Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 60: Dị biệt
“Rất khác biệt… rất đặc biệt… không, hoặc phải nói là… cực kì dị biệt chăng?”
Nghe câu trả lời có phần ngập ngừng, không xác định của Mil·es, trên mặt Fellini chợt lộ ra vẻ hứng thú, lên tiếng hỏi:
“Ồ, rốt cuộc là khác biệt, đặc biệt hay dị biệt như thế nào?”
“Xem ra tay Phù Thủy này thật sự là một nhân vật khó lường!”
Những người còn lại cũng đưa tới ánh mắt tò mò, hiếu kỳ muốn nghe xem lời giải thích của Mil·es.
Trong số đó, Evida là cảm thấy tò mò nhất, nhịn không được nói:
“Ông làm gì mà nói nghe thần bí như vậy…”
“Hồi trước cũng không phải chính ông nói, tần số sinh học của mấy người như chúng ta có không ít điểm khác biệt với người bình thường sao, tên Phù Thủy này còn có thể kỳ lạ tới chỗ nào?”
Nguyễn Văn A chêm vào một câu nói đùa:
“Ầy, có khi hắn là người ngoài hành tinh thì sao, vậy đã đủ kỳ lạ chưa?”
“Ha ha…”
Những người còn lại nghe xong đều cười, đại ca Fellini cũng không ngoại lệ.
Mil·es đương nhiên cũng cười, bởi vì hắn là Mr. Smile, chỉ là lời hắn nói lại khiến các thành viên còn lại trong hội 6000 ML có chút sửng sốt.
“Đó cũng không phải không có khả năng, dù sao tôi vẫn chưa gặp qua người ngoài hành tinh để có thể đem ra làm so sánh.”
Không đợi mọi người nói gì thêm, hắn bắt đầu từ tốn đưa ra giải thích của mình.
“Tần số sinh học của Phù Thủy, thực sự rất dị biệt, dị biệt đến độ tôi cũng không biết phải mô tả như thế nào.”
“Giống như lúc trước tôi đã từng nói, tần số sinh học của mỗi người là không giống nhau.”
Kim Jong Min tiếp lời:
“Nhưng dù nhiều hay ít, dù dài hay ngắn, thì trên thế giới này, vẫn sẽ tồn tại những người có một đoạn trong dải tần số của họ giống với chúng ta.”
Nguyễn Văn A cũng tham gia:
“Kể cả là siêu năng lực gia cũng như vậy, mặc dù chúng ta có một số đoạn tần số đặc biệt không thể tìm thấy ở người bình thường, nhưng lại có thể tìm thấy ở những người cũng đã thức tỉnh sức mạnh.”
“Chính xác.”
Mil·es gật gật đầu, sau đó nói tiếp:
“Nhưng Phù Thủy là dị biệt.”
Hắn một lần nữa nhấn mạnh lại điều đó, đoạn lại nói:
“Tôi có thể nghe thấy được những tần số phổ biến vốn có của con người ở hắn, nhưng lại không nghe được tần số đặc trưng của những người như chúng ta ở hắn.
“Đồng thời, tôi lại phát hiện một đoạn tần số độc nhất vô nhị, chưa từng tồn tại ở bất kỳ kẻ nào khác ngoài hắn.”
“Ra là như thế sao?”
Đại ca Fellini bỗng lâm vào trầm tư.
Kim Hyo Min ngừng nhai kẹo cao su, khẽ nghiêng đầu nói ra ý kiến của mình.
“Có khi nào anh ta cũng giống với pháp sư của học viện Maror?”
Mil·es lắc đầu đáp lại:
“Không giống nhau, những người không thức tỉnh sức mạnh một cách tự nhiên, mà thông qua các phương thức khác như Siêu Đặc Vụ của Cục Vệ Địa, ninja của Nhẫn Đạo Quán Bansho hay pháp sư học viện Maror cũng có những tần số tương đồng với nhau.”
“Chỉ có Phù Thủy là hoàn toàn dị biệt.”
Hắn nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Nếu như phải lấy ví dụ để nói, thì tần số của chúng ta giống như là tiếng đàn ghi ta, tùy vào mẫu mã, chất lượng đàn khác nhau mà âm sắc có thể khác nhau, nhưng suy cho cùng cũng đều xuất phát từ chung một loại đàn.”
“Nhưng Phù Thủy thì khác, tiếng đàn của hắn tựa như đến từ một loại nhạc cụ khác, thậm chí có thể đã vượt ra khỏi phạm trù nhạc cụ, là một cái gì đó hoàn toàn mới.”
Kim Jong Min buồn ngủ chép chép miệng:
“Ảo ma dữ vậy sao…”
Những người khác cũng đều lâm vào trầm mặc, không hẹn mà cùng nghĩ liệu có khi nào giống như Nguyễn Văn A nói đùa, tên Phù Thủy này thật chất là một người ngoài hành tinh.
Chỉ có đại ca Fellini là không xoắn xuýt lâu với vấn đề này, hắn chỉ trầm ngâm trong phút chốc rồi hỏi:
“Thế dải tần số thông thường của cậu ta thì thế nào đây Mil·es? Chú nghe ra được những gì?”
Mil·es lộ ra vẻ mặt như đang hồi tưởng, sau đó chậm rãi trả lời:
“Phù Thủy… rất mâu thuẫn.”
“Hắn có rất nhiều sự tự tin, nhưng đồng thời cũng tự ti.”
