Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 68: Rời nhà
Đêm đã vào khuya.
Anlene ngồi bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tay ôm trước bụng, tiếng hít thở cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ có đồ vật ở xung quanh giống như chịu phải một tác động vô hình nào đó, tuy rằng tạo ra động tĩnh rất nhỏ, nhưng tần suất lại cao vô cùng, không ngơi nghỉ dù chỉ nửa giây.
Bàn ghế rung rinh, nước trong bình lắc lư không ngừng, rèm cửa không cần gió cũng tự động bay múa, trong bóng đêm tạo thành một khung cảnh có phần rợn người.
Cũng trong lúc này, ở văn phòng giá·m s·át của Cục Vệ Địa tại trung tâm thành phố New Era, trên màn hình lớn, không có bất kỳ dấu hiệu đỏ nào hiện lên tại khu vực quận 13.
Quay trở lại với tầng hai, căn nhà nhỏ trong hẻm 48, trán của Anlene lúc này bắt đầu lấm tấm mồ hôi, rất rõ ràng, chuyện hắn đang làm thật sự không có chút nào dễ dàng.
Không giống với khi còn ở trong lớp học của Snape, hắn bây giờ tuy cảm thấy tinh thần mệt mỏi, nhưng cũng chưa đến mức ngất đi, trong khi tâm trí thì đã được dọn trống quá nửa.
Chỉ là hắn cũng sắp tới giới hạn của bản thân hiện tại rồi.
Mũ Phân Loại cảm nhận được điều đó, nó khẽ thì thầm:
“Này, tới đây là đủ rồi, đừng lại đi hả?”
“Nếu không thì ngươi sẽ…”
Huỵch!
Anlene cứ thế ngã lăn ra giường, b·ất t·ỉnh như c·hết.
“Khá lắm, khỏi sẽ gì hết.”
Mũ Phân Loại cũng rơi khỏi đầu hắn theo cú ngã này, nó chép miệng một cái, sau đó lăn ba vòng lấy đà rồi bật dậy, dựng ở bên cạnh Anlene.
“Này, tối nay có cần ta giúp nữa không?”
“...”
“Ngươi không nói tiếng nào thì ta coi như ngươi không cần ó?”
“...”
“Ok, nếu ngươi đã không cần thì ta cũng ngủ đây, tên phù thủy nhỏ hèn hạ, vô lễ, láo xược, đê tiện…”
“...”
Anlene lần này tiến bộ hơn lúc còn ở trong lớp học của Snape, trước khi ngất đi, hắn đã dọn trống được hơn bảy mươi phần trăm tâm trí của mình.
Nhưng lần này không có Snape để đút ma dược cho Anlene, vậy nên hắn cũng không thể tỉnh dậy nhanh giống lúc đó, cứ thế nằm yên, tinh thần chậm rãi khôi phục một cách tự nhiên trong cơn mê.
Qua nửa đêm, tinh thần của hắn lúc này đã hồi phục hoàn toàn, bắt đầu lấy lại được ý thức.
Nhưng cơn buồn ngủ cũng đúng hẹn kéo tới, cho nên Anlene không hề cố chấp, gắng gượng tiếp tục luyện tập cái gì, thuận theo tự nhiên để cho cơn mộng mị lan tràn trong óc của mình.
Hắn thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn là một giấc ngủ sâu, chất lượng cực tốt, không bị bất kỳ cơn mơ nào quấy rầy.
Điều này cũng dẫn tới việc, chưa đến sáu giờ sáng thì Anlene đã tỉnh dậy, hơn nữa tinh lực tràn trề, tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn.
“Luyện tập Bế Quan Bí Thuật còn có thể trợ ngủ?”
Hắn khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó bắt đầu xuống nhà dưới để làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị bữa sáng.
Đến sáu giờ ba mươi, Anlene mang theo một đĩa mỳ Ý sốt cà ngồi trước laptop, vừa chậm rãi thưởng thức mì vừa tra duyệt một số tư liệu trên web.
Thứ hắn đang nghiên cứu chính là phương pháp thiền, mặc dù Snape có thành kiến với Muggle, không cho là phương pháp của họ có thể giúp ích gì cho việc luyện tập phép thuật, nhưng bản thân Anlene lại không cho là như thế.
Mặc dù những phương pháp này đòi hỏi thời gian dài mới có thể thấy được hiệu quả, nhưng Anlene cũng không thực sự muốn dấn thân vào việc tu tập chúng, chỉ coi đây là tham khảo nhằm cải thiện hiệu suất, chủ yếu vẫn phải dựa vào sức mạnh tâm linh đặc trưng của phù thủy.
Chừng tám giờ hơn, sau khi đã xem qua, cũng như ghi nhớ được một vài phương thức hữu dụng, về tư thế ngồi hay cách hít thở, hắn liền bắt chước theo những gì đã học được, đội Mũ Phân Loại trên đầu, chuẩn bị tiếp tục luyện tập Bế Quan Bí Thuật.
Hắn dặn dò chiếc mũ:
“Khi nào tôi nói được thì ông hãy bắt đầu.”
Mũ Phân Loại chỉ hừ một tiếng xem như trả lời.
Anlene không để tâm thái độ của chiếc mũ, bắt đầu thả lỏng cơ bắp toàn thân, hít vào thở ra một cách đều đặn.
