Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Siêu nhiên tái hiện

Chương 27: Siêu nhiên tái hiện


Anlene không hề biết bản thân đã rơi vào tầm ngắm của Cloud Wilson, sau khi giải quyết bữa trưa, hắn lúc này đang thử tập dùng phép khi đang bay bằng chổi.

Chuyện này thật sự không hề dễ dàng, Anlene ban đầu cứ ngỡ nó cũng sẽ tương tự như lúc hắn vừa di chuyển vừa làm phép ở trên mặt đất, nhưng việc phải phân tâm điều khiển thêm cả chổi bay khiến độ khó tăng lên rất nhiều.

Bởi vì vậy mà đừng nói dùng phép trúng mục tiêu bản thân nhắm đến, đến cả việc niệm chú thất bại cũng xảy ra như cơm bữa.

‘Bỏ đi vậy.’

Thử nhiều lần không được, Anlene cũng chỉ đành đáp xuống mặt đất, chấp nhận một sự thật rằng để có thể cưỡi chổi chiến đấu, hắn cần phải tiêu tốn thời gian rất rất dài để luyện tập, hơn nữa thành quả chưa chắc đã xứng đáng với công sức bỏ ra.

Trừ phi là hắn có thiên phú siêu việt như Harry Potter, tài sử dụng chổi bay tựa như là bản năng bẩm sinh mà có, không còn phải phân tâm quá nhiều vào việc điều khiển chổi bay nữa.

Anlene tiếp tục thành thật luyện tập phép thuật một cách bình thường, cũng chế ra nhiều bài tập khác nhau để tăng cao hiệu quả luyện tập.

Ví dụ như với Bùa Làm Chậm, hắn ném một lần hai chiếc phi tiêu giấy lên trời, thử xem với một lần niệm Arresto Momentum có thể làm chậm được nhiều hơn một vật thể không.

Sau khi xác định là tạm thời không thể làm được, hắn liền đổi sang phương hướng khác, niệm liền hai phát Arresto Momentum để thử độ chính xác của mình.

Anlene cũng dùng phương thức này để luyện tập Bùa Choáng, xem phi tiêu giấy như mục tiêu biết di động.

Chỉ là hiệu quả cũng không phải là tốt lắm.

Bởi tốc độ rơi của nó tuy nhanh nhưng lại không có biến hóa gì phức tạp, đường di chuyển cũng chỉ có một kiểu từ trên xuống, chờ hắn tìm được thời cơ niệm chú thích hợp liền không còn bao nhiêu tác dụng luyện tập.

Thế là hắn liền tăng số lượng phi tiêu giấy lên, đồng thời không chỉ sử dụng một loại bùa chú.

Hắn tự giả tưởng xem cái phi tiêu nào là đối tượng cần cứu thì niệm Arresto Momentum, là đối tượng kẻ thù thì sử dụng Stupefy.

Anlene cũng mô phỏng ra một số trường hợp chiến đấu cụ thể, giả tưởng rằng mấy cái chai kia là kẻ địch có khả năng t·ấn c·ông từ xa, thế là hắn phải không ngừng chạy, nhảy, nhào lộn, đồng thời bắn Bùa Choáng về phía bọn chúng.

Hoặc ví dụ như hắn đang phải chạy trốn kẻ thù ở nơi có nhiều cầu thang lên xuống, hắn phải khống chế sao cho khi bản thân dùng Bùa Trượt biến cầu thang thành cầu trượt để t·ẩu t·hoát, thì thời gian duy trì của bùa chú sẽ thật ngắn, đến phiên kẻ địch muốn trượt theo thì cầu thang đã biến trở lại như cũ.

Thành quả luyện tập cũng coi như khả quan, đến tối hôm nay, mặc dù không có loại bùa chú nào lên level, nhưng những câu thần chú mà Anlene tập trung vào như Stupefy, Glisseo đều có được một ít tiến bộ.

Mang theo thân thể mệt mỏi nhưng tâm trạng khoan khoái, hắn bắt đầu lái xe quay trở lại bên trong thành phố.

Lúc đi ngang qua một huyện nhỏ ở ngoại thành tiếp giáp với quận 13, hắn chợt nghe Mũ Phân Loại kêu lên:

“Nhìn kìa, bên trái ngươi!”

Anlene vô ý thức quay đầu nhìn sang, dưới ánh đèn điện lờ mờ, đập vào mắt hắn là những dãy nhà cao thấp không đều, có cũ có mới, có khang trang cũng có xập xệ.

Hắn cảm thấy khó hiểu nói:

“Có cái gì đâu?”

Mũ Phân Loại lập tức nhạo báng:

“Mắt mũi như ngươi cũng không cần lo gặp phải Basilisk. Stoobid, nhìn lên!”

“Nếu mà có Basilisk thì cũng chỉ từ trong người ông…”

Anlene vừa nhìn lên vừa mở miệng phản kích chiếc mũ, nhưng vẫn chưa hết câu thì đã im tiếng, bởi toàn bộ sự chú ý của hắn lúc này đều bị thu hút bởi hai người đang chạy nhảy trên các mái nhà kia.

Một người chạy, một người đuổi.

