ấn của Mảnh Vá Thường, kể cả cái phòng vệ sinh đã bị bỏ hoang lâu ngày kia.
Hắn phát hiện ba gian phòng dưới mặt đất đều không có cửa kính, ba gian phòng trên cùng đều có cửa kính, nhưng chỉ có gian ở giữa là vẫn còn nguyên vẹn, hai gian còn lại đều bị vỡ, hơn nữa trùng hợp làm sao là vị trí ô kính bị vỡ cũng trùng khớp với vị trí của gian phòng.
Đối với hai gian phòng còn lại ở tầng giữa, chỉ có gian phòng bên trái là bị vỡ một ô kính, vị trí bị vỡ cũng xảy ra tương tự như hai gian phòng phía trên, hắn còn tìm được một chiếc búa cũ kĩ ở trong gian phòng này, có vẻ như người của nhà máy đã bỏ sót nó lại trong lúc dọn dẹp.
Đến đây thì lời giải cho câu đố của Mảnh Vá đã quá rõ ràng, Anlene xách theo chiếc búa cũ quay trở lại gian phòng có Mảnh Vá Thường.
Đứng trước khung kính có chín ô vuông, hắn bỏ qua những ô khớp với vị trí của những gian phòng không có cửa kính hoặc phần kính vẫn còn nguyên vẹn, sau đó dùng búa đập vỡ những ô kính còn lại.
Chất lượng của những tấm kính này rõ ràng là chẳng ra gì cả, tiếng loảng xoảng liên tục vang lên, Anlene chẳng cần mất quá nhiều công sức đã đập vỡ bọn chúng.
Đoàng!
Xong việc, hắn vứt búa xuống sàn, sau đó đưa tay về phía Mảnh Vá Thường trước mặt.
Hiển nhiên lời giải mà hắn đưa ra đã hoàn toàn đúng, các vòng tròn cổ ngữ nhanh chóng vỡ tan, “con ruồi” cũng bị Mũ Phân Loại “ngáp” lấy.
Chỗ này trừ Anlene ra thì chẳng còn người nào khác, vậy nên hắn cũng không cần phải chờ trở về nhà rồi mới tiến hành rút thưởng, trực tiếp cởi Mũ Phân Loại xuống tại chỗ rồi thò tay vào trong lục lọi.
Rất nhanh, hắn đã mò thấy một thứ có vẻ như là một cái quai cầm kim loại, sờ vào có cảm giác cứng cáp, lành lạnh, hơn nữa còn cảm thấy nằng nặng.
‘Không lẽ là một cái chảo, hoặc là nồi?’
Hắn nhớ tới nơi này là nhà máy sản xuất đồ dùng nhà bếp.
Nhưng cũng không cần đoán già đoán non, chỉ cần rút ra là sẽ ngay lập tức có được câu trả lời.
Anlene dùng sức kéo một phát, cái “nồi” ấy cũng theo đó mà xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Và nó quả thật là một cái nồi, hay nói chính xác hơn là một cái vạc, một cái vạc màu đen không biết là được làm bằng đồng hay là thiếc.
[Trelawney chúc phúc, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Thường: Vạc Lớn Nhỏ Tùy Ý]
Sau thông báo của Mũ Phân Loại chính là phần chú thích của tấm da dê hologram.
[Một chiếc vạc có thể thu nhỏ biến lớn theo bảy mức độ khác nhau, tiện lợi cho việc mang vác]
[Dùng đũa phép gõ vào quai cầm bên trái để biến lớn, bên phải để thu nhỏ]
[Ngoại trừ nhẹ, nó cũng không có điểm gì đặc biệt]
Khác với lúc còn ở bên trong chiếc mũ, Anlene lúc này cảm thấy cái vạc này đúng là thật nhẹ, hắn có thể dùng một tay nhấc lên hạ xuống dễ dàng, ước chừng chưa đến hai kg.
‘Hẳn là ban nãy nó còn chưa kịp bị ếm bùa giảm cân.’
Hắn thầm nhủ một câu đùa nhạt, sau đó bỗng sờ cằm tự hỏi:
“Nhưng đến bây giờ một chút kiến thức ma dược thậm chí là thảo dược cũng không có, có thể làm gì với nó bây giờ?”
Mũ Phân Loại nghe vậy liền lên tiếng chế nhạo:
“Đương nhiên là để nấu ăn rồi, xem ra hành trang hôm nay ngươi mang theo bị dư cái nồi.”
Anlene nghe chiếc mũ nói thế cũng không hề cảm thấy tức giận, trái lại hai mắt còn sáng lên, hắn hỏi:
“Này, nếu như tôi nấu sẵn thức ăn ở trong vạc, rồi đem vạc bỏ vào bên trong ông, vậy đồ ăn của tôi có thể bị biến chất không?”
Mũ Phân Loại ngay lập tức rú lên:
“C·hết tiệt! Sao ngươi lại có cái suy nghĩ c·hết tiệt đó!?”
“Một chiếc mũ cao quý và vĩ đại như ta đây, ngươi coi ta là cái gì? Tủ lạnh sao?”
