Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 65: Tiết học đầu tiên kết thúc
Snape phát hiện Anlene đã tỉnh lại, chỉ liếc mắt một cái rồi không để ý tới nữa, tiếp tục kiểm kê những lọ ma dược của mình.
Anlene chẳng mấy chốc đã hồi phục tinh thần, bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước lúc bản thân hôn mê.
‘Mình dường như đã thành công làm cho tâm trí trống rỗng…’
Anlene hồi tưởng lại tình trạng của mình khi nãy, cảm giác lúc đó thật sự kỳ diệu, cũng vô cùng khó tả, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi mới tìm được một cách mô tả miễn cưỡng, nghe qua rất mâu thuẫn, đó là hình như bản thân hắn đã làm được một việc tương tự như việc vừa ngủ lại vừa thức.
Anlene cho rằng cách nói này là miễn cưỡng, bởi vì hắn biết, kể cả khi ngủ thì tâm trí của chúng ta cũng có những hoạt động trong vô thức, việc nằm mơ là một ví dụ.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ hắn đã tìm được chìa khóa cho cánh cửa đầu tiên của Bế Quan Bí Thuật, có tư cách đi sâu vào hơn lâu đài nguy nga của loại phép thuật cổ xưa, cao thâm này.
‘Phù thủy, thật là kỳ diệu.’
Anlene thầm cảm thán, dù cho bản thân hắn đã làm phù thủy được một tháng.
Hắn vốn còn tưởng rằng, bản thân phải thông qua tu tập những thứ như thiền mới có thể đạt tới trạng thái tâm trí trống rỗng, nhưng hắn không ngờ, chỉ cần một mong muốn xuất phát từ sức mạnh tâm linh siêu việt lại có thể nhanh chóng làm được điều đó.
‘Một Muggle có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ thoát khỏi sự khống chế của Lời Nguyền Độc Đoán, nhưng không thể cũng nhờ vậy mà khiến tuyết rơi giữa mùa hè, cá bay ở trên trời, hay vượt qua ngàn dặm trong chớp mắt.’
‘Phù thủy có thể, đây có lẽ là sự khác biệt duy nhất giữa hai bên, không liên can gì đến huyết thống hay màu da.’
Anlene chợt nhớ tới những suy tư trước đó của hắn, những giả thuyết liên quan tới phép biến hình.
‘Có lẽ mọi vấn đề đều sẽ quy về linh hồn.’
Không còn nghĩ nhiều như lần trước, hắn hiện tại đã bình tĩnh hơn không ít, biết đây không phải là lĩnh vực mà mình bây giờ nên tò mò.
Việc duy nhất Anlene muốn làm lúc này, chỉ là tiếp tục học tập Bế Quan Bí Thuật mà thôi.
Trông thấy Snape quay trở lại bàn làm việc, hắn liền lên tiếng:
“Giáo sư, tôi đã sẵn sàng…”
Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu thì đối phương đã lạnh lùng cắt ngang:
“Tiết học hôm nay kết thúc.”
‘Sao lại…’
Anlene có chút sững sờ, cũng có chút chưng hửng, lúc hắn vừa mới có chút tiến bộ, nhao nhao muốn thử lại thì Snape đột nhiên tuyên bố một câu như thế, đổi lại ai mà không cảm thấy khó chịu.
Nhưng con dơi già là loại người sẽ quan tâm kẻ khác có khó chịu hay không sao, đáp án dĩ nhiên chẳng cần nói cũng biết.
Snape khoanh tay đứng tại chỗ, ánh mắt hững hờ liếc xuống bàn, thậm chí không nhìn Anlene, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc nói:
“Trở về tiếp tục luyện tập…”
Hắn chợt dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, trông có vài phần khinh miệt, đoạn lại nói:
“...hoặc ngươi cũng có thể mặc kệ, không quan trọng…”
Lúc này trong mắt hắn lại lộ ra vài phần nghiêm túc.
“...nhưng nhớ kỹ điều này, không chỉ là một thứ phép thuật đơn thuần, Bế Quan Bí Thuật còn là cái phải trở thành bản năng, trở thành một phần không thể xóa bỏ hay tách rời khỏi ngươi.”
Hắn chống một tay xuống bàn, người hơi chồm về phía Anlene.
“Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể trở thành một Occlumens chân chính, không để cho bất kỳ ai xâm phạm đầu óc của mình, hoặc chí ít, không đến nỗi giống như một thằng ngu, bị người ta đùa bỡn tâm trí mà không hề hay biết.”
Trông thấy gương mặt khắc khổ của Snape ngay gần trước mắt, nghe những lời nói với giọng điệu trầm thấp của đối phương, Anlene bỗng không còn nghĩ gì nhiều nữa, chỉ đơn giản gật đầu đáp:
“Vâng, thưa giáo sư.”
Hắn đứng dậy khỏi ghế, vừa định khom người chào thì chợt nghe Snape hô:
“Đây là của ngươi.”
Đối phương đặt một lọ thủy tinh nhỏ xuống bàn, bên trong có chứa một thứ chất lỏng màu nâu quế, nó thậm chí còn tỏa ra một chút ánh sáng dịu nhẹ.
Anlene không kìm được nét ngạc nhiên trên gương mặt.
“Giáo sư, cái này là…”
Snape không chút cảm xúc nói:
“Tinh Dầu Bạch Tiên, có thể giúp ngươi chữa lành một vài vết thương.”
