Anlene vừa thực hiện một lần tay không làm phép sao?
Đương nhiên là không phải.
Bùa Giải Giới của hắn hiện tại đang có level 3, có thể miễn cưỡng không cần niệm chú mà vẫn làm phép thành công, nhưng không thể không cần đũa phép, hắn vẫn còn phụ thuộc vào nó.
Chuyện hắn vừa làm chỉ là một biện pháp mưu lợi mà thôi, nó là phương pháp được ghi lại trong quyển Cẩm Nang Bùa Giải Giới Của Harry Potter, tự mình tước lấy đũa phép của mình.
Đây là một kỹ xảo khá là hữu dụng, nhất là đối với những người không thể tay không thi triển Bùa Triệu Tập để lấy lại đũa phép, nếu chẳng may để rơi vào tay kẻ thù.
Nhưng kỹ xảo này cũng có giới hạn của nó, chỉ có thể giúp người thi triển lấy lại đũa phép của chính mình mà thôi, hơn nữa còn phải là cây đũa phép đã được chính kẻ đó sử dụng trong thời gian dài.
Nguyên lý trong đó cũng không có gì phức tạp, bắt đầu từ một câu nói, đũa phép lựa chọn phù thủy, đũa phép ngay từ đầu vốn đã chọn cho mình chủ nhân thích hợp nhất.
Qua mỗi lần phù thủy sử dụng đũa phép, chẳng khác nào một lần ghi khắc dấu ấn của bản thân lên nó, qua thời gian dài thì dấu ấn này càng đậm hơn, khiến đũa phép tựa như trở thành một phần thân thể của phù thủy đó.
Cũng nhờ mối ràng buộc đó mà Anlene mới có thể thực hiện một lần Bùa Giải Giới tưởng như là tay không làm phép này, nếu đổi lại là một cây đũa phép xa lạ, vậy xin thứ cho hắn, kẻ bất tài này chẳng thể ra sức.
Các phù thủy nhỏ năm nhất cũng có thể dùng Lumos thi thoảng thắp sáng được đũa phép lúc nó không ở trong tay, miễn là cây đũa phép đó thuộc về họ, nguyên lý có lẽ cũng tương tự như thế.
Cho nên về mặt bản chất, Anlene rốt cuộc vẫn là cần đũa phép mới có thể sử dụng phép thuật, nhưng chỉ có hắn mới biết điều đó, còn người khác không biết nha.
Vậy nên hắn rất là thản nhiên đưa cánh tay có đeo D-Shift về phía Yui, cười nhạt nói:
“Làm phiền cô rồi, chỉ cần khắc cho tôi một vòng họa tiết như vậy lên là được, lấy màu đen.”
Hắn chỉ vào phần viền áo thêu các ký hiệu Bảo Bối Tử Thần trên Áo Choàng Phù Thủy Sơ Cấp.
Yui chu chu môi, cảm giác dường như có gì đó sai sai, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là sai ở chỗ nào, chỉ đành nhoẻn miệng cười cho xong chuyện, thái độ vẫn rất là vui vẻ làm theo yêu cầu của Anlene.
Anlene chăm chú nhìn động tác của đối phương, như muốn tìm xem bí ẩn trong năng lực của Yui, nhưng hắn chỉ thấy cô nàng đưa tay vuốt quanh D-Shift của mình, chỗ ngón tay xinh xắn đi qua liền tự động biến thành ký hiệu Bảo Bối Tử Thần.
‘Hoàn toàn không có dấu vết để lần theo.’
Hắn thầm nhủ một tiếng, sau đó liền ném chuyện này ra sau đầu, dùng ánh mắt hài lòng nhìn tạo hình mới của D-Shift.
‘Quả nhiên, chơi chùa là thơm nhất.’
Thu hoạch trong lần tới quán Mắt Ruồi này có thể nói là đầy bồn đầy bát, vượt qua dự kiến của Anlene, cho nên hắn rất là vui vẻ phất tay từ biệt A, Hyo Min cùng Yui, nhất là người thứ ba.
Nhưng mặc cho Yui nũng nịu nài nỉ mình ở lại chơi thêm một lúc, hắn chỉ là cười nhạt một tiếng rồi quay lưng đi trong trầm mặc, bước chân như mang theo gió, không có chút gì là do dự.
Đợi đến khi hình bóng của hắn đã khuất ở nơi lối vào, thái độ của Yui lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, ngồi tại chỗ cười khúc khích, lộ rõ vẻ thỏa lòng đắc chí, nào có chút gì lưu luyến không nỡ.
A và Hyo Min hai mặt nhìn nhau, trong mắt là bốn dấu chấm hỏi, rõ ràng không cách nào hiểu vì sao nhỏ bạn của mình lại có thái độ này.
“Nhỏ này chiếm được lợi lộc gì sao?”
Hai người nghĩ lại những gì đã xảy ra từ nãy tới giờ, nhưng chỉ hoàn toàn thấy Anlene kiếm lời thôi, còn cô nàng nào có sơ múi được gì đâu.
Hyo Min không thích đoán già đoán non, cho nên trực tiếp gõ đầu Yui rồi hỏi:
“Khúc kha khúc khích cái gì, bà đã giở trò gì hả?”
“Ui…”
Yui xoa xoa đầu, quay sang nhăn mặt với Hyo Min, ấm ức nói:
“Muốn gì thì hỏi người ta từ từ chớ, đầu của tui quý giá lắm đó, lỡ b·ị đ·ánh hư rồi bà có tiền đền hông?”
