0
Trong lúc rơi vào khoảng lặng, thấy Ryu từ nãy giờ cứ thường xuyên liếc nhìn Cleansweep 5 trong tay mình, Anlene mặt không đổi sắc đưa nó về phía gã.
“Cầm lấy xem đi, cũng không có gì đặc biệt.”
Nghe vậy, Ryu lập tức sáng mắt lên, gã cười hì hì chộp lấy cản chối, nhìn lên nhìn xuống, sờ tới sờ lui, mò mẫm từng chi tiết trên cây chổi bay từ đầu tới đuôi, khiến Anlene không khỏi sinh ra một chút xíu cảm giác kỳ lạ trong lòng, cứ như đang bị NTR vậy.
“Không có công tắc, nút bấm, động cơ gì hết trơn, sao mà bay lên được hay vậy ta…”
Nghe gã lẩm bẩm, Anlene đè xuống cảm giác quái dị vừa mới sinh ra, cười nhạt nói:
“Bởi vì động cơ của nó là phép thuật, hơn nữa cũng chỉ có phù thủy mới có thể sử dụng nó mà thôi.”
Ryu ngẩng mặt lên, hai mắt tròn xoe, nói:
“Gì kì vậy, thế sao tôi chưa từng thấy những pháp sư khác của học viện Maror xài, bộ cái chổi kiểu này hiếm lắm hả?”
Anlene đã không còn cảm giác gì khi lần thứ N nghe được một danh từ mới từ trong miệng của gã, hắn chớp mắt đã bắt đầu suy nghĩ về thứ mà bản thân vừa nghe được.
‘Pháp sư? Học viện? Cho nên thế giới này cũng có quần thể sử dụng phép thuật? Hơn nữa còn đã tạo thành hệ thống như học viện?’
Ngoài mặt, hắn lại cải chính lời nói của Ryu:
“Là phù thủy, không phải pháp sư.”
Người sau tỏ vẻ khó hiểu:
“Không phải giống nhau sao?”
Anlene bị câu nói này của gã làm khó, nhưng đáp thì vẫn đáp:
“Tôi không biết gì về học viện Maror kia mà chú nhắc đến, nên không rõ thế nào là pháp sư, nhưng về phù thủy thì có thể coi như một loại năng lực bẩm sinh, vừa ra đời là đã có.”
“Một phù thủy không cần phải tìm cách để có được năng lực phép thuật, mà chỉ là đang học cách sử dụng thứ tài năng sẵn có của mình.”
Đoạn hắn nhướng mày với Ryu một cái, hỏi:
“Pháp sư mà chú biết liệu có giống như vậy hay không?”
Ryu lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, chẳng mấy chốc đã ồ lên một tiếng như nghĩ tới điều gì đó, nói:
“Mặc dù không biết rõ gì mấy về đám người đó, nhưng tôi nhận ra rồi, bọn họ thường hay dùng một quyển sách để thi triển phép thuật chứ không dùng cái que giống như ông anh.”
Anlene lập tức đính chính:
“Là đũa phép, không phải cái que.”
“À à, đũa phép.”
Ryu làm động tác xin thứ lỗi, sau đó trả Cleansweep 5 lại cho hắn rồi nói:
“Hóa ra ông anh không phải người của học viện Maror, thế mà tôi cứ tưởng… Cũng phải, đám pháp sư đó trước giờ chủ yếu hoạt động ở trong Siêu Hiện Giới, sao có thể không mang theo D-Shift cho được.”
Vừa dứt lời, gã lại trợn mắt lên, hỏi gấp:
“Đúng rồi! Nói tới đây mới nhớ, sao ông anh không mang theo D-Shift?”
“Nhìn ông anh cũng đâu giống kẻ chỉ mới thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên, người của cái cục kia phải sớm tìm đến ông anh rồi mới đúng chứ.”
Đoạn gã lại tấm tắc bày tỏ sự ghen tị:
“Nhắc lại mới nhớ, ông anh vậy mà không cần D-Shift cũng vào được Vùng Giao Thoa, chà chà! Phù thủy xem ra bá ghê, không phèn như ninja tụi tôi.”
Anlene lắc đầu tỏ vẻ khiêm tốn đáp:
“Chú quá lời, nói thật là tôi cũng không biết tại sao mình có thể tiến vào Vùng Giao Thoa mà không cần tới D-Shift.”
“Hơn nữa tôi không phải là không mang theo, mà căn bản chưa từng sở hữu nó, cũng chưa từng có ai vì vậy tìm đến tôi.”
Hắn hỏi với vẻ hiếu kỳ:
“Cho nên cái cục kia mà chú vừa nhắc lại rốt cuộc là cái gì?”
Ryu đáp:
“Nó là Cục Kiểm… Ừ gì ấy nhỉ? Ầy, nói chung là tên hơi dài nên thường gọi tắt là Cục Vệ Địa, đám người đó kiểu kiểu ban ngành đặc biệt của chính phủ ấy.”
“Mấy cái gì liên quan đến sức mạnh siêu tự nhiên thì đám đặc vụ đó đều quản hết, chỗ đạo quán của tôi với học viện Maror kia cũng chỉ là đối tượng hợp tác của bọn họ.”
Đoạn gã chỉ xuống cái vòng tay D-Shift trên cổ tay của lão Người Sắt rồi nói tiếp:
“Nguồn gốc của thứ này chính là từ chỗ phòng nghiên cứu của cái cục đó đó.”
Nghe Ryu nói như vậy, ánh mắt của Anlene chợt lóe lên một cái.
‘Ban ngành chính phủ, D-Shift cũng xuất xứ từ đó… Quả nhiên dự cảm của mình là đúng, việc ngăn chặn sức mạnh siêu nhiên bị người bình thường phát hiện có khả năng rất cao liên quan đến sự kiện bị che giấu ở đầu thế kỷ trước.’
