Anlene nghe xong, khẽ nhíu mày hỏi:
“Mặc dù nghe qua có hơi máu lạnh, nhưng việc g·iết chóc của phe Phân Liệt vốn chẳng phải là chuyện thường ngày rồi sao?”
“Báo đài lúc nào mà không đưa tin, đó là một đám phần tử khủng bố, mượn danh nghĩa độc lập để biện minh cho tội ác của mình.”
Fellini khẽ lắc đầu.
Mil·es đứng ra giải đáp thay cho hắn:
“Anh có lẽ không để ý tới một chuyện, phe Phân Liệt trước đó chỉ t·ấn c·ông các trụ sở của chính phủ liên bang, hoặc là quan chức trong chính phủ.”
“Nhưng lần này, đối tượng mà chúng s·át h·ại còn bao gồm cả dân thường, những người mà trên lý thuyết, có khả năng ủng hộ chủ nghĩa của bọn họ.”
‘Ồ, phải ha.’
Anlene thoáng bừng tỉnh, nghe Mil·es giải thích hắn mới nhận ra chuyện này quả thật có vấn đề.
Nhưng rồi một nghi vấn khác lại xuất hiện.
“Tại sao bọn chúng phải làm như vậy?”
Trước thắc mắc của Anlene, lần này Fellini tự mình trả lời, nhưng hắn cũng chỉ lắc đầu đáp:
“Đây cũng là chuyện mà chúng tôi đang muốn điều tra, cũng vì vậy mà mới có lần chạm trán bọn chúng cùng ngày với cậu vào nửa tháng trước.”
Trong ánh mắt Fellini lóe qua một tia chờ mong, trầm giọng hỏi Anlene:
“Vậy nên, liệu cậu có manh mối gì về động cơ của phe Phân Liệt không, Phù Thủy?”
‘Động cơ…’
Anlene trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp:
“Thú thật là tôi cũng hoàn toàn không biết bọn chúng có động cơ gì, đến chính bản thân tôi cũng không rõ vì sao người kia lại nhắm vào mình.”
Hắn đang nói đến Layu.
Ngoại trừ Fellini và Mil·es, trên mặt các thành viên của hội 6000 ML lộ ra vẻ thất vọng khi nghe câu trả lời này của hắn.
Chỉ là một câu nói tiếp theo của Anlene lại khiến bọn họ một lần nữa thay đổi thần sắc.
“Có điều tôi biết một manh mối khác,mặc dù nó có lẽ không quá liên quan đến lý do phe Phân Liệt s·át h·ại người vô tội, nhưng biết đâu được hai chuyện đấy lại có dây mơ rễ má gì với nhau.”
“Đó là chuyện gì?”
Mil·es nghe hắn nói vậy cũng không giữ được bình tĩnh, giọng điệu có chút gấp gáp.
Anlene cũng không thừa nước đục thả câu hay yêu cầu trao đổi cái gì, trực tiếp nói:
“Kẻ mà tôi đã đối đầu nửa tháng trước, mục tiêu lớn nhất của hắn thật ra không phải tôi, mà là Siêu Trộm.”
“Có khả năng cao là người của phe Phân Liệt cần đến năng lực của gã để trộm thứ gì đó.”
“Trộm đồ?”
Sáu thành viên của hội 6000 ML đồng loạt nhíu mày, lập tức không ngừng suy nghĩ xem, việc phe Phân Liệt muốn trộm đồ lại có liên quan gì tới chuyện g·iết người của bọn chúng.
Anlene thật ra cũng làm như vậy, nhưng hắn mới đặt chân tới thế giới này chưa lâu, đối với quận 13 lẫn phe Phân Liệt đều chỉ có hiểu biết nông cạn, nên cũng khó mà nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề.
Đại ca Fellini là người chìm sâu nhất vào dòng suy nghĩ, hắn ngồi khom người, đỡ cằm bằng một tay, mắt không chớp một cái, toàn thân không hề nhúc nhích dù chỉ một tẹo, tưởng chừng như một bức tượng đá.
‘Trộm cắp… g·iết người… quận mười ba lại có thứ gì đáng giá để trộm sao?’
‘Hoặc là có thứ gì được bảo vệ nghiêm ngặt tới nỗi cần Siêu Trộm ra tay?’
‘Nhưng đến cùng tại sao phải g·iết người, mắt xích liên kết hai điều này lại nằm ở đâu?’
Trong đầu Fellini cùng một lúc xuất hiện thông tin liên quan đến những người đ·ã c·hết ở quận 13, bộ dáng chi tiết của đám người phe Phân Liệt mà hội 6000 ML đã v·a c·hạm, cũng như hình ảnh chiến đấu giữa Anlene với Layu, sự có mặt của Cloud Wilson và Siêu Trộm Kai.
Tư duy của hắn lúc này giống như được phân ra thành nhiều luồng, chỉ trong duy nhất một thời điểm, hắn lại có thể đồng thời xử lý rất nhiều những thông tin khác nhau, tất cả những gì đã được chứng kiến đều hiện rõ lên trong đầu đến từng chi tiết.