“Hắn kiêu ngạo ngút trời, nhưng cũng không thiếu khiêm tốn.”
“Hắn cảm thấy cô độc, nhưng lại ngại việc giao thiệp.”
“Hắn có lòng lương thiện, nhưng cũng cảm thấy lương thiện là thứ phiền phức.”
“Tựa hồ cực kỳ thèm khát được chinh phục một đỉnh cao nào đó, nhưng cũng vui thích với việc nằm ngửa không làm gì.”
“Trong lúc nói chuyện với chúng ta, hắn yên lòng khi biết chúng ta không có ác ý, nhưng đồng thời cũng thất vọng vì điều đó.”
“Biết được phe Phân Liệt s·át h·ại người vô tội, hắn cũng căm giận bất bình, rồi lại vừa muốn trốn chạy, lại vừa khao khát được chạm mặt với chúng.”
“Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, hắn cảm thấy thích thú với nó, nhưng cũng đồng thời không muốn nó xảy ra.”
Evida nghe Mil·es nói cho xong hết liền trợn mắt kêu to:
“Vãi đ·ạ·n, gì mà tùm lum vậy, trước đó ông có bao giờ nghe được nhiều thứ như thế đâu!”
“Cùng lắm cũng chỉ nói người này có ác ý, người kia lòng tà d·â·m, đơn giản như vậy thôi, sao đến tên này lại lạ vậy, không lẽ năng lực của ông có tiến bộ nữa hả?”
Mil·es lắc đầu cười khổ nói:
“Nào có tiến bộ gì, chỉ là thế giới nội tâm của Phù Thủy dường như phi thường phong phú, dẫn tới tần số của hắn tiết lộ thông tin nhiều quá mức tưởng tượng mà thôi.”
Fellini gật đầu đưa ra phỏng đoán:
“Có lẽ năng lực thần kỳ của hắn cũng liên quan tới điều này.”
“Tên Phù Thủy này có rất không tệ đó, đại ca thấy thế nào, có muốn thật sự chiêu mộ hắn vào hội chúng ta không?”
Evida tự bóp bụng mỡ rồi lên tiếng hỏi Fellini, những người khác cũng hướng mắt về phía đối phương.
Nhưng Fellini lại khẽ lắc đầu một cái, sau đó nói với giọng trầm ấm:
“Người thú vị như vậy, đương nhiên là hội chúng ta phải mở rộng cửa chào đón.”
“Nhưng vấn đề bây giờ có lẽ không nằm ở chúng ta, mà là vị Phù Thủy này rõ ràng khó mà đồng ý nhận lời gia nhập 6000 ML.”
Mil·es nghe xong không nói gì, những người khác ngẫm lại những gì mà hắn mới nói về Anlene, trong lòng cũng hiểu rằng đại ca nhà mình có vẻ như nói không sai.
Nhưng rồi Fellini bỗng nhiên cười bảo:
“Có điều cũng không phải là không thể mà, chúng ta bây giờ chí ít cũng đã tạo thành mối liên lạc với hắn rồi, chuyện sau này ai biết trước được, hơn nữa…”
Hắn nhìn kỹ từng người ở trong hội, nhẹ nhàng buông lời kết:
“...6000 ML chúng ta bất kể có chiêu mộ được Phù Thủy hay không, cũng là hội tuyệt vời nhất, thân thiết nhất, vui vẻ nhất quận mười ba.”
Nghe lời này của Fellini, tất cả những người còn lại đều cười, bắt đầu ồn ào hô hào.
“Đúng vậy, chúng ta là tuyệt nhất!”
“Nhất cái quận mười ba này! Không, nhất cái New Era, nhất cái khu năm này!”
“Là nhất cái quả đất này, cả cái Siêu Hiện Giới kia!”
“Ngu ngốc, sao không nhất vũ trụ cho nhanh?”
“*** mỡ đè nè!”
“Aaa…”
“Ha ha ha…”
“...”
—Loading—
Đúng một tháng sau đó, tính kể từ ngày đầu tiên Anlene đến với thế giới này.
Bên trong khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố New Era.
[Phù thủy năm thứ nhất đã học được Bùa Ếm - Bùa Giải Giới - Expelliarmus Level 3]
[Phù thủy năm thứ nhất đã biến hình hoàn mỹ vật c·hết thành vật c·hết (1/1) vật sống thành vật c·hết (1/1) thực hành Hoán Đổi thành công (1/1)]
[Phù thủy năm thứ nhất đã trở thành Học Đồ Biến Hình]
Ngày hôm nay, phép thuật của Anlene đạt được tiến bộ không nhỏ, trước đó là Bùa Giải Giới sau nhiều ngày cần cù luyện tập cũng đạt tới level 3, trở thành câu thần chú có cấp độ cao nhất của hắn hiện giờ.
Bây giờ hắn cũng lần đầu tiên thi triển thành công phép Hoán Đổi.
Trước mặt Anlene hiện tại là một con chuột và một con thỏ, cả hai con vật xấu số này đương nhiên là đã bị hắn dùng Bùa Choáng đánh ngất, trở thành vật thí nghiệm phép biến hình.
Ngay tại lúc này, chúng đã chuột không ra chuột mà thỏ cũng không ra thỏ, bởi vì thân thể của chúng đã bị hoán đổi cho nhau.
Đầu chuột thân thỏ, cùng với đầu thỏ thân chuột.
Anlene đã phải mất hơn mười ngày mới có được thành quả như hôm nay.