0
Anlene nghe theo lời Mũ Phân Loại, đưa tay lấy nó đặt xuống bên cạnh.
Ngay lập tức, ba đốm sáng mà hắn vừa nhìn thấy bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hắn hơi ngạc nhiên, sau đó không đợi chiếc mũ nói gì thêm đã cầm lấy nó đội lại lên đầu mình, thế là ba đốm sáng kia lại xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn đặt mũ xuống, chúng lại biến mất.
“Ông đã làm gì?”
Anlene hỏi Mũ Phân Loại, nhưng mũ lại đáp:
“Không phải là ta đã làm gì, mà là ngươi đã làm gì. Nhớ lấy, ngươi đã vào Hogwarts, bây giờ đã là một phù thủy.”
“Tôi? Phù thủy?”
Mặc dù trước đó Mũ Phân Loại đã vài lần gọi hắn là phù thủy, nhưng bản thân Anlene vẫn không quá để tâm, lúc này hắn mới bắt đầu nhìn nhận lại chuyện này.
Sau khi nhận được ký ức thuộc về An Lê của thế giới này, hắn cứ tưởng trước đó chiếc mũ gọi hắn là phù thủy chỉ bởi vì hắn đang dùng thân xác của An Lê kia, bây giờ mới vỡ lẽ ra nguyên do trong đó còn có chính mình.
Hóa ra hắn không phải Muggle như tám tỷ người ở thế giới của mình, mà là một kẻ may mắn được trở thành phù thủy, chỉ là thư cú của hắn đến trễ mười bốn năm mà thôi.
Trong lòng Anlene hiện lên một niềm vui sướng không tên, hắn nghiêng đầu hỏi chiếc mũ:
“Vậy rốt cuộc tôi đã vô ý làm ra hiện tượng phép thuật gì?”
Mũ Phân Loại nhướng chân mày đáp lại với giọng điệu kỳ bí:
“Hay là ngươi tự mình tìm ra xem sao?”
Anlene hiểu ý của chiếc mũ, hắn lại đội nó lên đầu, sau đó đi về phía phòng vệ sinh.
Nhìn ba đốm sáng gần ngay trước mắt, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó kéo cửa ra.
Hiện ra trước mắt hắn là ba mảnh vải nhỏ chỉ chừng bàn tay người trưởng thành, một có màu nâu, một có màu bạc và mảnh cuối cùng có màu vàng.
Mảnh màu nâu tỏa ra ánh sáng nhạt nhất, mảnh màu vàng là sáng nhất, thậm chí khiến Anlene cảm thấy hơi chói.
Hắn nhìn chằm chằm ba mảnh vải như muốn soi xét thật kỹ bọn chúng, nhưng sau một hồi vẫn không nhìn ra có ảo diệu gì, thế là bèn trực tiếp đưa tay về phía ba mảnh vải.
Ngay khi bàn tay của Anlene vừa chạm vào mảnh vải màu vàng nằm ở giữa, hai mảnh vải bên cạnh cũng lập tức chuyển động, cả ba hóa thành một vòng xoáy bắn thẳng về phía đầu của hắn, hay nói chính xác hơn là Mũ Phân Loại trên đầu hắn.
Ngay sau đó chính là giọng nói của chiếc mũ chợt vang lên, nghe đều đều không có một chút cảm xúc nào:
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Thường]
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Bạc]
[Phù thủy năm thứ nhất Anlene đã thu thập được Mảnh Vá Vàng]
“Cái quái gì?”
Mới bị giật mình vì tưởng ba mảnh vá bắn về phía mình, Anlene lại không khỏi bất ngờ trước âm thanh mà Mũ Phân Loại vừa phát ra.
Kiểu âm thanh này đối với hắn mà nói rất quen thuộc, chính là giọng nói thông báo thường được bắt gặp trong một số trò chơi điện tử.
Mũ Phân Loại lúc này cũng khôi phục lại giọng nói lúc bình thường, cười hô hố nói:
“Thế nào thế nào, khi cuộc đời mình cũng giống như trò chơi, đây là mong ước thầm kín của ngươi đúng không hả?”
