Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 63: Occlumency
Bế Quan Bí Thuật - Occlumency là một nhánh phép thuật cao thâm, hiếm ít người biết đến nhưng lại vô cùng hữu dụng, là một loại phép thuật phòng hộ giúp tâm trí chống lại sự xâm nhập từ bên ngoài.
Nó là một loại phép thuật vô cùng cổ xưa, không thể xác định đã có từ bao giờ, chỉ biết rằng các ghi chép về Bế Quan Bí Thuật vốn đã tồn tại sẵn ở thời Trung Cổ.
Những phù thủy đã luyện tập và sử dụng thành thạo Occlumency thì được gọi là Occlumens.
Và các Occlumens cũng biết, mặc dù mục đích ban đầu họ luyện tập Bế Quan Bí Thuật là để ngăn cản người khác sử dụng Legilimency - Chiết Tâm Bí Thuật nhìn trộm suy nghĩ, cảm xúc hay ảnh hưởng tới tâm trí của mình.
Nhưng sau khi học được Occlumency, họ cũng sẽ biết tác dụng của nó không chỉ đơn thuần là chống lại Legilimency, mà còn rất nhiều thứ khác.
Những thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trí của họ, như Bùa Quên Lãng - Obliviate, Lời Nguyền Độc Đoán - Imperio, thứ ma dược khiến người ta phải nói thật như Chân Dược, hay chỉ đơn giản là một đồ vật hắc ám có thể mê hoặc tâm trí, mụ mị đầu óc.
Nhưng để làm được đến những mức độ đó, nó đòi hỏi Bế Quan Bí Thuật của một phù thủy phải đạt tới một độ cao nhất định.
Anlene cầm trong tay quyển sách mà Snape vừa mới ném cho hắn, nhanh chóng đọc qua nội dung về Occlumency được nhắc đến trong sách.
Nhưng chẳng lâu sau đó, đối phương cũng không quan tâm là hắn đã đọc được bao nhiêu nội dung trong sách, bắt đầu nói:
“Tiếp sau đây, ta sẽ dạy cho ngươi về Bế Quan Bí Thuật, đương nhiên, chỉ là mức độ cơ bản nhất, chí ít là ở trong tiết này.”
Snape hơi gằn giọng rồi tiếp tục:
“Ta không dám yêu cầu cao xa ngươi có thể học được trong một hoặc hai tiết học, nhưng ngươi tuyệt đối không thể giậm chân tại chỗ, ta căm ghét việc phải dạy dỗ cho một con Troll hình người, và cũng sẽ không làm thế, dù cho đó là yêu cầu của Dumbledore.”
“Nên nếu điều đó xảy ra, khóa học này chắc chắn sẽ không kéo dài tới tiết thứ ba, ta có thể đảm bảo với ngươi về điều đó!”
Những lời lẽ đanh thép này của con dơi già đương nhiên được Anlene nghe rõ trong tai, khiến hắn không khỏi mím môi một cái, nhưng vẫn chẳng hề rời mắt khỏi sách, không ngừng tiếp nạp kiến thức về Bế Quan Bí Thuật trong đó.
Những gì Snape nói cũng rất dễ hiểu, nếu như việc học Occlumency của hắn không có tiến triển gì khả quan, vậy thì có tỉ lệ không nhỏ là sẽ lại giống như lần trước, hắn bị đá ra khỏi không gian của quả cầu pha lê vì chưa đạt đủ điều kiện học tập.
‘Quả nhiên, phần thưởng bậc Vàng tưởng như quà tân thủ này thật ra cũng không hề dễ ăn.’
Anlene thầm cảm thán một tiếng, nhưng những lời sau đó của Snape lại khiến hắn bất ngờ không thôi.
“Ở một mặt khác, nếu như tiến độ học tập của ngươi có thể khiến cho ta hài lòng, vậy ta cũng không ngại gì mà cho ngươi nếm chút ngon ngọt.”
Mặc dù không đối mặt với Snape, nhưng hắn giống như đang thấy được khóe môi của đối phương hơi nhếch lên, lộ ra một vẻ mặt khinh miệt.
“Ta có thể thỏa mãn cho sự tham lam hạ đẳng mà ngươi có, thể theo nguyện vọng hèn mọn trước đó của ngươi, bố thí cho ngươi một chút nguyên liệu hoặc ma dược trong căn phòng này.”
“Tất nhiên, ngươi cũng sẽ không có cơ hội được voi đòi tiên, những gì có thể nhận được đều do ta quyết định.”
“Điều kiện tiên quyết là sự ưu tú của ngươi cũng phải ngang với cái lòng tự đại mà ngươi có.”
Anlene nghe được những lời này, trong đầu tự động không để ý tới việc Snape lại tùy tiện dán nhãn “tự đại” lên người mình, hay hạ thấp bản thân bằng những điều khó nghe.
Cái duy nhất mà hắn quan tâm lúc này, đó chính là ngoại trừ việc có thể học tập Bế Quan Bí Thuật và Chiết Tâm Bí Thuật, hắn còn có cơ hội lấy được một số ma dược hoặc tài liệu ma dược trong căn phòng này.
Anlene không nhớ rõ trong nguyên tác thì Snape là người thế nào, hào phóng hay keo kiệt, nhưng giờ thì hắn có cái *** mà quan tâm đến điều đó, nguyên tác mà Mũ Phân Loại nói với hắn trước đó rõ ràng là không giống như những gì hắn nghĩ.
