Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 28: Bùa Làm Chậm
Đây là Mảnh Vá đầu tiên mà Anlene gặp được xuất hiện trực tiếp trên một người chứ không phải một địa điểm nào đó.
Hắn vừa lái xe bám theo hai người đang một chạy một đuổi kia, vừa hỏi Mũ Phân Loại:
“Mảnh Vá như vậy thì tôi phải làm cách nào để lấy được, không lẽ là chạy tới tìm cách tạo thiện cảm với người ta?”
Chiếc mũ chỉ cười khằng khặc đáp:
“Nghe cũng có lý đó, ngươi thử xem thế nào.”
Anlene nhún vai một cái không nói gì thêm, hắn đã biết trước là sẽ không dò la được gì hữu ích từ Mũ Phân Loại, chỉ là mỗi lần có cơ hội đều sẽ thử một phen, biết đâu hôm nào chiếc mũ đổi tính.
“Thử thì thử thôi.”
Buông một câu nhẹ nhàng, hắn bắt đầu tăng tốc, hai người kia chạy trên nóc nhà nên có thể tùy thích muốn rẽ đi đâu thì rẽ, hắn thì không được, nếu không đủ nhanh rất có thể sẽ bị bọn họ cắt đuôi.
Trong lúc chạy theo hóng cuộc đuổi bắt, nhìn thái độ của những người dân xung quanh, trong lòng Anlene cũng không khỏi sinh ra một chút nghi vấn.
‘Họ quá bình tĩnh, sao lại như vậy?’
Hắn tự hỏi, trong nhận thức của hắn, những người này rõ ràng là cũng nhìn thấy cuộc truy đuổi này, hơn nữa cũng thấy được gã ninja và người đàn ông trung niên kia thể hiện ra sức mạnh siêu nhiên, nhưng ánh mắt của họ lại hết sức bình tĩnh, giống như chỉ đang chứng kiến một chuyện thường ngày ở huyện.
‘Có gì đó quái lạ.’
Anlene không cho rằng đây là hiện tượng bình thường, bởi theo những gì mà hắn rút ra được khi dạo trên internet, phần lớn người trên thế giới này rõ ràng không biết gì về sự tồn tại của siêu năng lực gia, các loại sức mạnh siêu nhiên vẫn thuộc về phạm trù hư cấu trong mắt họ.
‘Có lẽ hai người này biết đáp án.’
Hắn nhìn người đàn ông trung niên và gã ninja một trước một sau chạy vào trong một khu chung cư cũ, vội vàng bẻ lái bám theo.
Cũng vào lúc này, ngay sau khi hắn vừa mới tiến vào khu chung cư, hai người kia đều đã ngừng lại, chỉ có điều không phải để đàm phán ngưng chiến, mà tiến vào một trạng thái căng thẳng hơn.
Anlene nhìn về phía họ, hai con ngươi không khỏi co rụt lại.
Không biết từ bao giờ, trong tay người đàn ông trung niên kia đã có một đứa trẻ sơ sinh đang khóc oa oa, và ông ta đang cầm một con dao sắc kề gần cổ đứa trẻ.
Có lẽ mãi không thể thoát khỏi được gã ninja, ông ta liền nổi lòng ác độc dùng chiêu này để uy h·i·ế·p gã.
Thấy cảnh này, thần sắc nhàn nhã vốn có của Anlene cũng không còn nữa, trên gương mặt của hắn bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Hắn giống như đã biết nên làm như thế nào để lấy được Mảnh Vá trên đầu người đàn ông trung niên đó.
Không nói một lời, hắn chạy xe đến gần hơn chỗ hai người kia đang đứng.
Khi đi được năm mét, Anlene có cảm giác như bản thân vừa mới vượt qua một bức màng mỏng vô hình vậy, thế giới xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh đi rất nhiều.
Hắn vừa thấy kì lạ lại vừa thấy ngạc nhiên, đảo mắt nhìn bốn phương tám hướng, lấy vị trí của gã ninja làm trung tâm, cả một vùng không gian ở đây giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy.
Khi Anlene ngoái nhìn lại chỗ mà hắn có cảm giác đi xuyên cái màng mỏng vô hình kia, hắn mới phát hiện không gian đằng sau nó lúc này chỉ còn hai màu trắng đen.
‘Đây là thế nào?’
Anlene tự hỏi, nhưng tình huống bây giờ khiến hắn không có thời gian để tìm câu trả lời.
Cũng chẳng lo được sẽ bị người khác phát hiện, hắn đưa tay ra sau cầm Mũ Phân Loại lên giũ mạnh một cái, đồng thời nói:
“Áo.”
Ngay lập tức, Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp tựa như một dòng thác chảy ra từ bên trong chiếc mũ, nó tự động len lỏi, phồng ra co vào, rất nhanh đã được mặc chỉnh tề trên người hắn.
Anlene tắt máy xuống xe, kéo mũ trùm của áo choàng lên che khuất trán của mình, cây đũa phép gỗ thông không biết từ bao giờ đã trượt khỏi tay áo, hắn nắm chắc nó trong lòng bàn tay.
Thoáng liếc một cái về phía một người bình thường đang ở gần mình nhất, thấy người đó không hề có vẻ gì là ngạc nhiên trước hành động mới vừa rồi của hắn, hắn liền không còn bận tâm, ánh mắt tập trung nhìn lên chỗ người đàn ông trung niên và gã ninja đang giằng co.
“...ông làm như vậy thì lần sau không chỉ có mỗi tôi thôi đâu.”
“Khỏi nhiều lời, hoặc là mày để tao đi, hoặc là đứa nhỏ này đi.”
