‘Để xem mi trốn chỗ nào.’
Cloud Wilson có chút khấp khởi mừng thầm, trong giọng nói mang theo một tia hân hoan rất nhỏ nói với Prometheus:
“Prometheus, thu thập dữ liệu của những người đã trở về quận mười ba kể từ lần cuối dấu hiệu U xuất hiện ngoài cao tốc Oldays, sau đó đối chiếu chúng với những hồ sơ chưa được tra duyệt, lọc cho tôi một danh sách của những mẫu trùng nhau.”
Vẫn là siêu AI Prometheus với tông giọng vừa lạnh lùng vừa ôn hòa:
“Vâng, thưa đặc vụ Wilson.”
“Danh sách cũ đã được thay đổi, sau khi loại bỏ các trường hợp nằm ngoài yêu cầu, có một trăm chín mươi bảy trường hợp đạt yêu cầu của anh.”
“...”
Cloud suýt nữa thì run tay làm đổ cà phê, hắn không ngờ vậy mà vẫn còn nhiều như thế, xem ra vận mệnh đã an bài đêm nay là một đêm không ngủ của hắn.
—Loading—
Sáng hôm sau.
Quận 13, trong con hẻm nhỏ ở phố Hoa Loa Kèn.
Anlene đã thức dậy từ sớm, sau khi ăn một bữa sáng đơn giản với sữa, trứng và bánh mì, hắn liền đẩy xe ra khỏi nhà, bắt đầu chuyến đi đến nhà máy bỏ hoang với hành trang đã nhẹ gánh hơn ngày hôm qua không ít.
Hắn cũng không ngay lập tức rời khỏi quận 13, thay vào đó chạy qua một số nhà thuốc bất kể đông tây để xem xem có thể phát hiện Mảnh Vá nào không, hắn cho rằng có thể rút thưởng được thứ liên quan đến ma dược nếu tìm thấy Mảnh Vá ở những địa điểm này.
Nhưng Anlene rõ ràng là đã tưởng bở, những nơi hắn đi qua không có bất kỳ một Mảnh Vá nào cả, xem ra thời gian sắp tới sẽ giống như Mũ Phân Loại đã nói, hắn chỉ có thể dùng Vạc Lớn Nhỏ Tùy Ý để nấu đồ ăn mà thôi.
Tạm gác ý nghĩ điều chế ma dược sang một bên, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn thành thật làm việc nằm trong tầm tay mình lúc này, chạy xe một mạch đến nhà máy bỏ hoang.
Lần này đã quen đường, cho nên Anlene chỉ mất chừng ba mươi lăm phút là tới được nơi.
Thuần thục dùng Bùa Mở Khóa để mở cửa tiến vào bên trong, hắn trước tiên là ở trong nhà xưởng lớn luyện tập một giờ Bùa Choáng cùng nửa giờ Bùa Làm Chậm, sau đó mặc Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp lên người rồi đi ra khỏi nhà xưởng.
Đứng ở bãi đất trống tại vị trí gần trung tâm của khu nhà máy bỏ hoang, bốn phương có các kiến trúc lớn nhỏ trong nhà máy che chắn, sau khi một lần nữa xác định kỹ là chỗ này không có người nào khác, Anlene mới lấy cây chổi bay Cleansweep 5 cũ kĩ ra khỏi Mũ Phân Loại.
Đã không có người có thể bắt gặp, vì đặc tính không bị thiết bị Muggle thu hình của đồ vật rút ra từ trong mũ, hắn cũng không sợ có người dùng công nghệ cao như vệ tinh chụp được hình ảnh của mình.
Đối với ý định tự học bay bằng chổi này của Anlene, Mũ Phân Loại chỉ chế nhạo nói:
“Nói trước, ta cũng không biết dùng Bùa Chữa Xương đâu.”
Anlene thả chổi bay trên mặt đất, đối với chiếc mũ đang treo ở sau ót mình, hắn chỉ mỉm cười hỏi lại:
“Ngoại trừ Chiết Tâm Bí Thuật, ông còn biết phép thuật nào khác sao?”
Chiếc mũ cười lạnh đáp:
“Chà, có vẻ tự tin ha, chúc ngươi sớm ngày gãy chổi.”
Anlene khẽ lắc đầu cười:
“Tôi không sợ nha, Cleansweep mà thôi, cũng không phải Nimbus hai ngàn, hai ngàn lẻ một hay Firebolt.”
Mũ Phân Loại lập tức khinh bỉ nói:
“Trong túi có bảy Galleon mà thôi, cũng dám giả bộ phú hào?”
“...”
Bị chiếc mũ nhắc tới chỗ đau, Anlene liền không tiếp tục dây dưa đấu võ mồm với nó nữa, bắt đầu hồi tưởng lại những gì mình biết về cách sử dụng chổi bay.
‘Xem nào, trước tiên là đưa tay ra kêu nó… lên?’
Trong đầu hắn hiện lên một vài cảnh phim cũ kĩ, lòng bàn tay phải mở ra hướng xuống chỗ chiếc Cleansweep 5, trầm giọng kêu một tiếng:
“Lên!”
Cái chổi hơi run run, một giây sau liền không còn động tĩnh khác.
Anlene lập tức hiểu được, e rằng hắn không có thiên phú chơi Quidditch như Harry Potter rồi, nhưng cũng không đến nỗi tệ lậu như Hermione.
“Lên!”
Lần này hắn tập trung hơn, quát thêm một tiếng, cái chổi lúc lắc trái phải hai cái, sau đó tiếp tục nằm bất động.
Không để ý đến tiếng cười “hí hí” của Mũ Phân Loại truyền đến từ sau ót, Anlene hô tiếng “lên” này đến lần thứ ba.
