Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Ninja, Kẻ Phá Luật

Chương 29: Ninja, Kẻ Phá Luật


Chương 29: Ninja, Kẻ Phá Luật

“Đi về bên phải, đúng rồi!”

Đứng trên Cleansweep 5, gã ninja nhìn xuống cây chổi dưới chân mình, đến giờ vẫn không khỏi tấm tắc.

Gã hỏi Anlene:

“Cái chổi này của ông là Cổ Vật hễ? Number bao nhiêu?”

‘Cổ Vật? Xem ra thế giới này không chỉ có siêu năng lực gia mà cũng có đồ vật mang theo sức mạnh thần kỳ, vậy khả năng có các sinh vật siêu phàm cũng không phải là nhỏ.’

Anlene nghĩ thầm, ánh mắt lấp lóe, cười nhạt đáp lại:

“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi biết nó tên là Cleansweep Five.”

Hắn không muốn bại lộ gốc rễ của mình, nhưng cũng không muốn dùng thứ mà bản thân không hiểu rõ để nói dối, vậy nên chỉ định lập lờ cho qua chuyện.

Nhưng sự tinh minh của gã ninja rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Anlene, nghe hắn nói như vậy, giọng của gã liền tăng lớn ba phần:

“Sao có thể không rõ? Chủ nhân của mỗi một món Cổ Vật đều cực kì hiểu rõ chúng nó, có khi còn hơn cả chính bản thân mình.”

Sau đó gã giống như nhận ra gì đó, nói tiếp:

“Khoan đã, hay là ông chưa bao giờ nghe qua về Cổ Vật?”

Trong lúc Anlene còn đang trầm mặc không biết nên ứng đối thế nào thì gã đã liên thanh bắn thêm mấy câu:

“Trời ạ, hay là ông mới thức tỉnh sức mạnh hả?”

“Làm đứa nhỏ rơi chậm, lại để cây chổi bay lên, năng lực của ông là điều khiển vật thể hả? Wow, cũng mạnh đó.”

“Ế? Sao ông không đeo D-Shift? Hổng lẽ người của cái cục kia còn chưa tới tìm ông? Quái, đám người đó đổi tính rồi hả, chểnh mảng dữ vậy? Í, mà nếu vậy sao ông chui được vô Vùng Giao Thoa? Ảo ma quá!”

“Ủa mà vậy thì ông có được tính là Kẻ Phá Luật không? Tôi có cần bắt ông luôn không hễ? Có hay không ta…”

“@#^(*%#...”

Anlene cúi xuống úp mặt vào lòng bàn tay trái, hắn bắt đầu cảm thấy có phần hối hận khi mời cái tên này quá giang.

‘Lẽ ra mình phải nhận ra từ lúc đó rồi mới phải.’

Hắn nghĩ tới lúc gã ninja giằng co với người đàn ông trung niên kia trên chung cư cũ.

Khi Anlene đang suy tính xem nên thành thật giao phó hay là cho gã một phát Stupefy cho xong chuyện, hắn bỗng nghe giọng nói của gã reo lên:

“Ông ta đây rồi, lão Người Sắt c·h·ó đẻ!”

‘Ê, nói vậy dễ đụng chạm. Ừ… mà cũng không có danh hiệu nào thích hợp hơn.’

Anlene nhìn xuống dưới mặt đất, đè cán chổi xuống bay theo sau lưng gã ninja, tên này cũng nhanh thật, vừa dứt lời là đã đáp đất, chớp mắt liền lao vọt đi mấy mét.

Đồng thời trong khoảnh khắc vừa rồi Anlene cũng đã làm ra quyết định, thay vì tiếp tục hai mắt tối mù chậm rãi lần mò trong màn sương đen của thế giới này, hắn cảm thấy có thể tiết lộ một vài thứ không quan trọng để lấy thông tin từ gã ninja.

Dù sao từ cuộc trò chuyện gần như là đơn phương vừa rồi không khó để hắn nhận ra rằng gã biết được không ít thứ, hơn nữa còn là những thứ có thể gây ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân.

Theo bước chân của gã ninja, Anlene cưỡi chổi quẹo vào trong một con hẻm, sau đó liền phải dừng lại tại chỗ.

“Ừm, người đâu rồi?”

Hắn vậy mà mất đi tung tích của gã ninja vốn ngay trước mặt mình.

‘Là thuật ẩn thân, ngụy trang hay độn thổ gì sao?’

Anlene thầm nghĩ, cảm thấy như vầy mới hợp với ninja trong nhận thức của hắn, thể loại dí theo sau lưng người ta phóng phi tiêu như s·ú·n·g máy giống với một kiểu ninja khác hơn.

Xác định là đã mất dấu gã ninja, hắn không thể làm gì khác hơn là bay lên cao nhìn xuống xem có thể tìm thấy gã hoặc lão Người Sắt kia hay không.

Cũng nhờ làm như vậy, Anlene nhanh chóng phát hiện không gian sau lưng mình đang nhanh chóng bị nhuộm thành hai màu trắng đen, hơn nữa mỗi lúc lại càng lan đến gần hắn hơn.

Không rõ vì sao lại như vậy, nhưng Anlene vẫn theo bản năng bay về phía trước để kéo giãn khoảng cách, sau đó cấp tốc đảo mắt nhìn quanh.

Hắn bỗng phát hiện ra rằng, cái vùng không gian trước đó lấy gã ninja làm trung tâm vẫn luôn đang không ngừng thay đổi vị trí, nó như một cái hộp ngăn cách không gian bên trong với không gian bên ngoài, khiến người ở trong hộp như hắn nhìn ra ngoài hộp chỉ thấy hai màu trắng đen.

