0
Kkhi Anlene bước vào sau cánh cửa bị bao quanh bởi màn sao trời, hắn liền nghe thấy âm thanh thông báo không chút cảm xúc của Mũ Phân Loại liên tiếp vang lên.
Lúc này không giống như lần đầu hắn sử dụng Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật, hắn có thể đường hoàng bước vào trong phòng mà không bị ai đuổi đi, ở đằng sau cánh cửa cũng không có con dơi già nào đó chờ sẵn.
Bây giờ hắn có thể cẩn thận quan sát một chút căn phòng này.
Đây là một gian phòng cũ kỹ mang phong cách vừa đơn giản vừa cổ kính, diện tích cũng không quá lớn, hắn đảo mắt nhìn quanh, ước chừng cũng chỉ tương đương với một lớp học bình thường của một trường trung học công lập.
Cửa sổ và rèm cửa ở hai bên phòng đều bị đóng kín, nguồn sáng duy nhất chính là ánh lửa lay lắt từ các ngọn nến nhỏ trên tường, khiến chỗ này đã tối tăm lại còn lạnh lẽo.
Trong phòng chỉ có một vài chiếc ghế gỗ cao, cùng với một cái bàn duy nhất.
Nhưng cái bàn này rất lớn, bề mặt được trải một tấm thảm lớn màu hạt dẻ, bên trên đặt đầy các loại đồ vật như cán cân, vài cái vạc kiểu dáng khác nhau, đủ loại bình bình lọ lọ, ống nghiệm thủy tinh, một chồng giấy da dê dày dùng để ghi chép, cũng như một số thứ linh tinh khác.
Đặc sắc nhất phải kể đến các kệ gỗ được bày ở quanh căn phòng.
Trên mỗi tầng kệ hoặc là đặt các lọ pha lê chứa những thứ nước màu xanh màu đỏ, hoặc là hộp gỗ bị niêm phong kỹ càng, hoặc là những bình thủy tinh được đổ đầy một loại chất lỏng kỳ lạ trong đó.
Trong những bình thủy tinh này, có cái dù nhiệt độ bình thường nhưng thi thoảng lại sủi bong bóng, có cái lại chứa đựng một thứ gì đó quái dị như một con mắt, một đoạn xương, hoặc một quả tim không biết của loại sinh vật nào vẫn còn đang đập thình thịch.
Tuy Anlene có thể đoán được những thứ này là gì, cũng biết rằng chúng có giá trị không nhỏ, nhưng nội tâm vẫn không tránh khỏi có chút cảm giác ghê tởm, gai óc sởn hết lên.
Cho dù là vậy, trong đầu hắn lúc này cũng không kìm được xuất hiện một ý nghĩ:
‘Những thứ này, liệu mình có thể mang chúng đi không?’
Ngay lúc Anlene đang nghĩ vẩn vơ thì trong căn phòng kín này bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lạnh, ánh nến yếu ớt hai bên tường bắt đầu phập phồng không yên.
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, hắn chợt thấy không gian trước mắt mình giống như bị vặn vẹo thành một vòng xoáy.
Bụp!
Sau khi một t·iếng n·ổ nhỏ vang lên, hắn liền trông thấy một tấm áo choàng đen xoắn ra từ trong vòng xoáy đó, một bóng người bất ngờ xuất hiện ngay sau cái bàn lớn ở góc phòng, đưa lưng về phía hắn.
Sự xuất hiện của người này khiến cho Anlene lập tức đứng bật dậy… Không đúng, hắn vốn đã đứng ngay từ đầu, chỉ là vô ý thức ưỡn thẳng lưng của mình hơn mà thôi.
“Một học sinh năm thứ nhất sao? Tốt thôi, ta không cần biết ngươi đã dùng trò mạt hạng gì đánh lừa vị hiệu trưởng ngu ngốc của Hogwarts để xâm nhập vào khóa học này…”
Người mặc áo choàng đen mở đầu bằng một giọng điệu đầy mỉa mai, âm thanh của hắn trầm mà không ấm, nghe qua không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, giá rét.
“...nhưng vì đây là khóa học về tâm trí, thứ lĩnh vực rộng lớn, phức tạp và nguy hiểm hơn vô số lần so với những trò ngu ngốc mà ngươi có thể đã từng bày ra trước đó, nên ngươi tốt nhất là mang theo bộ não nông cạn của mình, và đừng làm trái lời của ta dù chỉ là một dấu chấm câu, hiểu không?”
Âm thanh vừa dứt, kẻ này cũng xoay người lại.
Đập vào mắt Anlene là một người đàn ông trung niên cao lớn với mái tóc dài bóng mỡ, vẻ mặt khắc khổ, ánh mắt đục ngầu, không thể nói là lạnh lùng mà đã có thể xưng là vô cảm.
Bị ánh mắt này của đối phương nhìn đến, hắn bỗng thấy tim mình như ngừng đập một nhịp, có cảm giác tựa như bị một sinh vật nguy hiểm để mắt tới.
Thân hình của Anlene có chút cứng ngắc, trên miệng hắn không dám nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ:
‘Những trò ngu ngốc tôi có thể đã từng bày ra trước đó? Khá lắm, nói lời bịa đặt mà cũng không chớp mắt một cái.’