Nhưng thấy Hyo Min lại giơ nắm tay lên, cô nàng liền trở nên trung thực, nhanh nhảu đáp lại:
“Ầy ầy, đừng đánh, tui nào có giở trò gì, chỉ là kiếm chút thu nhập thêm mà thôi.”
‘Thu nhập thêm?’
Nghe thật quen quá, không phải chính con nhỏ này mới nói với Phù Thủy khi nãy sao?
A và Hyo Min càng không hiểu ra sao, nãy giờ rõ ràng họ chỉ thấy Yui đưa tiền cho Anlene chứ có thu lại được gì.
Trông thấy nét mặt của họ, cô nàng liền cười hô hô, bày ra vẻ mặt như ta đây rất ưu việt về trí tuệ, chỉ khi thấy Hyo Min một lần nữa duỗi tay ra mới chịu đàng hoàng.
Yui có chút đắc chí nói:
“Hình như tui chưa nói cho hai ông bà, tui có thỏa thuận hợp tác với người của quán Mắt Ruồi được thời gian không ngắn rồi, tình báo do tui khai quật ra, quán Mắt Ruồi phải chia hoa hồng từ việc bán được nó cho tui đó.”
“Cho nên Phù Thủy-san lấy được bao nhiêu từ tui, tui lại có thể dùng Phù Thủy-san kiếm về không chỉ số ấy nha!”
Sau đó cô nàng chợt tỏ ra có chút tiếc nuối:
“Nếu mà hồi nãy có thể mượn được cây đũa phép đó, vậy tiền kiếm được có lẽ đã nhiều hơn rồi, tiếc ghê ó!”
Nghe vậy, A và Hyo Min cũng không mất bao lâu liền hiểu được, hóa ra những hành động vừa rồi của cô nàng chỉ là để câu được tình báo về Anlene.
Nhưng A vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi:
“Nhưng những gì Phù Thủy mới thể hiện thì cũng bị rất nhiều người ở đây nhìn thấy rồi, quán Mắt Ruồi sẽ chịu trả tiền cho cô sao?”
“Hem đúng, hem đúng.”
Yui lắc lắc ngón tay, lại vừa lắc đầu đáp lại:
“Mấy người ở đây dù biết được thì có thể làm sao, họ cũng chỉ có thể làm ăn nhỏ lẻ thôi, có thể bán được tin tức cho bao nhiêu người?”
“Nhưng quán Mắt Ruồi thì khác nha, chuyện làm ăn của họ trải rộng toàn cầu, mấy người buôn lẻ này hoàn toàn không đáng kể với họ.”
“Quan trọng nhất, tui mới là người moi ra được tin tức của Phù Thủy-san, tín dự của quán Mắt Ruồi luôn rất tốt, không thể vì chút tiền lẻ này mà trở mặt được.”
Hyo Min lúc này hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Vậy bà cũng đừng hòng kiếm được bao nhiêu, dù sao trừ người của quận mười ba cũng đâu ai quan tâm tin tức của Kỵ Sĩ Chổi.”
Yui nghe xong liền cười bí hiểm đáp:
“Thế cũng chưa chắc, hai ông bà cũng biết Phù Thủy-san có một kẻ thù lớn nha.”
“Phe Phân Liệt!?”
A và Hyo Min cùng kêu lên, người sau híp mắt lại nhìn cô nàng, âm thanh nghe có chút nguy hiểm:
“Bà cũng biết hội tụi này tạm coi như đang hợp tác với Kỵ Sĩ Chổi đúng không, như vậy hành động của bà…”
Yui không kìm được rùng mình, vội vàng đánh gãy lời nói của Hyo Min:
“Ui ui, bình tình đi, bình tĩnh ih! Bà cũng không chịu nghĩ lại, nếu Phù Thủy-san biết những gì mình mới thể hiện có thể trở thành sơ hở của bản thân, vậy anh ta liệu có làm giữa chốn đông người như chỗ này không?”
“Ừm…”
Hyo Min hé hé môi, cảm thấy Yui nói cũng có lý.
Thế là người sau lập tức thừa thắng xông lên, tranh thủ vỗ đùi Hyo Min một cái ngầm trả đũa, cười đắc chí nói:
“Rõ là không rồi chứ, cho nên chuyện tui moi tình báo từ Phù Thủy-san cũng đâu ảnh hưởng gì tới vụ của mấy người, trái lại là còn giúp ích nữa ấy chứ!”
Hyo Min trả lại cho đối phương một cái vỗ đùi, cười lạnh nói:
“Giúp ích cái gì?”
Yui hít một hơi lạnh, xoa xoa đùi mà đáp lại:
“Sao lại không giúp ích? Tui chẳng phải luôn ủng hộ tài chính cho 6000 ML sao, vậy giờ tui kiếm được thêm tiền, chẳng phải nguồn tài trợ cho hội của bà cũng càng thêm vững chắc?”
“...”
Hyo Min im lặng, cô cũng không biết con nhỏ này dựa vào đâu mà lẽ thẳng khí hùng như thế.
Bán đứng đồng minh của 6000 ML để lấy tiền ủng hộ cho 6000 ML, thiệt thòi cho cô nàng có thể nghĩ ra được cách viện cớ này.
A và Hyo Min trầm mặc nhìn nhau, họ còn có thể thế nào, chỉ có thể tạm tin Yui vậy.
“Ngoại trừ tham tiền, cô gái này cũng không có tật xấu gì quá lớn.”
A nhớ được Mil·es đã từng nói như vậy.
0