“Ngươi đừng hòng, chỉ có thứ gì đến từ ta mới có thể quay lại với ta, ngươi chôn cái ý nghĩ đó đi, tên phù thủy nhỏ láo xược! Đê tiện! Hèn nhát!”
Anlene nắm chiếc mũ để ra xa xa, mặc cho nó không ngừng léo nhéo, bản thân thì chép miệng một cái, không khỏi tiếc nuối vì ý nghĩ mà mình vừa mới nảy ra đ·ã c·hết từ trong trứng nước.
Anlene dùng đũa phép nghịch cái vạc một chút, sau đó mới nhét nó trở vào trong Mũ Phân Loại, hắn lúc này không vội luyện tập bùa chú hay bay bằng chổi.
Vì sự xuất hiện bất ngờ của Mảnh Vá Thường, hắn chợt sinh ra hứng thú dò xét cả khu nhà máy bỏ hoang, ngoại trừ nhà xưởng này thì bên ngoài vẫn còn một số công trình lớn nhỏ khác đang chờ hắn khám phá.
Thế là Anlene tạm thời rời khỏi nhà xưởng, tiếp tục dùng Scourgify lên liềm cỏ để dọn đường đến mấy chỗ khác có trong khu vực nhà máy.
Nhưng cao hứng mà đi thì mất hứng mà về, ở những chỗ còn lại trong nhà máy như nhà kho, nhà bếp hay nhà nghỉ của công nhân viên, hắn đều không phát hiện được bất kỳ một Mảnh Vá nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn quay trở lại nhà xưởng lớn, tiếp tục thi hành mục tiêu chủ yếu của bản thân khi tới chỗ này là luyện tập phép thuật.
Mấy cái chai dùng để luyện tập Bùa Choáng ở nhà cũng được Anlene mang theo, hắn buộc dây treo chúng dưới những bậc thang dẫn lên tầng trên của nhà xưởng, sau đó đứng cách chừng mười mét, đây là khoảng cách tối đa mà hắn với Stupefy level 1 có thể đánh tới, hắn bắt đầu niệm chú.
Lúc này hắn tạm thời không cần Mũ Phân Loại đọc số, bởi ở khoảng cách này muốn đánh trúng được những cái chai đó cũng không phải dễ, cần tự mình luyện tập trước một chút để làm quen.
Đến gần giữa trưa, sau khi đã có thể làm được việc nhắm chuẩn Bùa Choáng vào mấy cái chai, Anlene mới bắt đầu để cho Mũ Phân Loại tham gia vào công cuộc luyện tập.
“Hừ hừ, không có mũ ta đây ngươi chẳng thể làm nên tích sự gì.”
Chiếc mũ vẫn chưa qua cơn cáu kỉnh ban sáng, nhưng nó cũng không từ chối việc giúp Anlene luyện tập phép thuật, luôn sẵn lòng hỗ trợ các phù thủy nhỏ là một trong số ít những phẩm tính tốt hiếm hoi của nó.
Mặc dù tên phù thủy nhỏ này cũng không dính dáng gì tới chữ “nhỏ” này.
“Một!”
“Stupefy!”
Hụt.
“Bốn!”
Hụt.
“Năm!”
Hụt.
Liên tục là những lần thi triển Bùa Choáng hụt mục tiêu của Anlene, trong bài tập yêu cầu phản xạ nhanh này không có nhiều thời gian cho hắn ngắm kỹ, vậy nên đây cũng là điều dễ hiểu.
Sau chừng hai mươi phút, hắn cuối cùng cũng có thể bắn trúng cái chai có đánh số trùng với con số mà Mũ Phân Loại đọc lên.
Anlene lúc này đã thấy hơi thấm mệt, rõ ràng việc sử dụng Stupefy ở khoảng cách tối đa hiện tại khiến hắn tiêu hao không ít thể lực lẫn tinh thần.
Thế là Anlene tạm dừng việc luyện tập lại ở đây, bắt đầu dùng bếp gas mini xào nấu những nguyên liệu mà bản thân đã chuẩn bị sẵn, lấp đầy chiếc bụng đang đói cồn cào của mình.
Giải quyết xong bữa trưa, hắn dùng Scourgify làm sạch mặt đất dưới chân, sau đó lại trải một tấm bạt ra để làm chỗ nằm nghỉ.
Phen nghỉ ngơi này cũng không phải quá thoải mái, dù có quạt cầm tay mini để làm mát nhưng Anlene vẫn không tránh khỏi cảm thấy nóng nực, hắn lúc này chỉ ước gì trong bảy câu thần chú ban đầu của sách hướng dẫn có Bùa Đóng Băng, hoặc là Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp có thể để hắn chọn bốn loại hiệu quả bùa ếm, vậy thì hắn có thể lấy thêm Đông Ấm Hè Mát rồi.
Giải lao khoảng bốn mươi phút, đến hơn một giờ chiều, sau khi trạng thái của cả thể xác lẫn tinh thần đã khôi phục gần như đầy đủ, Anlene lại tiếp tục công cuộc luyện tập bùa chú của mình.