Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 79: Tiết học thứ hai

Chương 79: Tiết học thứ hai


Linh cảm của Anlene quả nhiên là đúng, cho đến buổi trưa hôm đó, hắn thật sự đã đẩy tiến độ dọn dẹp tâm trí lên trăm phần trăm, khiến cho nó hoàn toàn trống rỗng, chẳng có bất kỳ một ý nghĩ nào sinh ra hay một ký ức nào bị khơi gợi lên.

Nhưng hắn không để ý đến một chuyện, đó chính là…

“Này, này, nghe ta nói gì không, nghe ta nói gì không?”

Mũ Phân Loại nhún nhảy ở trên đầu hắn, lớn giọng kêu gào.

Nhưng Anlene lúc này lại ngây ra như phỗng, hai mắt tuy mở nhưng lại hoàn toàn vô thần, ngơ ngơ ngác ngác, cứng đờ như một bức tượng.

Nếu không phải bản năng cơ thể khiến hắn vẫn tiếp tục hít thở, lồng ngực của hắn vẫn chập trùng lên xuống, e là người khác nhìn vào còn tưởng rằng kẻ này đ·ã c·hết đứng tại chỗ.

Nếu như tâm trí của một người hoàn toàn trống rỗng, vậy điều gì sẽ xảy ra với kẻ đó?

Đây chính là vấn đề mà Anlene đang gặp phải.

Cách để Anlene giải quyết vấn đề này thì hắn còn chưa biết, cũng không có tâm trí để mà nghĩ tới theo đúng nghĩa đen, nhưng để xử lý tình trạng của hắn hiện tại thì lại đơn giản hơn rất nhiều.

Đó là chỉ cần chờ cơ thể của hắn không chèo chống nỗi nữa mà đổ xuống, một cú va đập ắt hẳn sẽ giúp hắn lấy lại ý thức của mình.

Nhưng Mũ Phân Loại có biện pháp nhanh hơn.

Lúc này, chỉ thấy chiếc mũ bỗng cong người xuống, phần chóp nhọn xuất hiện ngay trước mặt Anlene, sau đó không chút do dự mà thọc vào lỗ mũi bên trái của hắn.

“A!”

Anlene bất chợt kêu lên một tiếng có phần đau đớn, chuyện tốt là hắn đã lấy lại được ý thức của mình, nhưng chuyện xấu là hắn đang chẳng kìm được chảy nước mắt không ngừng.

Hắn vội lấy tay áo lau đi, đồng thời không ngừng xoa xoa cái mũi của mình, cố gắng làm dịu đi cảm giác đau xót vô cùng khó chịu bên trong.

“C·hết tiệt, ông đang làm cái quái gì vậy hả!?”

Trước tiếng quát chất vấn của Anlene, chiếc mũ chỉ bĩu môi đáp lại:

“Gào to cái gì, nếu không phải ta rủ lòng thương xót mà ra tay, ngươi bây giờ có lẽ đã bắt đầu chảy dãi giống như Lockhart.”

Anlene lúc này đã khôi phục lại sự tỉnh táo, rất nhanh đoán được chuyện gì đã xảy ra sau khi bản thân làm cho tâm trí hoàn toàn trống rỗng.

Hắn hơi gằn giọng, vạch trần Mũ Phân Loại:

“Ông nghĩ tôi ngu sao? Đừng cho là tôi không đoán được, ông hoàn toàn có thể dùng những biện pháp nhẹ nhàng hơn để làm tôi thức tỉnh.”

Đối phương cũng chẳng vừa, trực tiếp cười đểu đáp lại:

“Ồ hố, đương nhiên là như vậy rồi, ta sao có thể thông minh hơn ngươi được? Vậy nên ta không nghĩ ra những cách khác cũng là chuyện tất nhiên chứ hỉ?”

“...”

Anlene nghe xong, không khỏi trầm mặc trong chốc lát, cảm giác lỗ mũi của mình tựa hồ còn xốn hơn vài phần.

Cuối cùng chỉ có thể cười lạnh nói:

“Được thôi, hiệp này là tôi thua, cứ chờ đó đi, ngài Mũ.”

Mũ Phân Loại hiển nhiên là không chút nào sợ sệt trước sự uy h·iếp của hắn, nó còn vênh váo đáp:

“Ta vẫn luôn chờ đây, phù thủy nhỏ.”

Sau đó dùng giọng điệu như cười trên nỗi đau của người khác mà tiếp lời:

“Nhưng ngươi bây giờ tốt nhất vẫn là nghĩ cách giải quyết vấn đề của mình đi, đừng để lần sau trực tiếp biến thành kẻ đần độn, lúc đó ta có đợi ngàn năm cũng không đợi được ngươi đâu.”

“...”

Anlene tiếp tục trầm mặc, bởi vì hắn biết Mũ Phân Loại nói không sai chỗ nào.

Hắn cần tìm cách giải quyết nan đề của mình lúc này, đó là làm sao để làm cho tâm trí trống rỗng mà vẫn giữ lại được ý thức.

‘Đó là phải làm cho nó… không trống rỗng nữa?’