“Tất nhiên, nếu như ngươi bị cụt tay cụt chân vì những trò dại dột của mình, vậy cũng đừng trông cậy gì vào nó.”
Khi phun ra lời này, đối phương liếc hắn bằng nửa con mắt.
Anlene lúc này đã gần như hoàn toàn miễn dịch nọc độc của Snape, hắn hiện tại có chút vui mừng lẫn bỡ ngỡ cầm lấy lọ ma dược trên bàn, hai con ngươi dường như đang phát sáng.
Hắn cứ tưởng chuyện Snape nói sẽ lấy ma dược hoặc dược liệu trong căn phòng này làm phần thưởng chỉ là giả, chỉ là một thủ đoạn để dạy cho hắn bài học đầu tiên về Bế Quan Bí Thuật.
Nhưng không ngờ ấy vậy mà lại là thật, đối phương thật sự đem một lọ ma dược làm phần thưởng đưa cho mình.
Anlene không khỏi sinh ra một chút đắc chí:
‘Xem ra biểu hiện của mình vừa nãy cũng không tệ lắm, vậy mà cứ luôn mồm ngu xuẩn, đần độn, thật là…’
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn liền không để ý thấy một việc, đó là Snape chợt nheo mắt lại, trong hai con ngươi lóe lên một tia hiểm ác.
Ngay sau đó chính là…
“Giờ thì cút đi!”
Trong tiếng quát của đối phương, hắn liền giống như lần đầu sử dụng Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật, vì không đáp ứng được điều kiện ban đầu mà bị cưỡng ép đuổi ra khỏi không gian do quả cầu pha lê tạo thành.
Sau lưng Anlene khi này tựa như xuất hiện một lực hút kinh hoàng, không ngừng hút hắn lui về phía sau, chẳng thể tự chủ mà rời khỏi phòng học, rời xa cánh cửa ra vào.
Không gian xung quanh trong lúc nhất thời bỗng vỡ vụn như gương, cảnh vật ở bốn phía hoàn toàn thay đổi, hắn thoáng cái đã bị tống khứ về căn phòng nhỏ của mình.
Anlene ngã vật ra giường, lần này hắn học khôn, trước khi tiến vào khóa học của tâm trí liền ngồi ở trên giường, như vậy dù cho có xảy ra sự cố giống như lúc trước thì cũng không lo té lăn xuống sàn.
Vừa trở về từ lớp của Snape, sau khi lấy lại tinh thần, hắn liền móc điện thoại ra xem đồng hồ, trước khi sử dụng quả cầu pha lê thì hắn đã lưu ý đến chuyện này.
‘Trôi qua một tiếng, xem ra thời gian là đồng bộ, không có ngưng đọng hay chênh lệch gì.’
Xác định được chuyện này, hắn lại nhìn về phía Mũ Phân Loại ở trên bàn, hỏi:
“Này ngài Mũ, lúc tôi tham gia khóa học thì chuyện gì xảy ra với cơ thể của tôi?”
Ngoại trừ thời gian thì đây là chuyện còn lại mà hắn đã suy tính trước khi sử dụng quả cầu pha lê.
Chiếc mũ ngáp một cái rồi đáp:
“Oáp, yên tâm, cơ thể của ngươi cũng không có bị bỏ lại.”
Anlene khẽ gật đầu, như vậy thì hắn có thể bớt được một số mối bận tâm.
Dù sao, nếu thời gian đồng bộ mà cơ thể mình vẫn ở lại bên ngoài, vậy có thể sẽ tạo thành không ít phiền toái, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
Thật may mắn, chuyện như vậy đã không xảy ra.
Thở nhẹ một hơi, hắn đưa quả cầu pha lê trong tay lên.
“Còn nó thì sao?”
“Cũng biến mất.”
“Ừm.”
Anlene lúc này chợt phát hiện, ánh sáng lờ mờ huyền ảo bên trong quả cầu lúc này lại cực kỳ ảm đạm, gần như đã hoàn toàn bị dập tắt.
“Chuyện gì xảy ra với nó thế này?”
Hắn vội vàng hỏi Mũ Phân Loại.
Chiếc mũ liếc hắn một cái, chép miệng đáp:
“Xài hết năng lượng chứ sao, chờ đầy năng lượng rồi mới có thể tiếp tục sử dụng.”
Thế chẳng phải hắn không thể tiếp tục tham gia khóa học của Snape ư? Anlene mở to mắt:
“Vậy phải làm sao? Nó sẽ tự động hồi lại theo thời gian hay thế nào?”
Chiếc mũ cười lạnh đáp:
“Ngươi nghĩ có cái gì ngon ăn vậy sao?”
“Ông nói thẳng đi, tôi phải làm gì?”
Anlene khẽ nhíu mày, tay mơn trớn quả cầu pha lê.
“Khè khè khè!”
Mũ Phân Loại chợt nở nụ cười có phần bỉ ổi, trong ánh mắt khó chịu của hắn, nó nói với giọng điệu mê hoặc:
“Vậy thì nạp lần đầu đi!”
“...”
—Loading—
Tình hình sức khỏe của đồ vô dụng này đang có chút vấn đề, trong vài ngày tới có thể được chương nào hay chương đó, tùy vào mức độ nghiêm trọng, mong các ngài thông cảm!! Haiz, chỉ là muốn kiếm chút tiền thuốc men thôi mà cũng…