Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 72: Trò chơi đơn giản
A lúc nghe Anlene nói trên người không có đồng nào đã định bảo rằng mình sẽ mời, nhưng nhớ tới những gì Mil·es từng nhận xét về đối phương sau lần đầu gặp gỡ, gã liền dẹp đi ý định này.
Nghĩ lại khi nãy Anlene hỏi mình về việc ứng tuyển làm nhân viên ở quán Mắt Ruồi, gã thật sự tin là trong D-Shift của hắn đến một viên Đá Thực Tại cũng không có.
Nhưng A cũng vì thế mà cảm thấy có hơi khó hiểu.
‘Bằng vào thực lực của anh ta, đến Siêu Hiện Giới mạo hiểm tuy không nói chắc chắn sẽ kiếm được món tiền lớn, nhưng muốn ăn chút lợi nhỏ cũng không phải khó khăn gì, cớ sao đến bây giờ vẫn chưa thử vào một chuyến?’
A thực sự không rõ, cho nên gã chỉ có thể một lần nữa lấy sự dị biệt mà Miles đã nói ra làm lý do.
Anlene chưa học được Chiết Tâm Bí Thuật, nên tất nhiên là không hay trong đầu A đang nghĩ gì, và hắn cũng chẳng quá quan tâm việc người khác nghĩ gì về mình.
Hắn vốn đã định rời đi, nhưng nghe Yui nói rằng có thể kiếm chút thu nhập thêm, trong lòng chợt sinh ra vài phần hứng thú, muốn nghe xem cô nàng này có thể nói cái gì.
Thế là hắn ngồi xuống hỏi:
“Cô có công việc gì giới thiệu cho tôi sao?”
Thấy Anlene bị đề nghị của mình níu lại, Yui nhoẻn miệng cười đáp:
“Cũng không phải công việc gì cả, chỉ là nghe A-kun nói Phù Thủy-san là bậc thầy phép thuật, cho nên muốn chơi chút trò chơi với anh thôi.”
“Trò chơi?”
Sự hứng thú của Anlene lại tăng thêm vài phần, hắn có thể thờ ơ với đại đa số chuyện trên đời này, nhưng trong đó không bao gồm trò chơi.
“Tôi thật ra còn xa mới được gọi là bậc thầy phép thuật…”
Hắn đính chính lại một câu, sau đó đổi một tư thế có phần thoải mái, hai tay đỡ cằm nói:
“...nhưng cô nói ra xem thử.”
Yui liền thu thập lại mấy lá bài đang chơi dở với A và Hyo Min khi nãy, cười tủm tỉm hỏi:
“Ảo thuật gia cần có bộ bài trong tay mới làm được ảo thuật, nhưng anh là phù thủy, sử dụng phép thuật thật sự, vậy có phải là cao hơn ảo thuật mấy bậc không, Phù Thủy-san?”
Anlene lần này không có gì để khiêm tốn, thản nhiên gật đầu đáp:
“Đúng là như vậy.”
Yui liền làm mấy động tác chẻ bài, trông rất là điêu luyện, tiếp đó nói:
“Vậy anh có thể làm ảo thuật mà không cần động vào bộ bài này được không?”
Hắn liền đáp một cách ngắn gọn:
“Có thể.”
Yui nghe xong bỗng lộ vẻ hào hứng còn hơn hắn lúc nghe về trò chơi, cô nàng trải bài lên trên bàn thành một hàng dài đều tăm tắp, đồng thời nhí nhảnh nói:
“Dzị tụi mình trước tiên chơi một trò đơn giản thôi nha, em chỉ vào một lá bài, Phù Thủy-san phải đoán được lá đó là lá gì ố!”
“...”
Anlene không còn gì để nói, cô nàng này mới bình thường được một lúc lại dẹo nữa rồi.
Ngay sau đó đối phương bắt đầu nói về thưởng phạt của trò này, cơ sở để Anlene có thể kiếm chút thu nhập, thứ mà hắn cảm thấy hứng thú hơn cái trò đoán bài vừa đơn giản mà lại vừa nhàm chán này.
“Anh đoán đúng được số nào thì thắng được lượng Đá Thực Tại tương đương với số ấy, nếu là J thì là hai mươi, Q là ba mươi, K là bốn mươi, A là năm mươi, mà Joker thì là một trăm.”
“Nhưng cẩn thận rồi, mỗi lần đoán sai thì Phù Thủy-san phải làm tạo hình ở chỗ em một lần nha, đương nhiên không phải bây giờ, mà là sau khi anh kiếm được Đá Thực Tại á.”
Cô nàng nháy mắt với hắn:
“Nhất định phải tới ủng hộ cho Yui nha!”
Anlene không bị ánh mắt của đối phương làm cho xao xuyến, nhưng trong lòng thầm cảm thán:
‘Quả nhiên rất biết làm ăn, thua có thể tạo mối quan hệ, thắng thì có khách hàng tương lai, thật không phải là một cô gái đơn giản.’
Nhưng hắn không biết cô gái không đơn giản này trong mắt A và Kim Hyo Min lại có một hình tượng khác.
“Lại nữa rồi…”
Hai người châu đầu ghé tai, thì thầm với nhau.
“Lần trước em nói Yui thua bao nhiêu ấy?”
“Mười lăm ngàn, trong năm phút.”