Anlene điều khiển chổi bay giữ cho mình vẫn ở không gian trong hộp, trong đầu hồi tưởng lại những gì mà gã ninja đã nói.

‘Vùng Giao Thoa mà hắn nói… Là như thế này ư? Phải có cái gọi là D-Shift kia mới vào được, nhưng mình không phải đã ở trong đây rồi sao, là do mình có gì đặc biệt ư? Nếu đổi lại là người khác thì sẽ như thế nào, là bị ngăn cách ở ngoài, hay là…’

Hắn bỗng nhớ lại ánh mắt thản nhiên của những người đi đường, trong mắt lóe lên một tia sáng, giống như đã hiểu ra gì đó.

‘Cho nên họ dù ở trong Vùng Giao Thoa nhưng vì không có D-Shift nên lại được xem là ở ngoài Vùng Giao Thoa. Mà ở ngoài thì không thấy được chuyện ở trong, cho nên thái độ của họ mới bình thản như vậy, là như thế này chăng?’

Anlene khẽ lắc đầu một cái, hắn nhận ra lỗ hổng trong lập luận của mình, bởi theo những gì hắn quan sát được trên đường thì những người kia rõ ràng là nhìn thấy được bọn hắn, chỉ là họ không hề bị hành động của bọn hắn làm cho kinh ngạc mà thôi.

Hắn thở dài một hơi, lẩm bẩm:

“Vẫn là phải nhờ hắn giải đáp cho thỏa.”

Anlene ngắm nhìn bốn phía, ước chừng vị trí trung tâm của Vùng Giao Thoa, cưỡi Cleansweep 5 nhanh chóng bay xuống.

Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy gã ninja không biết từ chỗ nào cầm một cây đao dài cắt một cái hộp sắt chui ra, rồi gã xoay tay một cái thanh đao liền biến mất.

“A, hế lô.”

Nhìn thấy Anlene, gã phất tay chào một cái rồi lại lao vọt vào trong một con hẻm khác.

Anlene cũng chỉ biết lắc đầu một cái, sau đó lại bay lên trên cao để nhìn xuống.

Nhìn theo hướng mà gã ninja đang truy đuổi, hắn phỏng đoán trong đầu vị trí mà lão Người Sắt kia có thể đào tẩu, thử xem có thể chặn đầu được ông ta hay không.

Nghĩ đến liền làm, Anlene cưỡi chổi lao đi, bay gần sát tới rìa phía tây của Vùng Giao Thoa, đương nhiên, bởi vì gã ninja di chuyển liên tục nên chỗ này rất nhanh sẽ không còn là rìa nữa.

Ở trong một con hẻm nhỏ, Anlene rút ra đũa phép gỗ thông, mang theo hết thảy quyết tâm niệm lên câu thần chú của Bùa Trượt.

“Glisseo!”

Cả một đoạn đường gồ ghề bỗng trở nên trơn bóng không gì sánh được, hắn không cho là lão Người Sắt kia với đôi chân trần của mình có thể bình yên mà chạy qua được chỗ này.

Điều kiện tiên quyết là dự đoán của hắn phải đúng, rằng ông ta sẽ chạy qua chỗ này.

Rất nhanh kết quả đã tới, Anlene đã đoán đúng, nhưng lại không đúng hoàn toàn.

Người Sắt quả thật chạy qua con hẻm này, nhưng ông ta không đi dưới đất mà chạy trên mái nhà, kẻ chạy ở dưới thật ra là gã ninja, vậy nên…

“Wow wow wow, ai làm sân trượt ở chỗ này!?”

Anlene cười gượng một cái, cưỡi chổi bám theo Người Sắt.

Tốc độ của hắn đương nhiên là nhanh hơn ông ta, nhưng bước chạy của ông ta lại rất gian xảo, nhảy chỗ này, trèo chỗ kia, như một con sóc bò loạn khắp nơi, khiến cho hắn chỉ biết giơ đũa phép chứ không dùng được một phát Bùa Choáng nào.

Nhưng Anlene cũng không hề nao núng, hắn híp mắt lại, chỉ cây đũa phép xuống bên dưới, niệm ra câu thần chú đầu tiên mà hắn học được:

“Lumos!”

Giữa nơi huyện nhỏ với những bóng đèn thưa thớt và yếu ớt trong đêm, một luồng ánh sáng chói lòa bỗng hiện lên lấn át hết thảy, đưa tín hiệu cho gã ninja có thể trong thời gian ngắn nhất tìm tới tên phù thủy.

Ánh sáng mạnh mẽ từ Bùa Thắp Sáng Đũa khiến Người Sắt biết được hóa ra không chỉ có một tên đang truy bắt mình, ông ta quay đầu lại nhìn Anlene, lớn giọng thóa mạ:

“Mấy con c·h·ó này cứ dí cắn bố mày!”

Sau đó liền ném một loạt lưỡi dao về phía hắn.

Anlene không tránh không né, chỉ làm một động tác đơn giản là cúi đầu thấp xuống.

Mấy lưỡi dao kia toàn bộ đều đụng vào Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp, đến một vết rách nhỏ cũng không tạo ra được, liên miên rơi xuống trên mặt đất.

Anlene sau đó ngẩng đầu lên, đưa đũa phép để dưới cằm mình, không nói một lời mà chỉ mỉm cười với Người Sắt một cái.

Nhận ra hắn cũng là một khúc xương khó gặm, ông ta lại chửi ầm một câu khó nghe rồi không còn ra tay công kích nữa, chỉ biết cắm đầu mà chạy.

Chương 29: Ninja, Kẻ Phá Luật