WTF? Nạp lần đầu?
Anlene cho là mình nghe nhầm, hắn vội hỏi lại:
“Ý của ông là gì?”
“He he he!”
Mũ Phân Loại cười khoái trá rồi nói:
“Ý gì là ý gì, ta nói trắng ra thế còn gì, ngươi muốn hồi phục năng lượng cho nó thì cứ nạp tiền đi.”
‘F*ck!’
Anlene thầm mắng một tiếng, quả nhiên làm gì có chuyện miễn phí lấy được phần thưởng bậc Vàng, cái gọi là quà tân thủ, nếu như bị lột đi dáng vẻ hào nhoáng bên ngoài, thật ra cũng chỉ là một chiêu trò khuyến khích người chơi hiến máu mà thôi.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để khôi phục tâm thái bình tĩnh, sau chừng mười giây mới mở mắt ra, giọng điệu bình tĩnh hỏi chiếc mũ:
“Cho nên cần bao nhiêu tiền liên bang mới có thể nạp đầy năng lượng cho nó?”
Hắn giơ quả cầu pha lê ra trước mặt chiếc mũ.
Nhưng Mũ Phân Loại lại tắc lưỡi một cái rồi đáp:
“Tiền liên bang, ngươi nghĩ gì thế? Hogwarts không trả lương cho các giáo sư bằng bảng Anh, nên ngươi tất nhiên là phải xì Galleon ra rồi!”
“Galleon?”
Anlene không khỏi sửng sốt, hắn chợt nhớ tới phần thưởng đầu tiên mà mình có được bằng việc mở phong ấn Mảnh Vá, một Mảnh Vá ngay tại căn nhà nhỏ này.
[Một Túi Gold-Galleon Cỡ Nhỏ]
‘Quả nhiên là một vòng nối tiếp một vòng, rốt cuộc không có thứ gì là vô dụng cả, chỉ là người ta chưa tìm ra được tác dụng của nó.’
Anlene thầm than một tiếng, sau đó tóm lấy Mũ Phân Loại, lật ngược nó lại rồi thò tay vào trong lục lọi.
Chẳng mất bao lâu, trên tay hắn đã có thêm một cái túi nhỏ màu đen.
Ngoài ra còn có một lọ thủy tinh nhỏ chứa thứ chất lỏng màu nâu quế biết phát sáng, chính là Tinh Dầu Bạch Tiên, phần thưởng mà Snape trao tặng để công nhận sự tiến bộ của hắn.
Không ngoài dự đoán của Anlene, lúc mới bị tống ra khỏi lớp học, hắn đã phát hiện lọ ma dược của mình không cánh mà bay, nhưng hắn không cho là Snape sẽ lừa gạt mình, con dơi già khinh thường làm chuyện ấy.
Cho nên Tinh Dầu Bạch Tiên biến đi chỗ nào, hắn có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết.
‘Ít nhất thì cũng bánh ít đi, bánh quy lại.’
Tự nhủ một câu an ủi, hắn bỏ lọ ma dược trở vào trong chiếc mũ, chỉ lấy túi Galleon ra ngoài.
Anlene ngồi trước bàn, đổ Galleon trong túi ra ngoài, âm thanh leng keng vang lên trong thoáng chốc rồi đột ngột tắt tiếng, dù sao cũng chỉ có bảy đồng mà thôi.
Hắn bắt chước theo cách các tuyển thủ poker nghịch các đồng chip, vẻ mặt thận trọng hỏi Mũ Phân Loại:
“Cần bao nhiêu Galleon mới có thể nạp đầy thứ này?”
Sau đó hắn liền hít sâu, nín thở chờ đợi chiếc mũ trả lời.
Anlene chỉ sợ chiếc mũ nói ra một con số trên trời, vậy lúc đó hắn thật là phải suy tính xem có nên làm liều một chuyến, dạo qua các ngân hàng để tìm kiếm Mảnh Vá.
Mũ Phân Loại nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị này của hắn, bỗng nheo hai mắt, dửng dưng đáp lại:
“Tỏ ra trầm trọng như vậy mần chi, một Galleon mà thôi, làm như phải ra pháp trường.”
“Chỉ một… Galleon?”
Trong giọng nói của Anlene không giấu được vẻ kinh ngạc, hai mắt mở to, trong ánh mắt có vài phần vui vẻ.
Vậy thì ít nhất hắn có thể tham gia thêm bảy tiết, không biết có đủ để nghe Snape giảng về Chiết Tâm Bí Thuật hay không, nhưng để học xong Bế Quan Bí Thuật hẳn không thành vấn đề, hắn có lòng tin rất lớn về điều đó.
Nhưng rồi một tiếng cười hí hí do Mũ Phân Loại phát ra bỗng khiến hắn lộp bộp trong lòng.
Lúc này, ngũ quan của chiếc mũ bỗng xuất hiện biến hóa, trở nên hết sức hài hước, trông như tranh biếm họa.
Nó nói với vẻ hóm hỉnh:
“Ồ hô, nạp lần đầu thì một Galleon, nạp lần hai thì hai Galleon, mà nạp lần ba… ngươi đoán xem á?”
Anlene thấp giọng đáp với vẻ không chắc chắn:
“Ba… Galleon?”
“È è è! Sai, là bốn Galleon!”
Mũ Phân Loại lập tức hô vang đầy khoái trá, sau đó không ngừng cười hố hố tại chỗ, phần ống mũ cứ thế dựng thẳng lên rồi cong xuống không ngừng theo tiếng cười của nó.
“...”
Anlene đưa một tay lên đỡ trán, lúc này cũng không biết phải nói gì cho cam, duy trì trầm mặc.
