0
Một tuần sau cuộc chiến giữa Layu cùng ba người Anlene, Cloud và Kai, tháng thứ chín của năm cũng đúng hẹn mà tới.
Tháng chín không tới một mình, nó mang theo cơn gió mát thổi qua mọi ngóc ngách của New Era, dù là chỗ bình dân tụ tập như quận 13 hay nơi phồn hoa sầm uất tại trung tâm thành phố, xoa dịu tâm hồn nóng nảy của những kẻ bận rộn vì mưu sinh.
Quận 13, phố Hoa Ngũ Sắc.
[Công ty TNHH Thiết Bị Vệ Sinh Fellini]
Trước một nhà kho cũ kỹ, một tấm bảng hiệu rỉ sét với chữ trên đó đã mờ đến sắp không đọc được nữa đang đong đưa lủng lẳng trước cửa, chỉ có một con vít vẫn còn đang cố níu kéo nó lại, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lúc này, chợt có hai bóng người xuất hiện nơi góc phố vắng người, không thèm để ý đến tấm bảng mà lao vọt vào trong nhà kho.
Người đi trước mặc dù béo như một trái banh nhưng bước chân lại vô cùng nhanh nhẹn, hấp tấp chạy vào trong nhà kho, sốt sắng hô vang mấy tiếng “đại ca” như có chuyện gì gấp lắm.
Người ở sau là một thanh niên da đen tuổi chừng hai lăm hai sáu, để tóc húi cua, trên mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ nhìn theo gã béo.
Rất rõ ràng, hắn cũng không muốn lao nhanh như bây giờ, chỉ là không thể không như vậy.
Từ sau áo khoác của gã béo có một đoạn băng dính dài chừng hơn mét đang dán chặt vào lưng quần của hắn, hơn nữa độ dính cũng vô cùng bất thường, tựa như dây thừng buộc chặt khiến hắn bị cưỡng ép chạy theo đối phương.
“Đại ca! Đại ca!”
“Có tin chấn động, có tin chấn động!”
“Trong quận mình lại xuất hiện một nhân vật ghê gớm!”
“Năng lực không tầm thường đâu, nghe nói ít nhất cũng phải là bậc C đó!”
Trong âm thanh ồn ào của gã béo, thanh niên da đen bị cưỡng ép chạy theo gã vào trong nhà kho cũ.
Chỗ này đèn đóm không nhiều, nửa sáng nửa tối, có nhiều thùng hàng lớn làm cản trở lối đi, trên mặt đất còn có các kiểu bồn cầu hoặc là đã hư hại hoặc vẫn còn nguyên vẹn nằm rải rác.
Sau khi tiếng nói inh ỏi của gã béo truyền ra khắp nhà kho, một giọng đàn ông trầm ấm chợt vang lên:
“Ồ, nếu thật vậy thì đúng là chấn động.”
Ngay sau đó lại là một âm thanh khác, mang theo cảm giác ngái ngủ nghe có phần trẻ tuổi hơn rất nhiều người trước truyền đến:
“Aaa, ssibal! Tên béo c·hết tiệt, có cho người khác ngủ hay không hả?”
“Đồ mất dạy Kim Jong Min, có biết tôn trọng đàn anh là thế nào hay không hả? Anh gia nhập hội trước chú mày đấy!”
“Cứt chó tôn trọng đàn anh, ông cũng chỉ vô trước tui có ba ngày, nhắc mãi ăn *** à!?”
“Con ** nó!”
Trong tiếng chửi thề, gã béo và thanh niên da đen vượt qua một dãy thùng hàng, tiến vào một không gian rộng rãi cùng sáng sủa hơn trong nhà kho.
Nơi này có sofa, có ti vi, có tủ lạnh, có bàn bi da, có chỗ làm bếp thậm chí còn có cả một quầy bar nhỏ, cùng với đủ thứ ăn chơi, trên trần có treo đèn màu, trông rất là thích hợp để làm chỗ cho một đám bạn bè trẻ tuổi tụ tập chơi đùa.
Nằm cạnh một cái bàn thấp tròn với đủ món đồ chơi dùng lúc uống rượu có ở trên bàn là một chiếc sofa dài màu đen, một tên thiếu niên mặc đồng phục học sinh trung học đang lăn lộn trên đó.
Trông thấy thân hình tròn trịa của gã béo xuất hiện, miệng nam sinh này nhanh chóng phun liền mấy câu tục ngữ.
“** *** **...”
Gã béo cũng chẳng hề chịu thua mà há mồm đáp trả, đồng thời giật băng dính khỏi áo khoác của mình, sau đó tung người nhảy đến.
Hiển nhiên là gã muốn dùng thân hình nặng ký của mình đè bẹp tên nam sinh, khiến đối phương chớp mắt đã tỉnh cả hồn.
Ở bên kia của chiếc bàn tròn, một người đàn ông da trắng tuổi chừng ba mươi với thân hình cao gầy, để râu quai nón trông không có vẻ gì là muốn giải cứu nam sinh kia.
Hắn vẫn cứ chú tâm vào quyển sách trong tay mình, đầu không ngẩng lên, chỉ dùng giọng nói trầm ấm dễ dàng khiến người khác sinh ra cảm giác yên tâm nói một câu:
“Đừng đè tắt thở.”
Bộ dạng lúc đọc sách của hắn trông có mấy phần sang quý, vest trắng giày da, tóc vàng chải vuốt bóng lưỡng, một tay ôm trước ngực một tay đỡ sách, lưng giữ thẳng tắp, hai chân thon dài bắt chéo nhau.
Chỉ có một điều hơi kỳ quái là hắn không ngồi lên sofa hay một chiếc ghế bar ở gần đó, mà lại là trên một cái… bồn cầu.