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, hắn bỗng nhiên trông thấy ánh mắt của đối phương có một chút thay đổi, tựa hồ trong thoáng chốc đã nhiều thêm vài phần cay nghiệt.
Anlene lập tức đờ cả người, không còn dám suy nghĩ lung tung nữa.
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn xuống bàn, cứ thế đứng khoanh tay ở đó, dùng chất giọng trầm thấp hỏi một câu xéo xắt:
“Chân của ngươi là bị trói lại, hay ngươi mù không nhìn thấy ghế, hoặc cần ta mời mới có thể ngồi xuống?”
“A? Không, không cần thầy mời, giáo sư Snape, tôi có thể tự ngồi.”
Anlene ba chân bốn cẳng kéo ghế ra rồi nhanh chóng ngồi xuống trước bàn, như thể sợ rằng chỉ chậm một giây thôi thì đối phương sẽ dùng Sectumsempra cắt hắn bỏ vào vạc nấu.
Người đàn ông trung niên - Severus Snape - liếc hắn một cái rồi rời đi ra khỏi bàn làm việc, bước chân nhanh nhẹn tựa như mang theo gió, bắt đầu dạo qua các kệ gỗ để kiểm tra bộ sưu tập nguyên liệu cùng với ma dược của mình.
Trong quá trình này, miệng của hắn cũng chưa từng dừng lại, dù âm thanh vẫn có phần lạnh lẽo nhưng lại vang lớn và có lực hơn trước đó rất nhiều.
“Tâm trí không phải là một cuốn sách để ngươi có thể dễ dàng mở ra và tùy ý xem xét lúc nhàn hạ.”
“Ý nghĩ không phải là thứ được khắc lên sọ não, mặc cho kẻ xâm nhập có thể tra cứu.”
“Tâm trí là một thứ phức tạp và có rất nhiều tầng lớp, phù thủy… Mặc dù điều này có thể sẽ không đúng với một số người, ví dụ như ngươi.”
Anlene không chớp mắt dõi theo từng bước chân của Snape, chăm chú nghe kỹ từng lời đối phương nói ra, dù cho nó chỉ là lời giới thiệu, cảnh báo đơn thuần, hay là một câu nói xéo, ám chỉ trong óc hắn chỉ có não Troll.
“Muốn học được cách chân chính để sử dụng tâm trí, hãy nhớ cho kỹ, ngươi trước tiên cần phải có lòng kính sợ.”
“Ngươi sẽ không biết được sai lầm nào hay chuyện ngoài ý muốn gì sẽ biến ngươi thành một đồ ngu, ngu hơn cả chính ngươi hiện giờ, hoặc thành một kẻ điên rồ, điên rồ hơn hết thảy bọn chó hoang trong nhà ngục Azkaban.”
“Ở khóa học này, ta có thể dạy cho ngươi đùa bỡn tâm trí, đánh cắp tư tưởng, xáo trộn ký ức, sửa đổi tư duy, thần giao cách cảm, thậm chí tẩy não cả một đội quân.”
“Hay ta cũng có thể chỉ cho ngươi cách phòng hộ tâm linh, phân tầng tâm trí, che đậy cảm xúc, bện ký ức giả, truy hồi trí nhớ, thậm chí đánh lừa những kẻ đọc tâm quyền năng bậc nhất cõi đời này.”
“Điều kiện tiên quyết là ngươi phải tuyệt đối nghe theo hướng dẫn của ta, dù chỉ là một dấu chấm câu, hiểu ư, phù thủy?”
Snape nói đến đây thì chợt xoay người lại nhìn về phía Anlene, ánh mắt lạnh lùng cùng sắc bén như mũi kiếm.
Mặc dù thân thể vẫn lành lặn, không có một v·ết t·hương nào, nhưng Anlene vẫn có cảm giác nhói nhói không biết xuất phát từ đâu.
Nghe câu hỏi, hoặc có thể nói là mệnh lệnh có nội dung tương đồng với một câu đã nghe trước đó, hắn lần này không dám sinh ra ý nghĩ gì khác, rất nghiêm túc gật đầu đáp lại:
“Vâng, tôi nhất định sẽ tuân theo hướng của của thầy, thưa giáo sư.”
Snape giống như không thèm quan tâm Anlene có thái độ thế nào, lúc Anlene chưa nói hết lời thì hắn đã quay đi, tiếp tục dùng âm thanh rét lạnh thiếu cảm xúc của mình giảng bài.
“Muốn đùa bỡn tâm trí của kẻ khác, ngươi trước tiên phải giữ vững được tâm trí của chính mình.”
“Trên đời này vẫn luôn xuất hiện những kẻ đần độn tự cho là cao, xâm lấn đầu óc của người khác mà không hề biết cần phòng thủ trước khi t·ấn c·ông, cuối cùng không còn biết mình là mình, lạc mất trong mê cung tâm trí.”
Khi nói đến chỗ này thì Snape đã quay trở lại trước bàn.
Hắn chống hai tay trên bàn, người hơi chồm về phía trước, nhìn sâu vào trong mắt Anlene rồi nói:
“Cho nên, bài học đầu tiên của ngươi, là Bế Quan Bí Thuật.”