Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 83: Cắn thuốc
Cảm giác nhói nhói ở mắt rất nhanh đã tan đi, không biết là bởi vì Snape nhẹ tay, hay bởi vì bản thân Anlene quá muốn nhìn rõ hai chiếc bình trên bàn nên mới như vậy.
Dù là gì thì cũng không quan trọng, bởi trước mặt hắn lúc này là hai bình ma dược, bình bên trái có chứa dung dịch màu hồng, bình bên phải thì chứa một loại chất lỏng trong suốt, nếu không phải nó còn phát ra một chút hào quang, vậy thì chẳng khác chi thứ nước bình thường.
‘Hào phóng như vậy…’
Anlene không kìm được thầm cảm thán, lần trước Snape chỉ đưa cho một lọ Tinh Dầu Bạch Tiên đã khiến hắn cảm thấy đối phương rộng rãi, nào ngờ lần này lại còn hơn thế gấp bội.
‘Chỉ là tại sao ma dược trong bình này lại ít như vậy?’
Hắn nhìn về phía bình ma dược bên phải, lượng dược thủy trong đó chỉ bằng một phần tư so với bình bên trái.
Nhưng Anlene không đưa ra bất cứ sự chất vấn gì, ai biết được con dơi già có vì vậy mà thu hồi lại ma dược, đến lúc đó thì đừng nói ít đi bao nhiêu, sợ là một giọt hắn cũng đừng hòng lấy được.
‘Biết đủ là vui, biết đủ là vui.’
Anlene tự nhủ lòng mình như vậy, mang theo tâm tình khoan khoái nhìn về phía Snape, chờ người sau nói cho hắn biết hai bình ma dược này có tác dụng gì.
Thật sự thể theo nguyện vọng của Anlene, đối phương chống hai tay xuống bàn, không nhanh không chậm giảng giải cho hắn:
“Sinh Tử Thủy, Thuốc Wiggenweld, nếu như ngươi thật sự không quá đần độn, hai loại ma dược này có thể giúp ngươi đắp nặn một cái vỏ ốc đủ kiên cố.”
Snape chỉ vào bình ma dược có màu trong suốt, đoạn lại nói:
“Sử dụng Sinh Tử Thủy, ngươi sẽ tiến vào một giấc ngủ tưởng như vĩnh hằng, dù vẫn đang sống mà lại chẳng khác gì c·h·ế·t.”
“Trong điều kiện đó, nếu như Bế Quan Bí Thuật của ngươi vẫn tiến bộ chậm chạp, vậy thì xin ngươi, hãy trực tiếp bẻ đũa phép, và sống như một Muggle cho đến hết quãng đời còn lại của mình, đừng làm ô uế cái danh phù thủy này.”
Snape lạnh lùng mỉa mai một câu, sau đó tiếp tục nói về Sinh Tử Thủy:
“Nhưng ngươi phải nhớ, hãy cẩn thận, ba giọt Sinh Tử Thủy đã đủ cho ngươi sử dụng trong một lần tu tập.”
“Hoặc ngươi cũng có thể giữ lấy sự tự đại của mình, bỏ ngoài tai khuyến cáo của ta, sử dụng nhiều hơn, vậy ta cũng có thể thanh nhàn, không cần phải tiếp tục đối diện với thứ ngu xuẩn như ngươi.”
Ok, tôi chính là kẻ tự đại, Anlene không thèm chấp nhặt với việc con dơi già tùy tiện dán nhãn cho mình, hắn chỉ vào lọ ma dược có chứa dung dịch màu hồng rồi hỏi:
“Vậy còn bình ma dược này, Thuốc Wiggenweld, công dụng của nó là gì, thưa giáo sư?”
Sinh Tử Thủy xem như một trong những loại ma dược khá là nổi tiếng của thế giới phù thủy, cho nên đối với một người hâm mộ nửa mùa như Anlene thì hắn cũng nhớ mang máng về công dụng của nó.
Chỉ có Thuốc Wiggenweld, mặc dù cái tên này cũng có phần quen thuộc, dường như từng xuất hiện trong một số trò chơi ăn theo mà hắn từng chơi qua, nhưng cũng chí có nhiêu đó ấn tượng chứ không còn biết gì thêm nữa.
Nhưng không sao, vì giờ đã có Snape giải đáp cho Anlene, mặc dù đối phương có vẻ như rất là khó chịu khi nghe hắn hỏi câu này.
“Ngươi rất may mắn bởi vì đây không phải là lớp ma dược, nếu không...”
Snape dùng ánh mắt sắc lẻm liếc hắn một cái, sau đó nhạt giọng giải đáp:
“Thuốc Wiggenweld, một tầng bảo hiểm nếu như ngươi sử dụng Sinh Tử Thủy quá liều.”
“Đương nhiên, Wiggenweld chỉ có thể hữu dụng trong trường hợp liều lượng vượt ngưỡng ở mức độ thấp, bằng không thì ngươi còn cần sự hỗ trợ từ một nghi thức không hề đơn giản.”