Chỉ có điều, vị đại ca của hội 6000 ML này dù cho có bện ra hàng trăm hàng ngàn sợi dây ý nghĩ ở trong đầu, nhưng đến cuối cùng đều không thể tìm được một khớp nối nào thích hợp để liên kết chúng lại với nhau.
Chẳng lâu sau đó, thân thể vốn đang đơ ra như tượng của Fellini hơi chấn động một cái, hai mắt khẽ động, tựa như hồn vừa trở lại xác.
Đón ánh mắt dò hỏi của Mil·es, hắn chỉ nhẹ lắc đầu hai cái.
Anlene nhạy bén thấy được cử chỉ này của Fellini, bèn nói:
“Hội trưởng Fellini, xem ra manh mối này của tôi cũng không giúp gì được cho các vị.”
Fellini nghe vậy liền lắc đầu cười nhạt, giọng trầm ấm đáp:
“Không hề, Phù Thủy.”
“Manh mối này của cậu rất có thể là chìa khóa mở ra chân tướng vấn đề, chỉ là chúng ta tạm thời chưa tìm được ổ khóa thích hợp cho nó mà thôi.”
Anlene chỉ gật gật đầu, không cho ý kiến.
Hắn liếc nhìn xung quanh, thu đũa phép vào trong Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp rồi để mặc cho nó chui về lại Mũ Phân Loại.
Trong ánh mắt trầm trồ của mấy người hội 6000 ML, hắn mỉm cười nói:
“Hôm nay gặp được quý hội, quả thật khiến tôi mở rộng tầm mắt, cũng cảm ơn các vị đã cảnh báo cho tôi biết về phe Phân Liệt.”
“Nhưng giờ cũng đã muộn, nếu không còn vấn đề gì khác thì tôi xin được phép về nhà.”
Trước lời chào từ biệt có phần đột ngột của hắn, đại ca Fellini chỉ cười nói:
“Ít nhất chúng ta cũng nên trao đổi phương thức liên lạc chứ nhỉ?”
Đoạn lại đề nghị:
“Dù sao bây giờ, hội chúng tôi với cậu đều đang bị rình rập bởi một kẻ thù chung, nếu có vấn đề gì xảy ra cũng có thể chi viện cho nhau, cậu thấy thế nào?”
Anlene nghe vậy cảm thấy cũng có lý, thế là gật đầu nói:
“Anh nói rất đúng, là tôi không nghĩ đến.”
Vừa dứt lời hắn liền lấy điện thoại di động của mình ra.
Mil·es không cần Fellini ra hiệu đã tự động nhảy xuống thùng xe, đi tới trao đổi thông tin liên lạc với Anlene, việc ngoại giao của hội 6000 ML từ lúc thành lập tới giờ đều do hắn một tay đảm nhận.
Xong việc, hai bên lại ngắn gọn nói lời tạm biệt liền phất tay chào nhau, lần gặp gỡ có chút kỳ lạ này cứ thế kết thúc ở đây.
Gã béo Evida híp mắt nhìn Anlene lái xe khuất bóng ở nơi đầu ngõ, quay lại hỏi Fellini với vẻ mặt khó hiểu.
“Đại ca, chúng ta không phải là muốn dụ… mời hắn gia nhập hội sao, tại sao anh không nhắc gì đến việc đó hết vậy?”
Evida vốn đã nín thắc mắc này rất lâu, nhưng vì tôn trọng đại ca của hội mà gã vẫn không nói lời nào, chỉ đợi đến khi không còn người ngoài mới lên tiếng hỏi.
“Hồi đó tôi có cho chú vào hội ngay mới lần đầu gặp mặt ư?”
Fellini thu hồi ánh mắt khỏi nơi mà Anlene đã biến mất, không đáp thẳng mà cười hỏi ngược lại.
“Không có sao?”
Evida gãi đầu, ánh mắt có vẻ mơ hồ.
Mil·es lúc này quay lại xe, mỉm cười kể lại chuyện trước đó:
“Là chú không biết đó thôi, thực ra trước lúc chú gia nhập hội, tôi và đại ca đã quan sát chú được mấy ngày.”
Gã béo nghe vậy không khỏi trợn mắt há mồm.
“Hóa ra có chuyện như vậy sao?”
Mil·es cười trêu:
“Lúc đó biểu hiện của chú cũng không tệ lắm, ngoại trừ ăn hơi nhiều một chút, khiến tôi và đại ca có hơi lo lắng về ngân sách của chúng ta.”
“A ha ha…”
Evida vừa ngại ngùng vừa đắc chí cười, dẫn tới Kim Jong Min khinh bỉ liếc bằng nửa con mắt.
Đúng lúc này, Nguyễn Văn A leo vào từ cửa hông của thùng xe tải, nhìn về phía Fellini mà hỏi:
“Cho nên đại ca đánh giá thế nào về vị Kỵ Sĩ Chổi này? Hắn có thể vào hội không?”
“Cậu ta là Phù Thủy, không phải Kỵ Sĩ Chổi, A-kun.”
Fellini giúp Anlene cải chính danh hiệu, sau đó nhìn về phía Mil·es.
“Chú thấy tần số của vị Phù Thủy này như thế nào, Mil·es?”
0