Anlene lại ra chiều suy nghĩ:
“Thật là như vậy ư? Ya, thế này thì cũng thú vị đó, nhưng nếu nói đây là thứ mà tôi khát khao đạt được nhất…”
Hắn lắc đầu:
“...cảm giác của tôi là không phải.”
Nghe vậy, Mũ Phân Loại lộ vẻ nghiền ngẫm:
“Như vậy sao… Vậy có lẽ là sự bộc phát của ngươi ở thế giới này đã khiến ngươi thức tỉnh theo một cách bị động.”
“Mà thứ dẫn tới hết thảy những điều này đến nay vẫn là một ẩn số.”
Anlene tiếp lời chiếc mũ, sau đó trên mặt bỗng lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn nói:
“Nhưng mặc kệ nó, ông mau nói cho tôi biết, thu thập được ba mảnh vải kia thì có thể làm gì?”
Sau đó hắn quay người lại đi hướng chỗ giường, rồi khi ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua góc tường bên trên, thân hình và nét mặt của hắn lập tức cứng ngắc.
Bởi vì hắn nhìn thấy một cái camera.
Mũ Phân Loại có thể biết được Anlene đang nghĩ gì, nó cười khằng khặc nói:
“Yên tâm, Muggle lẫn đồ vật của họ không thể nhìn thấy được ta.”
Anlene nghe vậy vẫn chưa yên tâm, lại hỏi:
“Thế còn ba mảnh vá?”
“Cũng không thấy.”
“Cuộc trò chuyện của chúng ta?”
“Cũng không nghe.”
Hắn còn chưa kịp thở phào, Mũ Phân Loại liền bù thêm một câu:
“Nhưng họ có thể nhìn thấy được cử động của ngươi.”
Vì câu nói này mà khóe mắt Anlene chợt co giật mấy cái, không khỏi nghĩ liệu người giá·m s·át camera có cho rằng hắn đang bị phát bệnh thần kinh hay không.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ít nhất thì những lúc nói chuyện với Mũ Phân Loại hắn đều đưa lưng về phía camera, không cần lo lắng khẩu hình của mình sẽ bị người khác nhìn thấy.
“Đáng lẽ tôi nên sớm ý thức được trong tù ắt phải có camera theo dõi mới đúng.”
Anlene vỗ trán vì sự đãng trí của mình, nhưng cũng không trách được, dù sao hắn trước đây chưa từng có kinh nghiệm đi tù, hơn nữa mọi chuyện vừa xảy đến với hắn thật sự quá mức đột ngột và khó tin.
Trong tiếng cười hô hố của Mũ Phân Loại, hắn ngồi xếp bằng trên giường, lưng tựa vào tường, lại đặt chiếc mũ xuống đối diện với mình.
“Được rồi, tiếp tục câu chuyện vừa nãy thôi!”
Nghe hắn nói vậy, Mũ Phân Loại gật gù hai cái, đồng thời nói:
“Ngươi hẳn phải biết rõ về những gì một chiếc mũ thông thái và hóm hỉnh như ta đây có thể làm chứ nhỉ?”
Anlene gật đầu đáp:
“Ông là một chiếc mũ rách nát biết nói chuyện hơn nữa còn rất lắm mồm, thích ca hát dù tông điếc, tràn đầy ham muốn dòm lén suy nghĩ của người khác, không thèm tắm rửa dù đã qua hàng thế kỷ cùng với…”
“...là chỗ cất giữ thanh kiếm Gryffindor.”
Ánh mắt của hắn chợt sáng lên khi nói đến điểm này, mặc cho nét mặt của Mũ Phân Loại đang rất là tức tối.
Hắn khẽ vuốt cằm, sau đó búng tay một cái chỉ vào chiếc mũ, thần sắc có vẻ hào hứng, giọng như khẳng định mà nói:
“Cho nên cũng giống như việc thu thập trang sách của một trò nào đó, mấy mảnh vải kia về mặt biểu tượng là dùng để vá cho ông, thực tế là qua đó tôi có thể nhận được phần thưởng từ việc thu thập chúng.”