Nhưng cho dù như thế, việc hắn ngồi trên bồn cầu đọc sách lại không hề tạo ra cảm giác không hài hòa, trái lại nếu nhìn lâu còn khiến người khác cảm thấy giống như phải làm vậy mới là đúng.
Như thanh niên da đen kia, hắn tiến lại gần chỗ đối phương với vẻ mặt hết sức bình thường, trong ánh mắt không hề có một tia quái dị nào.
“Đại ca.”
Nghe hắn lên tiếng, người đàn ông mặc vest trắng lúc này cũng ngẩng đầu lên mỉm cười đáp lại:
“Mil·es, chú với Evida đã ăn gì chưa?”
Thanh niên da đen Mil·es ngồi xuống sofa, nhìn về phía gã béo Evida và nam sinh Kim Jong Min đang vật lộn… hoặc nói chính xác hơn là Evida đang vật thằng học sinh họ Kim.
“Đi cùng với nó, đại ca nghĩ tôi có thể bị đói sao?”
Hắn đáp với một nụ cười mỉm, nụ cười như có ma lực, để cho toàn thân hắn tạo ra một cảm giác thân thiện, dễ gần, khiến kẻ khác khó mà sinh lòng phản cảm.
Vị đại ca ngồi trên bồn cầu kia nghe vậy cũng không khỏi bật cười vài tiếng, sau đó mới nói:
“Từ những gì Evida nói khi nãy, xem ra hôm nay quán Mắt Ruồi có tin tức sốt dẻo nhỉ?”
Mil·es gật đầu đáp:
“Chắc đại ca đã quên, bây giờ là đầu tháng, Camera-Man lại cập nhật video mới, khó mà không có tin hot được.”
“Ồ, đúng là không để ý.”
Tên đại ca nhìn qua tấm lịch treo tường gần chỗ quầy bar, sau đó đổi tư thế ngồi, không còn bắt chéo chân nữa, người hơi chồm về phía Mil·es.
Hắn mang theo vẻ tò mò hỏi:
“Cho nên video hot hôm nay có nội dung gì?”
“Thực ra cũng không phải là hot lắm, ngoại trừ người ở quận chúng ta chắc cũng không quá nhiều người quan tâm đến.”
Mil·es vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một đoạn video tải sẵn rồi đưa cho đại ca nhà mình.
Gã đại ca vừa nhìn qua một đoạn ngắn, trong mắt liền lộ ra vẻ hứng thú.
“Ồ, lại có người của Cục Vệ Địa ư? Chú có biết là ai không, b·ị đ·ánh thảm như vậy…”
“Là đặc vụ Wilson thưa đại ca. Nghe đâu là phần tử khủng bố của phe Phân Liệt sử dụng Cổ Vật làm ra, rất có thể chung một bọn với đám mà chúng ta chạm trán tuần trước.”
“Ừm… Siêu Trộm cũng xuất hiện, thằng nhóc này bây giờ chắc là đang ở Viện Bất Lực nhỉ?”
“Có người nói là đã được thả tự do rồi, nhưng không biết vì điều gì đó mà ai cũng bảo là thời gian gần đây lúc nào tới Cục Vệ Địa cũng gặp được hắn.”
“Cây chổi này cũng là Cổ Vật sao?”
“Rất nhiều người cũng nói như vậy, nhưng quán Mắt Ruồi bảo là Camera-Man nói không phải.”
“Hmm, người này…”
Trong màn hình điện thoại, cảnh tượng Anlene thi triển hết bùa chú tới phép biến hình để t·ấn c·ông Layu hiện rõ trước mắt tên đại ca, góc quay và màu sắc tựa như phim điện ảnh, khiến hắn không khỏi nhìn chăm chú thêm vài phần.
Mil·es cũng kịp thời đưa ra thông tin mà hắn thám thính được:
“Người này chính là kẻ được đồn rằng có năng lực được phân hạng C, quán Mắt Ruồi gọi hắn là Kỵ Sĩ Chổi.”
Nghe tới Kỵ Sĩ Chổi, gã béo Evida ở phía đối diện bỗng ngẩng đầu lên, thở phì phò nói:
“Đại, đại ca! Em, hộc, thấy gã Kỵ… Kỵ Sĩ Chổi này có triển vọng đó, đại… đại ca có muốn dụ, hộc, dụ hắn vô hội mình không?”
Mil·es thấp giọng đính chính:
“Là mời chào, không phải dụ.”
Ở dưới lớp thịt mỡ của Evida, một cánh tay chợt run run vươn ra, cùng với đó là âm thanh nghe như sắp c·hết của Kim Jong Min:
“Đại… đại ca… Fe… Fellini… cứu… cứu mạng…”
Evida không ngờ tên nhóc này vẫn còn giãy giụa được, lập tức không còn quan tâm đến việc dụ dỗ hay mời chào gì nữa, tiếp tục ra sức dày vò Kim Jong Min.
Thấy hai người yêu thương nhau như vậy, đại ca Fellini chỉ biết lắc đầu cười một cái.
Sau khi xem hết video, hắn trả điện thoại lại cho Mil·es, kế đó liền thanh thoát đứng dậy khỏi bồn cầu.
Fellini đi đến chỗ hai tên kia, hơi khom người duỗi một cái tay ra nắm lấy sau gáy gã béo Evida, sau đó nhẹ nhàng nhấc một cái liền nâng đối phương lên khỏi ghế, giải thoát cho Kim Jong Min.
Thân thể đột ngột “bay” lên, gã béo liền quay đầu lại, quả nhiên thấy được đại ca đang cười nhìn mình.
“Nếu nhân phẩm của Kỵ Sĩ Chổi không tệ, 6000 ML chúng ta tất nhiên nên chào đón hắn.”