Hắn bây giờ chỉ muốn ma dược, muốn tài liệu, những thứ trong cái bình thủy tinh mà hắn cảm thấy ghê tởm trước đó, lúc này lại trở nên hấp dẫn, đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng rồi Snape lập tức rót cho hắn một gáo nước lạnh.
“Quả nhiên, lại là một kẻ ngu ngốc, không thể khống chế lại cảm xúc của mình, dễ dàng đắm chìm trong ảo tưởng, không cần đến Legilimency, dù là một chút dẫn dắt đơn giản cũng có thể làm cho ý nghĩ của ngươi chạy theo.”
‘C·hết tiệt.’
Anlene thầm mắng một câu, hắn bây giờ mới nhận ra Snape đã bắt tay vào việc giảng dạy từ lâu, bắt đầu từ lúc đối phương mang những thứ ma dược, tài liệu kia ra để cám dỗ, khều móc cảm xúc của hắn.
Hắn cắn răng một cái, siết chặt nắm tay lại, cố gắng không còn nghĩ đến việc mình có thể lấy được thứ gì từ trong căn phòng này, chỉ nghĩ xem mình có thể học được cái gì.
Snape đứng khoanh tay trước bàn làm việc, một tay đỡ cằm, mặt không cảm xúc quan sát biểu lộ của Anlene ở phía đối diện.
Thấy Anlene giống như đã nhận ra vấn đề, hắn liền lạnh nhạt phán một câu:
“Cũng không phải quá đần.”
Sau đó liền tiếp tục dạy dỗ:
“Hãy nhớ cho kỹ, mặc dù Bế Quan Bí Thuật có thể giúp ngươi đối phó với hết thảy sự xâm lấn đến từ bên ngoài tâm trí, nhưng những cảm xúc, ý nghĩ từ bên trong mới là thứ v·ũ k·hí chí mạng nhất, chúng có thể khiến lớp phòng hộ tưởng chừng rất an toàn đó bị phá hủy một cách dễ dàng.”
“Vâng, thưa giáo sư.”
Anlene nghiêm túc đáp lại, vừa được Snape dạy cho một bài học thích đáng, hắn không thể nào không khắc sâu vào đầu.
Snape rút đũa phép ra từ trong tay áo, vừa đi qua đi lại quanh bàn vừa chậm rãi nói:
“Bây giờ, tiết học mới chính thức bắt đầu, việc trước tiên mà ngươi cần làm đó chính là khiến cho tâm trí của bản thân trống rỗng.”
“Đó là phương thức chống lại sự xâm lấn từ bên ngoài tâm trí đơn giản nhất, nó chỉ có thể miễn cưỡng xem như một cách phòng hộ, bởi vì khi ngươi làm như vậy, kẻ xâm lấn cũng sẽ nhận ra là ngươi đang kháng cự lại thủ đoạn của hắn.”
“Một Occlumens chân chính là kẻ có thể phòng hộ tâm trí của mình, bảo vệ những suy nghĩ hiện có, những ký ức đã có của bản thân không bị kẻ khác nhìn trộm, sửa đổi.”
“Còn phương thức này chỉ có thể xem như chạy trốn, một khi gặp phải những kẻ cao tay thì nhất định sẽ b·ị b·ắt lại.”
“Nhưng để làm bài học vỡ lòng, vậy thì đủ rồi.”
“Nhớ lấy, việc ngươi cần làm đó chính là không làm gì cả, không nghĩ gì cả, và để cho cảm xúc của mình trơ ra, không hồi tưởng quá khứ, không suy nghĩ hiện tại, không mơ mộng tương lai.”
Nói tới đây, Snape đột nhiên quay người nhìn vào mắt của Anlene, lạnh lùng hỏi:
“Như vậy, ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Trước câu hỏi đột ngột của đối phương, hắn không khỏi có chút sững sờ:
“Sẵn sàng… cho cái gì, thưa giáo sư?”
“Legilimens!”
Snape không trả lời mà bất ngờ giơ đũa phép chỉ về phía Anlene.
Ngay lập tức, tâm trí của Anlene, thứ mà hắn trước đây vốn cho là hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của bản thân, không gì có thể xuyên thủng bỗng nhiên bị xâm lấn một cách dễ dàng, xáo trộn lung tung cả lên.
Rất nhiều hình ảnh trong đầu vốn hắn không nghĩ đến hoặc tưởng rằng đã quên bị cưỡng ép lục lọi ra ngoài, hoàn toàn không theo ý muốn của hắn mà hiện lên trong đầu hắn, ép cho hắn phải nghĩ lại những gì liên quan đến chúng.
Trong cơn u mê quay cuồng, hắn nghe được âm thanh cay nghiệt của Snape vang lên bên tai:
“Ngu xuẩn! Đây chỉ là Legilimency ở mức độ thấp nhất mà thôi, hoàn toàn lộ liễu!”
“Ngươi bây giờ không thể làm chủ tâm trí của mình, buông nó ra, để cho nó trống, khiến cho nó rỗng, đừng làm cho bất cứ ý nghĩ nào chạy vào ép nó phải hoạt động.”
Nếu bây giờ Anlene có thể nói chuyện, hẳn là hắn sẽ cười khổ nói:
“Bắt một thứ vốn luôn đầy ắp không ngừng phải trở nên trống rỗng, nghĩ thì dễ, nhưng đến lúc làm, tôi mới biết khó, giáo sư à!”