Đồng thời Anlene cũng phần nào đoán được, hắn phải nhận phần thưởng bằng cách rút chúng ra từ trong mũ, cũng giống như cái cách mà Harry và Neville rút ra thanh kiếm Gryffindor.
Đương nhiên, thứ hắn có thể rút ra có lẽ không chỉ là thanh kiếm Gryffindor, cũng không cần phải là một Gryffindor chân chính để làm được điều đó, hắn chỉ cần thu thập mấy mảnh vải giống ban nãy là được.
Đối với suy đoán này của Anlene, Mũ Phân Loại cười lạnh nói:
“Ngươi thật là thông minh, mấy người thông minh như ngươi cần gì một chiếc mũ rách nát, dơ bẩn, lắm mồm, tông điếc với thích dòm lén suy nghĩ kẻ khác như ta đâu.”
Anlene vờ an ủi:
“Quá lời rồi, ông cũng đâu đến nỗi đó!”
“À há!”
“Ý tôi là một tên phù thủy mới nhập học như tôi làm sao thiếu đi ngọn hải đăng chỉ dẫn như ông được chứ.”
Hắn cười làm lành với chiếc mũ.
Mũ Phân Loại cũng không làm mình làm mẩy quá nhiều, gặp Anlene chịu xuống nước, nó chỉ hừ một tiếng rồi bảo:
“Rút đi, rút đi! Chúc ngươi may mắn như các đời giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám!”
“...”
Đưa lưng về phía camera, Anlene im lặng một lúc rồi lắc đầu phì cười, sau đó cầm lấy chiếc mũ, hắn xoay ngược nó lại rồi cho tay vào trong phần ống mũ, có hơi sốt sắng nói:
“Cũng không biết mấy mảnh vá có được từ trong phòng vệ sinh có thể rút ra được đồ tốt hay không.”
“Hừm, ngươi lại không biết lối vào Phòng Chứa Bí Mật nằm ở đâu ư?”
Nghe Mũ Phân Loại phản pháo như vậy, mắt hắn không khỏi sáng lên:
“Phải ha!”
Lục lọi, lục lọi, Anlene cho gần như cả cánh tay của mình vào trong mũ mà vẫn không chạm tới đáy, đong đưa trái phải cũng không đụng tới được vách mũ, được một lúc mới giống như sờ trúng thứ gì.
“Đây rồi!”
Hắn lập tức nắm chặt lấy thứ đó, nhưng không vội kéo nó ra mà hỏi:
“Người khác có thể nhìn thấy món đồ mà tôi rút ra không?”
Giọng của chiếc mũ vang lên từ bên dưới:
“Các thiết bị của Muggle không được, nhưng họ có thể thấy nếu như nhìn trực tiếp.”
“Vậy đồ tôi lấy ra rồi có thể gửi tạm lại vào trong ông chứ?”
“Há, vậy còn phải xem tâm trạng của ta.”
Anlene thoáng yên tâm, kế tiếp liền rút thứ mình đang nắm trong tay ra khỏi mũ.
Ngay sau đó, lúc hắn còn chưa kịp nhìn xem đó là thứ gì thì âm thanh của Mũ Phân Loại đã vang lên:
[Trelawney chúc phúc, phù thủy năm thứ nhất lấy được phần thưởng bậc Thường: Sách Hướng Dẫn Của Bảy Câu Thần Chú Ngẫu Nhiên]
Trong tay Anlene lúc này là một quyển sách dày chỉ cỡ một đốt ngón tay, vẻ ngoài cổ điển, tinh xảo, trên bìa có hình vẽ các phù thủy đang quơ múa đũa phép.
Cùng lúc ấy, một tấm giấy da dê mang phong cách cổ xưa hiện lên trước mặt hắn, nó mờ mờ ảo ảo như hình ảnh ba chiều hologram, bên trên có ghi:
[Sách phép thuật cấp độ nhập môn, ghi lại bảy câu thần chú ngẫu nhiên có độ khó thấp cùng với phương pháp học tập, rèn luyện.]
[Bảy câu thần chú có được trong lần này bao gồm: Lumos, Stupefy, Arresto Momentum, Alohomora, Glisseo, Colloportus, Scourgify]