Anlene nhíu chặt chân mày, vậy chẳng phải nỗ lực làm cho tâm trí trống rỗng trước đó của hắn đều là vô nghĩa hay sao.

‘Chắc chắn phải có một cách khác, chỉ là… làm như thế nào?’

Hắn một tay vuốt mũi, một tay vuốt thái dương, hai mắt nhắm lại, vô vàng các ý nghĩ chạy qua trong đầu, nhưng không có bất kỳ một ý nghĩ nào vụt sáng.

Trong thời gian ngắn, hắn thật sự là nghĩ không ra, hơn nữa càng nghĩ chỉ càng thấy mờ mịt, dù là một chút xíu linh cảm cũng không hề xuất hiện.

Loại tình huống này, e rằng không phải ngày một ngày hai là có thể nảy ra ý tưởng, rất có thể cần một sự gặp gỡ bất ngờ hoặc là duyên phận nào đó mới có thể ngộ ra.

Nhưng Anlene hiện tại không có kiên nhẫn để chờ một thứ không xác định như vậy, thế nên quyết định của hắn chính là…

“Chỉ có thể dùng đến nó rồi.”

Anlene nghiêm mặt nhủ một câu, sau đó móc ra quả cầu pha lê từ trong Mũ Phân Loại.

Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật, khóa học của tâm trí, bậc thầy Severus Snape.

Gặp phải nan đề, vậy thì tới hỏi Snape.

“Mình bây giờ chỉ là một phù thủy năm nhất nhỏ bé mà thôi, gặp rắc rối thì tìm giáo sư, đó chẳng phải chuyện đương nhiên hay sao?”

Hắn khẽ thì thầm, mơn trớn quả cầu trong tay, hoàn toàn không có ý định học theo đức tính “tốt đẹp” của bộ ba cứu thế.

Đã quyết định như thế, hắn cũng không chần chừ nữa, trực tiếp bóp mạnh vào quả cầu pha lê.

Rất nhanh, Anlene lại một lần nữa tiến vào không gian mộng ảo như được bao phủ bởi sao trời.

Hắn bước nhanh trên khoảng không tối đen vô tận, đi tới trước cánh cửa cũ kỹ, đẩy cửa tiến vào bên trong.

Khung cảnh lớp học quen thuộc, âm u mà lạnh lẽo, lại hiện ra trước mắt Anlene, và cũng giống như lần trước, còn phải chờ mười giây nữa thì con dơi già mới đến lớp.

Anlene lần này không còn nhòm ngó lung tung, trực tiếp đi đến chỗ ghế gỗ trước bàn làm việc ngồi xuống, chờ đợi Snape xuất hiện.

Không để cho hắn chờ lâu, chẳng mấy chốc, gió lạnh bắt đầu thổi lên trong căn phòng vốn đã bị bịt kín hoàn toàn này.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, lần này Snape vậy mà không dùng Ảo Ảnh Di Hình để tới lớp.

Cảm giác lạnh lẽo lướt qua da thịt, trong ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc của Anlene, một luồng khói đen chợt bay đến từ sau lưng hắn, tụ lại ở sau bàn làm việc.

Khói đen cuồn cuộn, hóa thành hình dạng của một chiếc áo choàng.

Chỉ nghe phạch một tiếng, từ hư hóa thực, áo choàng tung bay, khói mây tan biến, đã thấy Snape quay người lại đối mặt với hắn, ánh mắt hững hờ, thần thái lạnh nhạt.

Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu Anlene:

‘Rất có phong cách mà, lần sau…’

Rồi hắn bỗng giống như nhớ ra gì đó, ý nghĩ trong đầu liền chưa hoàn toàn thành hình đã tan biến giữa chừng.

Trong khoảnh khắc đó, trong mắt Snape chợt hiện lên một tia bất ngờ, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong nhỏ.

“Xem ra… mặc dù ngươi rất ngu ngốc, nhưng cũng không phải loại đã ngu si lại còn lười biếng.”

Nghe lời tán dương lại giống như không tán dương này của đối phương, Anlene còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đứng dậy hành lễ:

“Xin được kính chào thầy, giáo sư.”

Snape không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi phất tay, khiến Anlene không tự chủ được ngồi xuống tại chỗ.

Hắn cũng không có gì lấy làm kinh ngạc, biết tiết học đã chính thức bắt đầu, liền không kìm được muốn nói ra vấn đề của mình.

“Thưa giáo sư, tôi…”

Con dơi già đứng khoanh tay tại chỗ, tay trái chợt giơ lên ra hiệu cho hắn im miệng, sau đó dùng âm thanh bình thản không chút cảm xúc nói:

“Đừng lãng phí nước bọt, ta đã biết vấn đề của ngươi, thậm chí, nếu như ngươi đủ thông minh, đó còn chẳng được coi là vấn đề.”

Anlene nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Vậy tôi tiếp theo nên làm thế nào, thưa giáo sư?”

Snape đưa ngón trỏ sờ lên cằm, từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng thốt ra hai từ:

“Phân tầng.”

Chương 79: Tiết học thứ hai