0
‘Chỉ trong duy nhất khoảnh khắc đó, giống như tại thời khắc giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, tâm trí mới có thể phân tầng?’
Anlene nghiền ngẫm câu nói này, trong lòng không khỏi sinh ra một ít nghi vấn.
‘Điểm khác biệt ở đây là gì, cớ gì những ý nghĩ thông thường không thể tạo thành vách ngăn, mà chỉ có ý nghĩ vào thời điểm tâm trí đạt tới trạng thái trống rỗng mới làm được?’
Các luồng suy nghĩ lướt qua thật mau trong đầu, khiến hắn rất nhanh đã tìm tới đáp án.
‘Là bởi vì chỉ có vào thời điểm đó, tâm trí mới sẽ cùng một lúc nhận được hai mệnh lệnh trái ngược nhau hay sao?’
‘Một cái là để nó tiếp tục duy trì sự trống rỗng của mình, một cái lại bắt nó phải đầy ắp trở lại.’
‘Nói trắng ra chính là một trạng thái cực kỳ mâu thuẫn, như một người vừa phải nghĩ mà lại phải vừa không nghĩ gì cả.’
‘Vì để có thể thỏa mãn cả hai mệnh lệnh này, khiến nó không còn mâu thuẫn nữa, cần có một tâm trí thứ hai xuất hiện, để mỗi bên hoàn thành một chuyện.’
‘Nhưng điều đó rõ ràng là không thể nào xảy ra, vậy nên tâm trí chẳng còn cách nào khác là buộc phải phân tầng.’
‘Này có thể xem là tâm thần phân liệt hay không?’
‘Nghe qua không phải là việc dễ dàng gì…’
Trong lúc Anlene vẫn đang nghĩ ngợi lung tung thì âm thanh lạnh lẽo của Snape lại vang lên:
“Tiếp tục.”
Sau đó không đợi hắn kịp chuẩn bị, đối phương liền quơ đũa phép thi triển Chiết Tâm Bí Thuật, ép cho hắn phải lập tức tiến vào trạng thái.
Anlene rõ ràng là tiến bộ không ngừng, lần này, tốc độ dọn dẹp tâm trí của hắn còn nhanh hơn trước đó gấp bội, rất nhanh đã khiến nó hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng cũng vì thế, nên hắn khó mà nắm bắt được khoảnh khắc tựa như chỗ giao nhau của ánh sáng và bóng tối kia, một lần nữa trở nên ngơ ngơ ngác ngác, mất đi khả năng tư duy của mình.
Thế là Snape một lần nữa ra tay giúp hắn tỉnh hồn.
Cộp!
Anlene khôi phục tinh thần, im lặng lấy tay xoa trán, cảm giác bực tức gần như không có, chỉ có quyết tâm muốn làm được cái gọi là phân tầng tâm trí.
Snape dường như cũng nhận thấy được quyết tâm này của hắn, thế là không chút dài dòng, một lần nữa thi triển Chiết Tâm Bí Thuật.
Anlene hiện tại kỳ thực đã có thể không cần bị kích thích cũng tiến vào được trạng thái tâm trí trống rỗng, chỉ là có thì vẫn tốt hơn, khiến hắn càng nhanh hơn tiến vào trạng thái, tiết kiệm không ít thời gian quý báu cho tiết học vốn ngắn ngủi này.
Cứ như thế, sau khi con dơi già sử dụng thêm sáu lần Legilimency nữa, hắn lúc bấy giờ đã có thể chỉ trong chớp mắt khiến cho tâm trí của bản thân trở nên trống rỗng, khiến Chiết Tâm Bí Thuật của Snape hoàn toàn không đọc được bất kỳ một ý nghĩ nào từ hắn, ít nhất là trong thời điểm đó.
Nhưng Anlene vẫn là chậm chạp không cách nào bắt được cái khoảnh khắc kia.
Cộp!
“Ngu xuẩn! Ngươi không được phép chậm trễ dù chỉ là một cái chớp mắt, ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất, hãy nắm bắt cho chính xác, phù thủy.”
Anlene để mặc cho trán của bản thân đã sưng đỏ, không thèm xoa nắn, chỉ trầm mặc nhìn về phía Snape.
Người sau khép hờ đôi mắt, lạnh giọng nói:
“Xem ra ngươi cần trợ lực lớn hơn.”
Rồi đối phương không nói gì nữa hết, chỉ lẳng lặng dùng đôi mắt như ngâm trong sông băng của mình nhìn thẳng vào mắt hắn.
Anlene không kìm được cảm thấy cõi lòng căng thẳng, hắn biết, khi mà Snape không còn quơ đũa niệm chú, tức là đối phương đang sử dụng Legilimency ở một mức độ cao thâm hơn trước đó rất nhiều.
Lúc này đây, hắn không hề nhận thấy việc các ký ức và ý nghĩ của mình đang bị lục lọi, chỉ cảm thấy nội tâm dâng lên một thứ cảm giác bồn chồn khó tả.
Anlene tức khắc hít một hơi thật sâu, cố gắng đưa tâm trí của mình về trạng thái trống rỗng, sau đó tự cho là đã bắt được thời cơ thích hợp mà để cho một ý nghĩ phát sinh trong đầu.
Thế là hắn không còn rơi vào trạng thái đờ ra như ban nãy nữa, nhưng tinh thần cũng không hề cảm giác được có sự thay đổi gì.
‘Vậy là đã thành công hay chưa?’
