0
‘Nếu sống trong lốt chuột quá lâu thì linh hồn có thể bị thoái hóa thành linh hồn của loài chuột, dựa theo giả thuyết này, có thể suy ra rằng phẩm chất của thể xác cũng có tác dụng quyết định phẩm chất của linh hồn?’
Anlene suy nghĩ tìm bằng chứng cho nhận định này, trường hợp linh hồn của Peter Pettigrew bị thoái hóa chỉ là một suy đoán của hắn, không đủ cơ sở để làm dẫn chứng xác đáng.
Nhưng hắn suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể tìm ra một ví dụ nào cụ thể.
“Mặc dù không có dẫn chứng về việc thể xác bị thay đổi thì linh hồn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng mình lại có dẫn chứng cho việc nếu không có thể xác thì linh hồn sẽ chẳng chịu ảnh hưởng gì.”
Trong khi lẩm bẩm, điều mà Anlene đang nghĩ đến chính là những linh hồn không chịu c·hết, nói trắng ra chính là các hồn ma trong trường Hogwarts.
Rõ ràng là dù đã hàng thế kỷ trôi qua, thì hình hài của họ vẫn giữ nguyên như khi mới vừa c·hết, không hề có vẻ gì là già đi.
Hay như trong cuộc chiến dưới Phòng Chứa Bí Mật, Tom Riddle khi lộ diện vẫn mang hình hài của một thiếu niên.
Nhắc tới Tom Riddle, hắn chợt nhận ra vẫn có trường hợp vật c·hết có thể chứa đựng được linh hồn của con người, mặc dù linh hồn ấy không hề nguyên vẹn.
Hơn nữa khi vật ấy bị phá hủy thì linh hồn đó thậm chí còn sẽ tiêu vong.
Trường Sinh Linh Giá.
Nhưng điều đặc biệt của Trường Sinh Linh Giá không phải nằm ở vật chứa mà tại nghi thức phép thuật thực hiện nó, nếu có cơ hội lấy được ghi chép của thứ nghệ thuật hắc ám này thì hắn nhất định sẽ nghiêm túc nghiên cứu thật kỹ.
Đương nhiên, phải là khi mà trình độ của hắn đã đạt tới tầm cao nào đó, có thể không bị mê muội trong thứ phép thuật tà ác ấy.
Anlene nghĩ thầm trong bụng chứ không nói ra ngoài miệng, bằng không thì chiếc mũ chắc chắn sẽ lại giảng cho hắn một bài.
Hắn chấm một bút lên quyển sổ chép tay xem như làm dấu, sau đó liền cất nó vào ba lô.
Anlene không tiếp tục nghĩ đến những thứ cao xa như linh hồn hay Trường Sinh Linh Giá nữa, hắn cảm thấy Mũ Phân Loại đôi khi nói cũng đúng, làm người phải tự biết mình một chút, hắn chỉ mới bắt đầu học phép biến hình tối qua mà thôi.
Thế là hắn thiết lập lại Vùng Giao Thoa, ôn tập các câu thần chú cũ, đồng thời luyện tập phép biến hình phổ thông, không còn thí nghiệm hay suy diễn sâu xa về phép thuật.
Vài ngày sau đó, Anlene vẫn cứ đi đi về về, lặp đi lặp lại quá trình học tập và rèn luyện phép thuật, nhưng hắn không hề cảm thấy tẻ nhạt mà lại vô cùng đắm chìm trong đó, bởi lẽ hắn luôn cảm nhận được sự tiến bộ của mình qua từng ngày, dù ít hay nhiều.
—Loading—
Một buổi sáng tại quận 13, gần khu vực chợ Hoa Sữa.
Trong một quán cà phê ở đầu con phố nơi có tiệm vải Anlene từng ghé thăm, có hai người đang ngồi chung một cái bàn nhỏ.
Một người trong đó mặc áo vest, đeo kính râm, lưng thẳng tắp, đầu tóc chải vuốt gọn gàng, thần thái tươi tỉnh, nghiêm nghị.
Người còn lại thì quần áo xuề xòa, đầu bù tóc rối, ngáp ngắn ngáp dài hết cái này tới cái khác, lưng gù cổ rụt, trông như một con zombie không có tí sức sống nào.
Hai người này chính là đặc vụ Cloud Wilson và Siêu Trộm Kai.
“Oáp!”
Kai ngáp một cái lần thứ N, gãi gãi đầu rồi dùng giọng ngái ngủ nói với Cloud:
“Không phải ông nói khả năng cao là không cần tới tui mà, sao bây giờ tui lại ở đây?”
Cloud nhìn chăm chăm vào khung cảnh căn nhà nhỏ nằm ở hẻm 48 phố Hoa Loa Kèn đang hiện lên trên màn hình điện thoại, chẳng thèm liếc Kai một cái, chỉ lạnh nhạt đáp lại:
“Cao không phải tuyệt đối, cho nên có phương án hai.”
Dù cho Kai đang ngồi ở đối diện Cloud, nhưng nếu để cho người khác nhìn vào, sợ là phải tưởng rằng hắn đang nói chuyện với điện thoại, còn ở trước mặt là một kẻ xa lạ không quen biết gì.
“Fvck!”
Kai chửi thề một tiếng rồi cười lạnh nói:
“Lại nữa, chính là cái thái độ c·hết tiệt này!”
“Ông biết tui ghét ông nhất ở điểm nào không, chính là cứ thích tỏ vẻ xa cách, không để một ai vào mắt.”
Cloud đẩy kính một cái, đáp:
“Rất tốt.”
“Có ý gì?”
“Ghét. Tiếp tục phát huy.”
“...”
