Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 77: Thợ khắc
‘Thì ra là vậy.’
Anlene sau khi nghiên cứu một lúc thì hiểu ra, những Rune hàng dởm này hoạt động tựa như các trạm phát tín hiệu, nhưng thứ mà chúng truyền phát ở đây không phải sóng điện tử, mà là hiệu quả của Bùa Xua Đuổi Muggle, qua đó mở rộng phạm vi ảnh hưởng của câu thần chú này.
Ngoài ra, cũng nhờ những Rune này mà hiệu quả của Bùa Xua Đuổi Muggle có thể duy trì lâu hơn bình thường không ít, kém nhất cũng có thể kéo dài ba ngày mới hoàn toàn mất đi.
Sau khi đã xem qua toàn bộ nội dung của Bùa Xua Đuổi Muggle & Các Ứng Dụng Trên Công Trình Kiến Trúc, hắn liền đi xuống dưới tầng một để lấy công cụ.
Rất rõ ràng, hắn không có ý định để đêm dài lắm mộng, quyết định bắt tay vào việc phù phép cho căn nhà của mình luôn bây giờ.
‘Xem nào… mình trước tiên cần một con dao khắc.’
Anlene mang theo chiếc thìa mà hắn tiện tay lấy được ở phòng bếp trở lại lầu hai, dùng phép biến hình chuyển hóa nó thành một con dao khắc, sau đó…
‘Hình như, có hơi cả nghĩ…’
Cầm con dao khắc trong tay, thần sắc của Anlene bất giác cứng lại.
Hắn bỗng nhận ra một vấn đề, đó là bản thân trước giờ vốn chưa từng làm gì liên quan đến khắc chữ, Rune do bản thân tự tay khắc ra, liệu sẽ đạt được hiệu quả như mong muốn ư?
‘Cho nên việc đầu tiên mà mình cần làm, phải là học khắc chữ sao?’
Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó cũng không lằng nhằng, trực tiếp lên mạng tìm hiểu xem nên học khắc chữ như thế nào.
Sau một hồi lâu, hắn mím môi lại, thần sắc hơi không được vui vẻ gì mấy.
Theo những gì mà hắn đã nghiên cứu được, khắc chữ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể học thành, cần thời gian không ngắn để có thể thông thạo, hơn nữa cũng tùy loại vật liệu khắc mà có các yêu cầu kỹ thuật và dụng cụ khác nhau.
“Chậc, cho nên những phù thủy chuyên về cổ ngữ cũng đều thành thạo môn thủ công này?”
Anlene cảm thán một tiếng, sau đó vào phòng kho lục lọi một chút, cuối cùng lấy ra một tấm ván gỗ hình chữ nhật, diện tích chỉ cỡ một chiếc bàn phím full size.
Ngồi trước bàn làm việc, cầm con dao khắc trên tay, lại nhìn tấm ván gỗ, hắn bỗng nhận ra cách nghĩ của bản thân dường như hơi cứng nhắc.
‘Mình hoàn toàn có thể đi yêu cầu thợ chuyên nghiệp làm thứ này nha.’
Nhưng nghĩ đến túi tiền vốn không quá đầy đặn của bản thân, hắn quyết định trước tiên vẫn tự mình ra tay xem sao, biết đâu thật sự không khó như hắn đã tưởng tượng.
Anlene chọn lấy một chữ Rune có kiểu dáng đơn giản nhất trên cuộn giấy cũ để làm khởi đầu.
Hắn nhìn kỹ nó một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang tấm ván gỗ, đang chuẩn bị đặt dao xuống thì bỗng ngừng lại giữa chừng.
‘Cũng không ai bắt buộc phải làm thuần thủ công.’
Anlene tạm thời buông dao khắc xuống rồi cầm lấy đũa phép, chỉ vào tấm ván gỗ, thi triển phép biến hình lên đó.
Chẳng mấy chốc, trên bề mặt của tấm ván liền xuất hiện hình vẽ của cái Rune mà hắn đã chọn.
Hắn lấy thước đo chiều cao, độ rộng của nó, thấy không phù hợp liền dùng phép biến hình thay mới.
Đến khi đã biến ra kích cỡ phù hợp, Anlene mới lấy bút màu vẽ đè lên những đường nét của chữ Rune đó, kế đó liền giải trừ hiệu quả của phép biến hình.
Trên tấm ván gỗ lúc này chỉ còn lại phần hình dạng Rune do hắn dùng bút màu vẽ lên.
‘Được, để thử coi sao.’
Hắn cầm lấy dao khắc, bắt đầu chậm rãi gọt từ xung quanh viền của hình vẽ này, hắn định trước tiên xử lý phần vòng ngoài của chữ Rune.
Nhưng bởi vì đây là lần đầu Anlene tiếp xúc với việc dùng dao khắc, hoàn toàn không biết cách dùng lực sao cho đúng, vậy nên nhát dao đầu tiên của hắn sau khi đi được một phần ba của nét khắc đầu tiên liền lệch sang một bên.
‘Quả nhiên không dễ dàng.’
Hắn than nhẹ một tiếng, nhưng không hề bỏ dở, bắt đầu đi nhát dao thứ hai, tập trung hơn vào việc ổn định con dao trong tay mình.
Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ, đến nửa đường thì nét khắc của hắn lại tiếp tục lệch khỏi nét vẽ đã được vạch sẵn trước đó.
Anlene mặt không đổi sắc, đi tiếp nhát dao thứ ba.
Lần này, hắn giống như đã tìm tới một chút cảm giác, mặc dù nét khắc vẫn có hơi lệch nhưng lại không hề khó coi như hai lần trước đó.
Duy trì b·iểu t·ình bình thản, hắn tiếp tục với nhát dao thứ tư, nhát dao thứ năm, thứ sáu, rồi thứ bảy, mỗi lần đều có thể cảm thấy nét khắc của mình càng ổn hơn, càng lúc càng ít lệch hơn trước, hơn nữa duy trì được lực khắc ổn định, những chỗ nông sâu không đều xuất hiện chẳng phải quá nhiều.
Đợi đến khi đã khắc xong toàn bộ các nét hình thành nên chữ Rune này, mặc dù nhìn qua xấu xí không tả nổi, chẳng hề có loại mỹ cảm huyền bí như hình minh họa trong cuộn giấy, nhưng Anlene lại không hề có một tí ti cảm giác thất bại nào, thậm chí còn có phần lạc quan.
Hắn buông con dao khắc xuống, ánh mắt có chút trầm ngâm nhìn bàn tay phải của mình.
‘Từ lúc nào mà mình lại khéo tay như vậy?’
Phải, chính là khéo tay, bởi nếu không khéo tay thì đừng nói là xấu xí, đến cả việc hoàn thành cũng không được, cái chữ Rune này sẽ bị hắn khắc thành một đống lung tung chẳng ra thể thống gì.
‘Hay nói chính xác hơn… là từ lúc nào mà mình có thể kiểm soát cơ thể của bản thân tốt như vậy?’
Kiểm soát cơ thể của bản thân, cái Anlene vừa nghĩ tới nghe qua tưởng chừng như đơn giản, nhưng nếu thật sự đơn giản như vậy thì người ta đã chẳng tự cắt vào tay mình lúc mới học làm bếp.
Cắt ra những miếng dưa leo có độ dày tương đương nhau, bước những bước có khoảng cách bằng nhau, hít vào thở ra với một tần suất cố định, hay gõ những nhát búa thẳng vào đinh với một góc độ và lực tương đồng.
Tất cả những chuyện ấy đều đòi hỏi một điều, chính là quen tay hay việc, đó là một quá trình tốn không ít thời gian và công sức.
Nhưng nếu như một người có thể kiểm soát tốt được cơ thể của mình, vậy quá trình này có thể được rút ngắn đi rất nhiều.
Anlene cảm thấy bản thân thật sự làm được chuyện đó.
‘Rốt cuộc là từ khi nào?’
Hắn nghiêng đầu suy tư, sau đó chợt nhớ đến quá trình luyện tập Bế Quan Bí Thuật của mình.
Chuyện mà hắn vẫn đang làm trong lúc luyện tập phép thuật này, chính là tìm cách kiểm soát tâm trí của bản thân, ra lệnh cho nó phải trở nên trống rỗng.
‘Cho nên ảnh hưởng của quá trình đó, không chỉ xảy ra với mỗi tinh thần của mình thôi sao, cũng thật là không ngờ.’
Anlene không khỏi cảm thấy vui mừng, Occlumency không hổ danh là một trong những phép thuật cao thâm và cổ xưa bậc nhất của giới phù thủy, những diệu dụng vốn không được nhắc tới của nó thật sự chẳng hề tồi chút nào.
Mang theo tâm tình vui vẻ này, hắn lật ngược tấm ván gỗ lại, một lần nữa thi triển phép biến hình để dùng bút vẽ trước hình dạng chữ Rune lên đó, sau đó bắt đầu tập trung vào công cuộc khắc chữ.
Chẳng bao lâu sau, lần thử khắc thứ hai của hắn đã hoàn thành, mặc dù so về mặt thẩm mỹ vẫn chẳng sánh nổi ba phần của mẫu Rune trong cuộn giấy, nhưng so với lần khắc thứ nhất thì đã tốt hơn không ít, khó mà gọi là xấu xí được nữa.
Anlene thừa thắng xông lên, tiếp tục lợi dụng những chỗ còn trống trên tấm ván gỗ để khắc Rune, không chỉ mỗi phần viền, mà hắn còn thử cạo, gọt để tạo độ chìm nổi cho nó.
Khoảng một giờ sau đó, khi trên cả hai mặt của tấm ván gần như đã không còn chỗ trống cho Anlene khắc nữa, hắn mới buông dao khắc xuống bàn.
Thành quả lúc này đã rất khả quan, mặc dù vẫn không đạt tới tiêu chuẩn của hình minh họa trong cuộn giấy, nhưng để làm trạm phát cho Bùa Xua Đuổi Muggle thì đã đủ rồi.
Nhưng Anlene biết, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi, bởi số Rune hắn cần khắc để đạt tới hiệu quả bao trùm cả căn nhà không chỉ một cái, cũng không phải mỗi một mẫu này.
Thế là hắn tiếp tục vào trong nhà kho lục ra thêm một số ván gỗ, bắt đầu chuyển sang khắc các mẫu Rune còn lại trong cuộn giấy.
Đêm nay đối với hắn, tất nhiên là một đêm dài.