‘Cho nên trên thực tế, mình chỉ có cơ hội tham gia ba tiết học nữa thôi sao, đây quả thật là một tin tức xấu.’
Hơn nữa xấu hơn chính là theo những gì Mũ Phân Loại vừa nói, thì số Galleon cần bỏ ra sau mỗi lần nạp lại nhiều lên gấp đôi.
Lần thứ ba là 4 Galleon thì lần thứ tư là 8 Galleon, lần thứ năm là 16 Galleon, cứ thế tiếp diễn.
Mà Anlene vẫn chưa quên, Một Túi Gold-Galleon Cỡ Nhỏ chỉ có thể chứa ngẫu nhiên từ 1 - 9 Galleon, tức là dù cho hắn bây giờ có rút thưởng được một túi như vậy, thì cũng chỉ có thể nạp được một lần, hơn nữa bản thân còn phải đủ may mắn, lấy được ít nhất 8 Galleon trong túi đó.
Nghĩ tới đây, hắn thầm tự giễu:
‘Vậy xem ra mình cũng đủ may mắn, một túi Galleon tối đa có thể nạp được ba lần đầu, nếu mà ngày đó chỉ thiếu một đồng thôi, vậy bây giờ cũng chỉ có thể nạp được hai lần.’
Cắn môi một cái, hắn dùng ánh mắt không có bao nhiêu hảo ý liếc Mũ Phân Loại một cái, trầm giọng hỏi:
“Nạp như thế nào?”
Chiếc mũ kìm chế lại tiếng cười, có vẻ như hả hê đủ rồi, cho nên rất là thoải mái giải đáp cho hắn:
“Ngươi trực tiếp cầm Galleon nhấn vào là được.”
Anlene bất giác học theo dáng vẻ của Snape, mặt không b·iểu t·ình, mắt không cảm xúc cầm lấy một đồng Galleon đặt lên quả cầu pha lê, lấy ngón tay cái dùng lực ấn nó xuống.
Ngay sau đó, hắn có cảm giác Galleon như bị mình nhấn vào một cục đất sét, nhưng nhìn lại thì thấy quả cầu pha lê vẫn nguyên vẹn như cũ.
Trong ánh nhìn chăm chú của Anlene, đồng Galleon sau khi bị nhét vào trong quả cầu liền lập tức tan ra thành bụi phấn, lấp la lấp lánh, tựa như từng dòng kim tuyến lan rộng ra khắp nơi bên trong quả cầu.
Những dòng kim tuyến này dần dần mất đi ánh vàng rực rỡ của mình, nhưng cùng lúc đó, nơi mà bọn chúng chảy qua, ánh sao trời huyền ảo vốn đã tắt đi nay lại sáng lên, chẳng mấy chốc mà đã tràn ngập bên trong quả cầu pha lê, khiến nó trở lại trạng thái như lúc mới vào tay Anlene.
Hắn hiểu được, năng lượng của nó đã được khôi phục đầy đủ, có thể để hắn một lần nữa tham gia khóa học của Snape.
Nhưng Anlene không vội vã làm như thế.
Hắn hiện tại chỉ có tối đa ba cơ hội nghe Snape giảng bài, nhất định phải chắt chiu từng chút một, phải đảm bảo bản thân học được nhiều kiến thức nhất có thể trong ba tiết này.
‘Cho nên chuyện cần làm nhất lúc này là ôn bài và tự học.’
Hắn tạm cất quả cầu pha lê sang một bên, sau đó quay trở lại ngồi trên giường, bắt đầu hồi tưởng lại cách bản thân đã làm cho tâm trí trống rỗng trước đó.
‘Tất thảy, đều nằm ở mong muốn mãnh liệt của mình.’
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm loại cảm giác quen thuộc đó.
Chừng năm phút sau đó…
Anlene mở mắt ra, hai tay khoanh lại, lâm vào trầm tư.
‘Không có Legilimency hỗ trợ bức ép, độ khó quả nhiên tăng lên rất nhiều.’
Hắn coi như hiểu được vì sao Snape lại vận dụng Chiết Tâm Bí Thuật.
Muốn học được cách đồ long, vậy phương pháp tốt nhất chính là đối mặt với một con rồng thật sự.
‘Nhưng ở ngoài này, mình nên đi đâu tìm con rồng đó bây giờ?’
Anlene vuốt cằm tự hỏi, ánh mắt có vài phần đăm chiêu, rồi sau đó dần dần chuyển đến hướng bàn làm việc.
Mũ Phân Loại đang ở đó.
Chiếc mũ vốn đang ngủ gà ngủ gật chợt giống như cảm ứng được gì đó, hai con mắt chợt mở ra, nhìn về phía hắn.
“Gì hả?”
“Khoan ngủ đã, giúp tôi cái này một chút.”
Anlene mỉm cười.
Nó đáp:
“Oáp, giúp cái gì? Nói trước, ta cũng không có Galleon đâu, ngươi tự nghĩ cách đi.”
“Ông có thì tôi cũng không lấy, yên tâm, chuyện này đơn giản hơn nhiều.”
Hắn xuống gường, lấy chiếc mũ đội lên đầu mình, sau đó mới lộ ra mục đích của mình:
“Này, dùng Legilimency với tôi đi, kiểu thô bạo nhất ấy!”
Mũ Phân Loại: ???
---Loading---
Ok, không có gì quá đáng lo, mai lại đăng chương bình thường, mong các ngài tích cực theo dõi, bình luận, tặng hoa, tặng quà, đánh giá 5 sao, xin tạ chủ long ân!!!
0