Anlene tự hỏi.
Snape lập tức cho hắn biết câu trả lời:
“Đần độn, ngươi ra tay quá sớm!”
‘Ok, là chưa thành công.’
Hắn nhủ thầm một câu, sau đó một lần nữa tìm đến trạng thái trống rỗng của tâm trí.
Lần này thì…
Cộp!
“Trễ rồi, tiếp tục!”
Cộp!
“Vẫn là trễ rồi, tiếp tục!”
Cộp!
“Ngươi tự hiểu lấy, tiếp tục!”
“...”
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, dường như như đã rơi vào ngõ cụt khi mà Anlene hoặc là quá sớm, hoặc là quá trễ, hoàn toàn không bắt được cái khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng chừng như không tồn tại kia.
Snape sau đó cũng chẳng thèm nhấn đầu Anlene xuống bàn nữa, cũng lười tốn nước bọt để nói thêm câu nào.
Con dơi già chỉ không ngừng lặp đi lặp lại việc dùng Chiết Tâm Bí Thuật xâm lấn tâm trí của hắn, sau đó lại phất tay để lay hắn tỉnh lại.
Trong vòng lặp này, tiết thứ hai của Anlene gần như đã sắp đi đến cuối.
Snape cứ tưởng buổi học này sẽ kết thúc bằng cách như những gì đã xảy ra nãy giờ, nhưng lại không ngờ rằng, sau hàng chục lần thử đi thử lại, tên phù thủy năm nhất quá tuổi trước mặt lại đột nhiên chớp đúng thời cơ, bắt được cái khoảnh khắc mong manh kia.
Trong con ngươi của vị giáo sư si tình này không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc, hắn có thể nhận thấy được, Legilimency của mình trong khoảnh khắc vừa rồi chỉ chộp được một ý nghĩ duy nhất.
‘Chính là lúc này!’
Anlene bình tĩnh mở mắt ra, bên trong đồng tử như có ánh sao lưu chuyển.
‘Thật là kỳ diệu.’
Hắn lúc này sinh ra một thứ cảm giác vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ đến độ trong lúc nhất thời không biết phải diễn tả như thế nào.
Nếu như phải miễn cưỡng nói ra bằng lời, thì có thể xem những ý nghĩ của hắn trước đó vốn như con cá bơi trong vũng lầy nhiều bùn đất, mặc dù không gặp quá nhiều cản trở, nhưng cũng không thể di chuyển tùy theo ý thích của mình.
Nhưng sau khi chớp được khoảnh khắc vừa rồi, những con cá kia như được thả về dòng sông chảy xiết, dù cho không cần dùng sức mà bơi, cũng có thể thuận theo thế nước mà trôi đi thật xa, thông thuận không chút trở ngại.
Mặc dù nghe qua rất vô nghĩa, vì không cần phải tu tập Bế Quan Bí Thuật hay gì, nhân loại bình thường cũng có thể muốn gì nghĩ đó, không chút cố kỵ.
Anlene vốn cũng cho rằng như thế.
Nhưng sau khi đã phân tầng tâm trí, hắn mới biết hóa ra không phải như vậy.
Bởi vì những ý nghĩ chợt đến chợt đi, tưởng như muốn thế nào thì được thế ấy trước đó, phần lớn đều không được thấu đáo, nó chỉ là ý nghĩ tới nhanh nhất mà thôi, nhưng có phải là ý nghĩ thấu đáo nhất để giải quyết vấn đề ta đang đối mặt hay không, vậy thì chưa chắc.
Chỉ khi người ta đủ tập trung và minh mẫn để suy xét toàn diện, vậy họ mới có thể đưa ra một ý nghĩ chính xác nhằm giải quyết vấn đề.
Mà Anlene lúc này lại có cảm giác, dường như bất kỳ ý nghĩ nào của mình nếu xuất hiện, đều sẽ là loại ý nghĩ chính xác nhất, bất kể nhanh chậm.
Tựa hồ, khả năng tư duy của hắn đã được gia tốc lên nhiều lần.
Nhưng hắn cũng hiểu, làm được điều này không có nghĩa là hắn sẽ xử sự giống như máy móc, đối mặt bất kỳ vấn đề gì cũng đều đưa ra được quyết định hợp lý nhất, bởi vì hắn còn có cảm xúc, còn có lập trường của riêng mình.
Cái gọi là chính xác nhất, đôi khi chỉ là đối với bản thân hắn mà thôi.
‘Đây rốt cuộc là năng lực chung của các Occlumens, hay chỉ mỗi mình…’
Trong lòng đăm chiêu, hắn nhìn về phía Snape, cố gắng nhớ lại xem, trong nguyên tác, liệu đối phương đã từng thể hiện ra loại đặc chất này chưa.
Không chỉ Snape, mà cả Dumbledore cũng là đối tượng mà hắn tham khảo.
Sau đó hắn liền phát hiện, cả hai người này đều từng có một số lúc…
‘Cũng không dám chắc, có lẽ những lúc đó lại là chính xác với họ’
Hắn gạt chuyện này ra khỏi đầu, dù sao cũng chẳng quan trọng.
—Loading—
Chân thành cảm ơn những ai còn đọc truyện, đồ vô dụng này xin cầu hoa tươi đề cử, cầu dánh giá 5 sao, cầu bình luận tương tác, cầu theo dõi đánh dấu, cầu tặng quà bằng kẹo,cầu tất cả mọi thứ aaa!!!