Rộp! Rộp!
Kai trợn trừng mắt nhai mấy viên đá trong ly nước của mình, nghiến răng nói:
“Đồ máu lạnh!”
“Ba mươi tám độ.”
Gã gãi đầu, hỏi với giọng bực bội:
“Là cái gì nữa?”
“Nhiệt độ trung bình.”
“...”
Kai dốc một hơi gần nửa ly nước của mình, sau đó đặt mạnh xuống bàn rồi hô to:
“Này!”
“Gì?”
Kai chồm người ra phía trước, dùng hai ngón giữa đẩy hai bên mép của mình lên rồi nói:
“Cười cái coi sao!”
“...”
“Cười cái thôi, rồi tui sẽ ngồi im hông nói gì nữa hết!”
Cloud mở miệng, phát ra hai âm tiết:
“Ha. Ha.”
“...”
Kai cúi đầu ôm trán, thều thào chửi rủa cái gì đó mà Cloud không cách nào nghe rõ.
Nhưng người sau giống như không có một chút xíu tò mò nào về việc gã đang chửi mình cái gì, từ đầu chí cuối vẫn không thèm nhìn gã một cái.
“Móa nó, chí ít ông cũng phải ngó tui một cái chứ ba!”
“Không cần thiết.”
Kai lại đổi giọng tội nghiệp:
“Mặc dù mấy lần gặp gỡ không vui vẻ lắm, nhưng quen biết cũng đã lâu.”
“Tui với ông coi như cũng là bạn rồi, chẳng lẽ không thể tôn trọng tui một chút xíu, tui cũng có quyền con người mà?”
Cloud tiếp tục xem màn hình, từ tốn nhấp một ngụm cà phê rồi đáp:
“Phiền phức không phải bạn.”
Sau đó hắn đưa tay chỉ về phía cổ tay trái của Kai, nói tiếp:
“Cũng tùy con người.”
Trên cổ tay của Kai lúc này là một chiếc vòng kim loại có nạm một viên ngọc hình thoi màu đỏ, cho nên trên tay phải của hắn chính là D-Shift.
“...”
Kai câm nín trong thoáng chốc rồi mắng mẹ một tiếng, sau đó ra vẻ lớn lối nói:
“Tùy cái gì mà tùy!”
“Ông đã kéo tui ra đây rồi chẳng phải là cần nhờ tui ra tay sao, đừng quên chính ông nói tui sẽ được tự do nếu tham gia hỗ trợ, định lật lọng hả?”
“Coi chừng tui tố lên tới hội đồng liên bang, cho cái cục của mấy người đẹp mặt!”
“Ừm hừm…”
Cloud thờ ơ đáp một tiếng bằng giọng mũi rồi bắt đầu hỏi:
“Được thả chưa?”
“Thì không phải cũng sắp…”
“Giảm án khác tự do.”
“Không phải trước đó đã thương lượng xong rồi…”
“Đồng thuận sao?”
Cloud ngắt lời và khiến Kai không biết phải nói gì hơn, gã cứ tưởng có thể nhân lúc hắn đang phân tâm theo dõi đối tượng để giở chút trò vặt để giải thoát bản thân khỏi cái viện c·hết tiệt kia, nào biết tên đặc vụ này vẫn tinh mẫn lắm.
‘Xem ra người kia cũng khó mà thoát khỏi tay thằng chả, xui xẻo cho hắn, gặp phải con cáo thành tinh này.’
Kai ngã ngửa ra ghế, trong đầu nhớ lại lúc Cloud tìm đến mình ở Viện Bất Lực.
Ngày hôm đó…
“Giảm án? Ông muốn tui làm cái gì? Hà hà, định ă·n c·ắp gì ngon đúng không.”
Sau khi đón Cloud vào trong căn nhà nhỏ, gã rót nước lọc từ trong ấm vào hai cái tách nhỏ, rồi kế tiếp ôm một con thú bông sói xám ngồi trên ghế bập bênh, nở nụ cười đê tiện mà nhìn hắn.
“Không phải Omega.”
“Ý gì?”
Cloud bỗng dưng nói một câu khiến cho gã không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Hôm đó, cậu không trộm Omega.”
Sau một hồi sửng sốt, Kai bỗng nhớ lại chuyện mấy ngày trước, liền hiểu ra Cloud đang nói đến cái gì.
Nhưng gã chỉ cười giả ngu.
“À, hóa ra là hôm đó, là đồng hồ Omega thiệt mà cha. Cần tui nói chi tiết cho ông không, nó thuộc mẫu…”
Cloud cắt lời:
“Đối tượng nghèo.”
Kai thoáng ngẩn ra rồi nhanh chóng tiếp lời:
“Có thể là do cha mẹ tặng.”
“Cha vào tù, mẹ bỏ rơi, từ nhỏ.”
“Có thể là do ông bà…”
“Sống cùng bà nội, năm năm trước bà mất.”
“Di sản…”
“Bán sách cũ sống qua ngày.”
“Bạn bè, đồng nghiệp tặng cho thì sao?”
“Bị kỳ thị.”
‘Móa nó, tên này khổ dữ vậy?’
Dù cho bị người kia đánh ngất thì Kai cũng không khỏi cảm thấy buồn thay cho kẻ đó, nhưng ngoài miệng thì nói:
“Có khi hắn là đồng nghiệp của tui.”
Cloud không nói gì thêm, chỉ xoay bức tượng thợ săn ở trên bàn chĩa súng về phía gã.
Kai nhìn bức tượng, gãi đầu ra vẻ khó hiểu.
“Ý gì đây hả?”
“Ói ra, hoặc mổ bụng.”
“...”