“Vậy tính ra bây giờ chơi cũng không lớn lắm, chắc là biết kiềm chế rồi ha…”
“Oppa, tại Kỵ Sĩ Chổi không đủ vốn thôi, nếu đổi lại là người khác…”
“Ôi chao…”
Khóe mắt Anlene khẽ giật một cái, các giác quan của hắn sau khi trở thành phù thủy một thời gian đã vượt qua người thường, mặc dù Yui không nghe được nhưng hắn lại rõ mồn một từng lời của hai người kia.
‘Hóa ra cũng không chỉ là vì làm ăn, mà cô ẻm còn nghiện c·ờ· ·b·ạ·c.’
‘Mười lăm ngàn, năm phút…’
Hắn ngẫm lại con số Đá Thực Tại mà Yui đã thua trong một lần chơi, môi hơi run run.
Nếu mà Anlene có mười lăm ngàn Đá Thực Tại trong tay, vậy hắn bây giờ nhất định không có mặt ở đây, kiểu gì cũng phải tiếp tục chui nhủi ở nhà máy bỏ hoang luyện tập phép thuật c·h·ế·t bỏ mới thôi.
Thoáng qua một ý nghĩ như vậy, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Yui rồi hỏi:
“Chúng ta chơi bao nhiêu lượt đây?”
Đối phương lúc lắc hai ngón trỏ chỉ về phía hắn, mỉm cười đáng yêu nói:
“Anh muốn chơi bao nhiêu lượt cũng được hết ó!”
“Vậy thì chơi đến ngày mai” Anlene đã định thốt lên như vậy, nhưng sau một hồi trầm ngâm, hắn mới thở dài một tiếng rồi đáp:
“Nếu tính cả Joker, một bộ bài có mười bốn con bài khác nhau, chúng ta cứ chơi mười bốn lượt, cô thấy thế nào?”
Yui giơ cả hai tay lên làm ký hiệu OK.
Sau đó cô nàng bắt đầu đưa ngón tay chỉ qua chỉ lại trên dải bài, hai má phồng lên như cá chép, bộ dạng đắn đo không biết nên chọn lá nào.
Anlene thì không ngồi nữa mà lại đứng thẳng người dậy, tay trái vuốt nhẹ mấy cái lên ống tay áo bên phải, thần sắc trầm tĩnh nhìn xuống bàn, chờ đợi Yui chọn ra lá bài để cho mình đoán.
A và Hyo Min tựa sát vào nhau ngồi hóng chuyện, họ cũng có phần hiếu kỳ xem Anlene có thể đoán đúng hay không.
Cả hai người, hoặc có thể nói là tính cả Yui đều biết, cuộc chơi này kỳ thực không phải là để Anlene đoán bài, mà là để hắn sử dụng phép thuật biến ra con bài hắn muốn.
Họ đều xem qua video do Camera-Man quay lại, cũng từng gặp qua, biết Anlene có thể dùng một cái que để làm phép, nên đều đang chờ hắn lấy nó ra để được thấy tận mắt, xem xem có gì kỳ lạ.
Nhưng khiến hai người thất vọng là Anlene dường như không có ý định lấy nó ra.
“Em chọn lá này nè, anh đoán thử xem!”
Sau khi Yui chỉ vào một lá bài, hắn liền duỗi tay phải của mình xuống gần chỗ nó, nhắm mắt lại rồi rung rung cánh tay, ra vẻ như đang sờ soạng gì đó.
Năm giây trôi qua, hắn khẽ gật đầu một cái, mở mắt ra rồi nói:
“Tôi đã biết nó là lá bài gì.”
“Honto ni?”
Yui đưa hai tay lên che miệng, mở to mắt ra vẻ kinh ngạc một cách cường điệu hóa.
“...”
Anlene cảm thấy có chút ê răng, cô nàng này bây giờ đã hoàn toàn chứng nào tật nấy.
Lau một giọt mồ hôi vốn cũng không tồn tại, hắn chỉ vào lá bài mà Yui đã chọn, trầm giọng tự tin nói:
“Đây là quân hai.”
“Thiệt ó?”
Yui giả vờ giả vịt hỏi một tiếng rồi lật lá bài lên, để lộ ra một con 2 Bích.
Thế là biểu lộ trên mặt cô nàng lại càng phóng đại thêm ba phần.
“Woah woah woah, đúng thiệt nè, đúng thiệt nè, Phù Thủy-san siêu quá đi, ngầu quá… Ui da!”
Kim Hyo Min rõ ràng là cũng không nhìn nổi nữa, trực tiếp gõ cho đối phương một cú đau điếng lên đầu.
Yui mang theo ánh mắt rưng rưng tội nghiệp quay lại nhìn Hyo Min, nhưng người sau chỉ híp mắt lại nói:
“Hoặc là bà nói chuyện đàng hoàng, hoặc là tui bịt mồm bà lại.”
Sau đó cô nàng liền thổi kẹo cao su thành hình một cái khẩu trang.
Yui lập tức quay đầu đi, đưa tay thao tác trên màn hình D-Shift của mình, sau đó lấy ra hai viên Đá Thực Tại đưa cho Anlene.
Hắn cũng không khách khí, trực tiếp đem hai viên đá tới gần vị trí viên ngọc hình thoi trên vòng tay, thế là chúng lập tức bị hút vào trong D-Shift.
[Đá Thực Tại: 2 / 10.000]
Trông thấy con số 0 tròn trĩnh đã biến mất, trên mặt hắn không khỏi hiện ra một nụ cười nhạt, hai mắt lấp lánh có thần nhìn về phía Yui, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta tiếp tục chứ?”