Ý nghĩ trong lòng phong phú, biểu cảm ngoài mặt lại không chút biến đổi, hắn tiếp tục hỏi:
“Cho nên chính phủ tại sao lại muốn thiết lập một ban ngành như vậy? Để người bình thường biết đến sự tồn tại của các hiện tượng siêu nhiên thì có gì kinh khủng xảy ra? Tận thế ư?”
Ryu nhún vai một cái, tỏ vẻ bất lực đáp:
“Này chịu rồi ông anh, đừng nói tôi, đến sư phụ tôi cũng không biết.”
“Chỉ nghe ổng nói là hiệu trưởng của học viện Maror hình như biết gì đó, có tin đồn là đám pháp sư đó cũng góp một phần cho sự xuất hiện của vòng tay D-Shift.”
Anlene gật đầu không hỏi tiếp về chủ đề này, hắn cũng biết không thể yêu cầu Ryu biết nhiều hơn được.
Dù sao hắn vẫn nhớ gã tự giới thiệu mình là Ninja Sơ Cấp của Nhẫn Đạo Quán Bansho, vừa nghe đã biết không phải loại nhân vật ở vị trí cao gì, sao có thể đòi hỏi gã sở hữu thông tin tuyệt mật gì cho cam.
Trong lúc Anlene còn đang nghĩ lại xem có thể moi thêm thông tin gì từ Ryu, hắn bỗng nhận thấy gã lại đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, trông bộ dạng có vài phần xoắn xuýt, đắn đo.
Thế là hắn lập tức cầm chắc đũa phép, nhướng mày hỏi gã:
“Có chuyện gì sao?”
Gã ninja trẻ tuổi cũng không hề giấu giếm, gãi cằm đáp:
“Tôi đang không biết là có nên bắt giữ ông anh hay không nữa.”
“Này nhé, ông anh sử dụng phép thuật ở trong Vùng Giao Thoa thì không tính là vi phạm, nhưng không mang theo D-Shift mà lại làm thế thì không được.”
“Bởi vì theo lý mà nói thì không mang D-Shift mà xông vào được Vùng Giao Thoa cũng hẳn là một loại siêu năng lực, vậy đồng nghĩa với việc ông anh đã sử dụng sức mạnh siêu nhiên ở thế giới thực, vậy thì là Kẻ Phá Luật rồi, tôi phải bắt ông anh thôi.”
“Nhưng mà lại có thêm một vấn đề ở đây là ông anh không có D-Shift không phải vì không đeo, mà là do cái cục kia không tới tìm ông anh để đưa vòng tay, nên ông anh không có để đeo, vậy thì đâu phải là lỗi của ông anh, vậy thì tôi đâu thể bắt ông anh được.”
“Cơ mà nếu như ông anh có năng lực ngăn đám đặc vụ của Cục Vệ Địa tìm đến mình thì sao, hay giống như ví dụ siêu năng lực mọc lại tay khi nãy ông anh nói ấy, vậy là tôi phải bắt ông anh mới đúng.”
“Chỉ có điều nếu lại đặt trường hợp…”
“Dừng! Dừng! Dừng!”
Anlene vội vàng giơ tay ra hiệu đầu hàng, ngăn không cho Ryu tiếp tục lải nhải, hắn thật sự bị sự lắm mồm của gã làm cho đau cả đầu.
Trên đầu hắn, Mũ Phân Loại cũng lộ ra hai con mắt hình vòng xoáy, nó thở phào như vừa thoát c·hết, cảm thán:
“Cha chả! Tên này mà trở thành một phù thủy thì ghế bình luận ở trận chung kết Quidditch World Cup sẽ không ai có thể c·ướp lấy được.”
Anlene trong lòng mười phần đồng ý với nhận định của chiếc mũ, hắn vuốt vuốt huyệt thái dương, sau đó dở khóc dở cười nói với Ryu:
“Đừng suy nghĩ phức tạp như vậy, tôi nói này, nhiệm vụ của chú là bắt những Kẻ Phá Luật đúng không?”
“Đúng vậy.”
Ryu xoay xoay cái phi tiêu trong tay, cười thân thiện gật đầu.
Thấy động tác của gã, ngữ tốc của Anlene bất giác tăng nhanh ba phần:
“Là Kẻ Phá Luật thì đều bị treo thưởng, đúng chứ?”
Ryu lại gật đầu đáp:
“Chính xác.”
“Tôi không bị treo thưởng, cũng đúng chứ?”
“Ông anh là chưa bị treo…”
Anlene lập tức ngắt lời:
“Ok, tôi là chưa bị treo thưởng, đúng không?”
“À đúng.”
Hắn lập tức búng tay một cái, lên giọng nói:
“Cho nên tôi không phải Kẻ Phá Luật, right? Logic rất đơn giản.”
Ryu im lặng, động tác xoay phi tiêu tạm dừng, hướng mắt nhìn xuống lão Người Sắt, đưa tay gãi nhẹ lên trán, xuống má rồi tới cằm, được một lúc thì thu phi tiêu vào trong ống tay áo, toét miệng cười đáp:
“Đúng ha, vậy thì ông anh không phải Kẻ Phá Luật, tôi chưa cần phải bắt ông anh.”
Anlene mỉm cười gật đầu, định nói gì đó thì đã nghe gã bồi thêm một câu:
“Hế, chờ ngày ông anh bị treo thưởng, vậy có khi tôi có thể khô máu luôn ở banner sau.”
“Thật tốt quá, gặp được ông anh đúng là may mắn mà!”
Ryu cười ngây ngô, mặt hiện lên vẻ mơ mộng.
“...”
Anlene: **** *** ** bọn nghiện!!!