Khoảng mười phút sau, hắn mới nhẹ giọng hô một tiếng “được”.
Tâm trí của Anlene ngay lập tức bị xâm lấn một cách thô bạo.
Nửa tiếng đồng hồ sau, sau khi thở ra một hơi dài từ miệng, hắn chợt mở mắt ra.
Lần này Anlene không bị ngất như trước đó, nhưng chẳng phải vì hắn đã làm chủ được trạng thái kỳ diệu kia, mà chỉ vì khi tinh thần bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hắn liền chủ động ngừng lại.
Sau một giấc ngủ sâu, suy nghĩ của hắn cũng trở nên thông suốt hơn, nhận ra việc cưỡng ép luyện tập đến hôn mê b·ất t·ỉnh thực sự không phải là một hành vi đúng đắn.
Để thời gian cho tinh thần có thể khôi phục, hắn cũng không rảnh rỗi, tiếp tục vận dụng một số phương pháp mới học trên mạng, chiêm nghiệm lại trạng thái trước đó của mình.
Chừng một tiếng sau đó, hắn lại một lần nữa ra hiệu cho Mũ Phân Loại sử dụng Legilimency.
Cứ như thế, mãi cho đến chiều, ngoại trừ những lúc cần ăn uống hay giải quyết nỗi buồn cá nhân, hắn không làm gì khác ngoài lặp đi lặp lại quá trình luyện tập đó.
Tiến độ cũng rất khả quan, khi mặt trời dần dần ngả về tây, hắn đã có thể dọn dẹp được chín mươi phần trăm ý nghĩ trong tâm trí của mình, hơn nữa vẫn giữ được một trạng thái tinh thần minh mẫn trong lúc đó.
Anlene cũng không biết những phương pháp mà bản thân học theo trên mạng góp được bao nhiêu công lao trong thành quả này, nhưng điều đó với hắn mà nói cũng chẳng hề quan trọng, dù sao chỉ cần có tiến bộ là được rồi.
Hắn bây giờ đang cầm quả cầu pha lê trong tay, nhưng chỉ nhìn một lúc rồi cất đi, cũng không sử dụng nó để tiến vào lớp học của Snape.
‘Không vội, vẫn còn có thể tiến bộ thêm chút nữa, cảm giác của mình sẽ không sai.’
Anlene quyết định, khi nào việc tự học của hắn thật sự không còn không gian để tăng lên thì mới dùng tới quả cầu, nhờ Snape dạy dỗ thêm cho mình.
Hắn vẫn chưa quên, nếu như sự tiến bộ của bản thân có thể để cho đối phương hài lòng, vậy vị rắn chúa không thích gội đầu này cũng sẽ chẳng keo kiệt mà cho mình nếm chút ngon ngọt.
‘Tôi cũng không dám mơ tưởng tới Phúc Lạc Dược, chỉ cần Thuốc Trí Tuệ Baruffio hay Thuốc Đa Dịch đã là quá tốt rồi, hoặc một bình Skele-Gro tôi cũng không chê nha, giáo sư Snape.’
Anlene thầm tự nhủ.
Hắn lúc này cũng không tiếp tục luyện tập Bế Quan Bí Thuật nữa, mà thay vào đó cầm lấy điện thoại, sau đó sử dụng Google Maps để tìm kiếm vị trí của một quán bar.
Quán Mắt Ruồi.
Anlene trước đó đã có được địa chỉ của quán bar này từ chỗ Mil·es, bây giờ chỉ là đang tìm đường để đi đến nơi ấy.
“Ở ngay quận bên cạnh sao, cũng không quá xa.”
Quán Mắt Ruồi nằm ở quận 8, mặc dù nằm ngay bên cạnh chỗ nghèo khó là quận 13, nhưng đó là lại một trong ba quận phồn hoa nhất cái thành phố New Era này, cũng là trung tâm tụ tập ăn chơi về đêm cho giới trẻ.
Ý nghĩ của Anlene đã rất rõ ràng, hắn muốn tới quán Mắt Ruồi một chuyến.
Mặc dù đã ghim quán Mắt Ruồi vào sổ nợ của mình, nhưng hôm nay Anlene muốn tới đó cũng không phải để đòi nợ, bởi hắn hiện tại vẫn chưa có thực lực này.
Đương nhiên cũng không phải để thu mua, trao đổi tin tức gì, hắn bây giờ trong D-Shift đến một viên Đá Thực Tại cũng không có.
Hắn lại càng không có tình báo gì trọng yếu để bán ra, ngoại trừ tin tức về chính hắn, nhưng điều đó hiển nhiên là không thể nào xảy ra, trừ khi hắn trúng Imperio.
Anlene đi chuyến này, mục đích thực ra chỉ có một, đó chính là vì tìm kiếm Mảnh Vá.
Quán Mắt Ruồi là nơi mà các siêu năng lực gia tụ tập, một chỗ đặc thù như vậy nếu bảo là không có ít nhất một Mảnh Vá, đ·ánh c·hết Anlene cũng sẽ không tin.
Cho nên sau khi tắm rửa thay đồ, hắn liền lái chiếc xe giá rẻ của mình thẳng tiến đến nơi đó.
Trong lòng không có thấp thỏm, chỉ có mong đợi.