Người đang đuổi đằng sau có vẻ như là một người đàn ông, ăn mặc rất kín, quần thể thao, sneaker, hoodie trùm kín thân trên, trước mặt còn che bằng một chiếc khẩu trang màu đen, hai bàn tay cũng đeo một cặp găng tay màu đen.

Chạy trên mái nhà mà chẳng khác gì đất bằng, bước chạy như bay, gã tựa như một con mèo vô cùng linh xảo, thậm chí còn hơn cả thế, đi ngang trên tường, đạp lên lan can, nhảy vọt từ chỗ này sang chỗ khác nhẹ nhàng không một tiếng động.

Bộ dáng này của gã cho Anlene cảm giác giống như là một…

“Ninja?”

Hắn thảng thốt.

Phải, rất giống một ninja, nhất là khi tên đó liên tục ném phi tiêu về phía người đang bị truy đuổi, động tác vô cùng nhanh gọn và thành thạo, cả độ chính xác và uy lực cũng không cần phải bàn cãi, hắn có thể nghe rõ tiếng phi tiêu xẹt qua không khí.

Mà kẻ đang chạy đằng trước cũng chẳng chịu thua kém.

Kẻ này cũng là một người đàn ông, ăn mặc xuề xòa, râu ria xồm xoàm, hai chân để trần, trông rõ là một người trung niên đã có tuổi nhưng thể lực lại không hề kém cạnh gã ninja đang đuổi đằng sau, tốc độ chạy không thua gì một vận động viên điền kinh thời sung sức.

Mặc dù bước chạy không thể linh xảo được như người đang đuổi theo mình, nhưng ông ta cũng có năng lực đặc biệt để bù đắp lại chênh lệch giữa cả hai.

Anlene có thể thấy rõ, những chỗ mái tôn mà ông ta chạy qua, lúc đạp lên đều sẽ biến thành vô cùng bằng phẳng, những thanh lan can mà phải ai có khiếu diễn xiếc mới đi lên được, ông ta chỉ cần đặt chân là chúng tự động trải dẹt ra.

Hắn suýt nữa thì muốn tố ông ta đạo nhái khi thấy một đoạn cầu thang kim loại bị biến thành đường trượt, nhưng sau đó đành thôi khi thấy nó lập tức biến thành một bãi chông khi gã ninja kia sắp đặt chân lên.

Anlene cho rằng chờ sau này học được Biến Hình, đây là một chiêu mà hắn có thể học hỏi.

Quay trở lại với người đàn ông trung niên kia, trước những làn phi tiêu sắc lẻm của gã ninja, ông ta chỉ cần đưa tay ra sau búng tay mấy cái, thế là chúng thay phiên nhau biến thành những đồng xu vô hại mặc cho ông ta chộp lấy.

Lúc mà gã ninja tăng mạnh hỏa lực, không đủ thời gian để biến phi tiêu thành đồng xu, ông ta cũng không hề nao núng, chỉ làm một động tác đơn giản là rút cái đai lưng của mình ra phía sau, chỉ thấy nó xoay vèo một cái đã hóa thành một tấm khiên tròn chặn lại hết thảy phi tiêu.

“Cho nên nguyên cái thắt lưng kia đều là do kim loại biến thành?”

Mặc dù chỉ mới quan sát cuộc truy đuổi này một thời gian rất ngắn, nhưng thật không khó để Anlene đoán được rằng người đàn ông trung niên này rõ ràng là một siêu năng lực gia, hơn nữa cũng có năng lực không hề tầm thường, đó là biến đổi kim loại thành hình dạng mình muốn.

Hắn cũng nhìn ra được phần nào hạn chế trong năng lực của ông ta, đó là cần phải chạm vào đồ vật thì mới có thể biến đổi được chúng, nếu không thì cần thông qua động tác búng tay.

“Hơn nữa không thể biến đổi nhiều hơn một đồ vật trong một lần sử dụng năng lực sao…”

Anlene lẩm bẩm, tiếp tục phỏng đoán các mặt hạn chế trong siêu năng lực của người đàn ông trung niên này.

“Có vẻ như cũng không biến ra được đồ vật quá phức tạp, là đòi hỏi sự hiểu biết về đồ vật mà mình muốn biến ư, hay là bị giới hạn bởi một thứ gì khác, giống như một loại năng lượng đặc biệt nào đó?”

Hắn thấp giọng thì thầm khi thấy ông ta biến đồng xu trong tay thành một lưỡi dao ném về phía gã ninja.

Nếu đổi lại là hắn, vậy hắn sẽ trực tiếp làm ra một khẩu s·ú·n·g.

Dù sao có lẽ ở một vũ trụ nào đó, chúa cứu thế bất đắc dĩ cũng cảm thấy Glock 17 dùng tiện hơn là đũa phép rất nhiều.

Nãy giờ Anlene đặt nhiều sự chú ý đến người đàn ông trung niên hơn là gã ninja, một phần là vì năng lực của ông ta gây ấn tượng mạnh hơn, nhưng nguyên nhân chủ yếu lại là bởi vì sau khi đội Mũ Phân Loại lên, hắn đã thấy được một thứ đang lơ lửng ở trên đầu ông ta.

Thứ đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong đêm, một Mảnh Vá Thường.

Chương 27: Siêu nhiên tái hiện