Lần này Cleansweep 5 không còn chỉ cựa quậy dưới mặt đất, hắn có thể nhìn thấy cán chổi của nó đang chầm chậm nâng lên cao, nhưng được chừng ba mươi centimet thì giống như đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, bất lực ngã trở lại mặt đất.
Anlene không chút nản lòng, lại hô thêm mấy lần, mỗi lần quyết tâm của hắn lại càng tăng lên, cái chổi bay cũng càng nâng lên cao hơn sau mỗi lần.
“Lên!”
Bặc!
Đây là lần thử thứ mười một của Anlene, sau một tiếng hô trầm vang hữu lực, Cleansweep 5 vốn đang nằm yên trên mặt đất lập tức bắn thẳng vào trong lòng bàn tay của hắn.
Đồng thời, Anlene có thể nhận thấy được, từ chỗ hắn cầm trên thân chổi lúc này đang truyền đến một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như đang thúc giục hắn nhanh chóng dùng nó bay lên, tự do thỏa thích chao liệng tại bầu trời bao la.
Tâm động thì hành động, hắn liền xoay thân ngồi lên trên Cleansweep 5.
Không như Anlene đã tưởng tượng, trên thân chổi bay lúc này giống như có một tấm đệm vô hình, ngồi lên rất là thoải mái, không cần sợ bị kẹt trúng cái gì.
‘Rồi làm sao để bay?’
Hắn bắt đầu gặp phải một vấn đề khác, trên chổi bay cũng không có cần số, tay ga hay bàn đạp gì cả, hắn không biết phải làm sao để khởi động nó.
Nhìn trái nhìn phải, Anlene ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ôm tâm thái thử nghiệm mà dùng chân đạp một cái ra đằng sau.
Không ngờ vậy mà lại được, ngay thời khắc đó, Cleansweep 5 bắt đầu trượt về phía trước, đồng thời cũng chầm chậm thăng lên cao, Anlene vì thế mất đi cảm giác chân đạp trên mặt đất, nhưng cũng nhanh chóng cảm giác được có thứ gì đó vô hình đang kê dưới lòng bàn chân của mình.
‘Thiết kế cũng hợp lý.’
Anlene khẽ gật gù, có đệm ngồi cũng có kê chân, hắn bây giờ mới biết chổi bay cũng không bất tiện như bản thân từng nghĩ.
Cleansweep 5 lên cao chừng ba mét rồi dừng lại, hắn cứ thế lơ lửng giữa không trung, cũng không hoàn toàn bất động mà có một xíu cảm giác phập phù không đáng kể.
Giờ là tới phần tìm cách điều khiển chổi bay.
Anlene thử ra chỉ lệnh cho cái chổi bằng ý nghĩ, nhưng phát hiện Cleansweep 5 vẫn lơ lửng tại chỗ, liền biết là phải dùng biện pháp thủ công để điều khiển thứ này.
Chắc chắn là không thể nào dùng bùa chú để điều khiển, nếu không thì trong phim ảnh mỗi tên cầu thủ Quidditch đều đã phải cầm đũa phép trên tay.
Hắn đưa tay lần mò xung quanh thân chổi, không phát hiện có bất kỳ tay cầm vô hình nào, liền đem mục tiêu tập trung vào cán chổi, đây là chỗ dễ cầm nắm nhất.
Anlene rút đũa phép ra từ trong tay áo, chỉ thằng vô người mình sẵn để đề phòng bất trắc, tay trái còn rảnh thì nắm chặt cán chổi, nắm nó kéo lên.
Quả nhiên hắn đã đoán đúng, Cleansweep 5 bắt đầu có chuyển động mới, nó không lơ lửng tại chỗ nữa mà hướng thân chổi lên đồng thời bay lên cao hơn, thân chổi cũng càng lúc càng đến gần trạng thái tạo thành một góc chín mươi độ so với mặt đất.
Anlene không mấy hoảng loạn, hắn nhanh chóng đè cán chổi xuống, nó liền không còn hướng lên cao nữa mà bắt đầu chúi xuống, chờ đến khi đã song song với mặt đất thì hắn liền thu hồi lực tay, thế là cái chổi liền dừng lại.
Tìm thấy được cách điều khiển, hắn liền nhanh chóng thử các loại thao tác tương tự khác.
Nắm cán chổi kéo qua trái, thế là nó quẹo trái.
Nắm cán chổi kéo qua phải, thế là nó quẹo phải.
Khi hắn nghiêng người về hướng hai giờ mà kéo cán chổi lên, nó liền bay lên hướng hai giờ chứ không phải mười hai giờ, đè cán chổi xuống hướng ngược lại thì nó bay xuống hướng tám giờ chứ không phải sáu giờ.
Lúc rẽ ngoặt, càng nghiêng người về phía nào thì quẹo sang phía đó càng nhanh, mà khi làm điều trái ngược thì biên độ lúc rẽ sẽ càng rộng hơn.
Đó là về tư thế nghiêng người, còn khi chúi người về phía trước hoặc ngả người ra đằng sau, Anlene phát hiện đó lại là phương thức điều chỉnh tốc độ bay của chổi.
Chúi người về phía trước thì sẽ làm chổi bay tăng tốc, mà ngả ra sau thì giống như đang bóp thắng, biên độ càng lớn thì tăng tốc càng nhanh hoặc phanh lại càng mau.
Sau khi nghiên cứu ra cách điều khiển, Anlene liền thỏa thích dùng Cleansweep 5 bay lượn mấy vòng, từ lúc đầu cẩn thận bay chậm cho đến khi đã tăng tốc lên tương đối nhanh, cũng thử qua một vài thao tác không quá khó, cả quá trình đều không cần dùng tới Arresto Momentum một lần nào.
0