“Làm c·h·ế·t người là tội thêm ba bậc, ông không biết được đám nhà khoa học điên ở cái cục kia có thể làm gì với mình đâu.”
“Thằng c·h·ó, tao không có giỡn với mày.”
“Mắng chửi miệt thị người khác là không tốt đâu.”
“Cái ***...”
Trong lúc nghe bọn họ nói chuyện, Anlene không quên quan sát hoàn cảnh xung quanh, tính đường đánh lén người đàn ông kia, đồng thời sờ lấy chiếc Mũ Phân Loại được treo sau đầu, trầm giọng hô:
“Chổi.”
Ngay khi Cleansweep 5 vừa tuột ra khỏi mũ, Anlene chỉ mới chạm tay vào cán chổi, hắn liền nghe gã ninja kia thét lên:
“C·h·ó đẻ!”
‘Cho nên ai mới nói mắng chửi người khác là tốt?’
Một câu nói giễu cợt chạy qua trong đầu, nhưng trên mặt Anlene lại không có bất kì một nụ cười nào.
Ngay tại một giây trước, người đàn ông trung niên kia đã ném mạnh đứa nhỏ trong tay lên không trung, về phía bên phải của ông ta, sau đó liền quay người đào tẩu sang hướng bên trái.
Gã ninja lúc đầu bị lão khốn nạn đó giữ khoảng cách hơn bốn mét, lúc này gã có thể cứu được đứa bé kia hay không cũng là một ẩn số, đừng nói đến việc tiếp tục đuổi theo ông ta.
Nhưng trong cuộc chơi này, không phải chỉ có hai người tham gia.
“Arresto Momentum!”
Từ dưới mặt đất, thế mà lại có một tia sáng tựa như hào quang nơi thiên đường chiếu lên, chuẩn xác rọi vào trên người đứa trẻ tội nghiệp sắp gặp cảnh tan xương nát thịt kia.
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được Bùa Ếm - Bùa Làm Chậm - Arresto Momentum Level 1]
[Bùa Thắp Sáng Đũa, Bùa Tắt Sáng Đũa, Bùa Choáng, Bùa Trượt, Bùa Làm Sạch, Bùa Mở Khóa, Bùa Làm Chậm đạt tới level 1]
[Phù thủy năm thứ nhất biết được 7/7 loại bùa chú level 1]
[Phù thủy năm thứ nhất đã trở thành Học Đồ Bùa Chú]
Trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của gã ninja, lúc đứa trẻ chỉ còn cách mặt đất chưa tới bốn mét, nó bỗng nhiên tựa như hóa thành một sợi lông hồng, chầm chậm rơi xuống dưới, được một kẻ quái dị mặc một chiếc áo choàng rất phong cách, trong tay cầm một cái chổi có thiết kế kỳ lạ ôm lấy.
Nhẹ nhàng không một tiếng động đáp xuống ngay trước mặt Anlene, gã ninja đưa tay ra nói:
“Cảm ơn ông anh, để tôi trả nó về cho gia đình.”
Anlene cũng không lòng vòng, gật đầu một cái rồi trực tiếp đưa đứa trẻ cho gã, dù sao hắn là kẻ tới sau, không biết lão khốn nạn kia cướp đứa trẻ từ chỗ nào.
Gã ninja cũng gật đầu với hắn một cái rồi không nói gì thêm, một tay ôm đứa trẻ, tay còn lại bám vào lan can tầng hai sau một cú nhảy vọt.
Sau đó gã chỉ nhún người vài cái liền đã leo tọt đến tận tầng năm, nhảy vào trong một hộ rồi mau chóng leo trở ra, tung mình lao nhanh tới hướng mà lão khốn nạn kia bỏ chạy.
Thấy thế, Anlene liếc chiếc xe cũ của mình một cái, sau đó chẳng hề do dự mà ngồi lên Cleansweep 5, đạp chân mạnh một cái liền bay lên cao, chúi người về phía trước bám sát theo bóng lưng của gã ninja.
Hắn không hề hay biết, theo sự rời đi của mình và gã ninja, không gian sau lưng bọn hắn cũng đang nhanh chóng đổi sang màu trắng đen.
Mặc dù chỉ là một mẫu chổi đã lỗi thời, nhưng dù gì cũng được cặp sinh đôi nhà Weasley dùng để thi đấu Quidditch trong nhiều năm, tốc độ bay của Cleansweep 5 không thể nào nói là tệ được.
Thế nên Anlene chẳng mấy chốc đã bắt kịp gã ninja, bay song song bên cạnh gã.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc như muốn nói “thì ra cây chổi này không chỉ có thiết kế kỳ lạ mà cách dùng cũng lạ kỳ” của gã, hắn đưa tay đẩy phần mũ trùm đang che trán lên, mỉm cười nói:
“Thật là trùng hợp, tôi cũng không thích đồ c·h·ó đẻ.”
Sau đó hắn bay ra đằng trước gã ninja, ngoái đầu lại phía sau nói:
“Thế nào, có muốn quá giang không?”
Bị khẩu trang che không thấy miệng, nhưng nếu bất kì ai nhìn thấy ánh mắt của gã ninja cũng sẽ biết là gã đang cười.
Chỉ thấy gã giẫm nhẹ một cái, cả người liền bắn lên, hai chân nối thành một đường đứng vững trên đuôi chổi Cleansweep 5, một tay nắm lấy vai của Anlene.
Âm thanh của gã cũng trôi theo cơn gió mát lạnh buổi đêm:
“Tới đi ông anh!”