“Tin ta đi, ngươi sẽ không muốn phải trải qua cái nghi thức ấy đâu, hoặc nếu như ngươi cũng có một trái tim cuồng dại như bọn sư tử kia, vậy cũng có thể tự tìm đường c·h·ế·t một lần xem sao.”
Mặc dù giọng điệu của Snape lúc nói câu này rất là nhạt nhẽo, nhưng Anlene không hiểu sao bất giác run người một cái.
Linh cảm mách bảo hắn, tốt nhất là vẫn nên nghe lời của rắn chúa thì hơn, dù cho trong mồm đối phương toàn là nọc độc.
Snape không thèm để ý đến thái độ của Anlene, tiếp tục nói về Thuốc Wiggenweld:
“Trong quá trình luyện tập Occlumency, mặc dù mỗi lần ngươi chỉ cần dùng một liều lượng nhỏ Sinh Tử Thủy, nhưng số lần sử dụng lại có thể không ít, tùy theo mức độ tiến bộ của ngươi.”
“Cho nên, trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu như số lượng Sinh Tử Thủy mà ngươi uống vượt qua mười giọt, vậy ngươi tốt nhất là nên sử dụng một thìa Wiggenweld ngay sau đó.”
Nghe vậy, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Anlene:
‘A, như vậy chẳng phải…’
Snape giống như đoán được Anlene đang nghĩ cái gì đó, liếc hắn bằng ánh mắt khinh khi, lạnh lùng nói:
“Hoặc ngươi cũng có thể ngưng sử dụng lại Sinh Tử Thủy trong ít nhất mười hai giờ, vậy có thể tiết kiệm không cần dùng đến Wiggenweld.”
“Ha ha…”
Bị con dơi già nhìn thấu suy nghĩ, hắn cũng chỉ đành cười trừ, đưa tay trịnh trọng cầm lấy hai bình ma dược Sinh Tử Thủy cùng Thuốc Wiggenweld.
Kỳ thực Anlene cũng chỉ nghĩ vẩn vơ như thế thôi, chứ không có ý định thật sự làm như vậy, dù sao ma dược cũng giống như tiền tài, lúc cần sử dụng mà lại không dùng, vậy cũng chẳng khác gì một đống giấy lộn.
Nhưng không cho hắn có cơ hội giải thích, thời gian dành cho tiết học này đã kết thúc, rắn chúa không chút khách khí phất tay đuổi học sinh.
“Nhớ lấy lời của ta, hoặc cũng không cần tới đây nữa, giờ thì cút đi.”
“Giáo sư…”
Anlene chỉ mới vừa đứng dậy, còn chưa kịp cúi người chào thì đã bị lực hút kinh hoàng từ sau lưng kéo văng ra khỏi lớp học, vượt qua cánh cửa cũ kỹ, vượt qua màn sao trời huyền ảo.
Bốn phía nhanh chóng vỡ vụn như gương, không gian xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã được trả về với căn phòng nhỏ bé của hắn.
Anlene ngồi phịch trên giường, quả cầu pha lê ở ngay bên cạnh lại một lần nữa tối đi, cần hắn nạp tiền mới có thể sáng trở lại.
Chi phí cho lần nạp này là 2 Galleon.
Anlene không vội lấy Galleon ra nạp cho nó, sau cả một tiết học bị Snape hành hạ quá sức, hắn lúc này chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, chỉ muốn gục đầu ngủ một giấc trước rồi chuyện gì khác tính sau.
Và hắn đúng là làm như thế thật, ngã đầu liền ngủ, chừng hai giờ sau đó mới bị cơn đói làm cho tỉnh lại.
Anlene xuống bếp làm một phần mì ăn liền, sẵn tiện ghé qua chỗ nhà vệ sinh nhìn trán của mình.
Nó không hề có bất kỳ vết sưng đỏ nào.
“Cũng thật là kỳ lạ, thân thể không bị bỏ lại khi dùng khóa học, nhưng vết thương nhận được trong lớp lại bỗng dưng biến mất.”
Hắn khẽ lẩm bẩm, đưa tay sờ vuốt chỗ trán, không cảm nhận được tí ti đau nhức nào.
‘Chẳng lẽ giáo sư Snape nhân lúc mình không để ý, ổng đã sử dụng loại ma dược nào đó chữa lành vết sưng?’
Anlene cảm thấy có chút nực cười với chính suy nghĩ này của bản thân, hắn thà tin là Snape sẽ ném vạc ma dược bị Neville nấu hư về phía mình còn hơn.
Quay trở lại chuyện chính, sau khi đã giải quyết xong một số nhu cầu cá nhân, hắn liền quay trở lại lầu hai, lấy một số đồ vật ra khỏi Mũ Phân Loại.
2 Galleon, một bình Sinh Tử Thủy cùng một bình Thuốc Wiggenweld.
Anlene trước tiên là nạp tiền cho Khóa Học Tự Chọn Của Các Bậc Thầy Phép Thuật, sau đó cất quả cầu pha lê đi, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía hai bình ma dược được đặt ở trên bàn.
Hắn vươn tay tới chỗ bình ma dược đựng Sinh Tử Thủy.
“Cắn thuốc học phép thuật… Quả nhiên, phép thuật cũng là nghệ thuật, mà phù thủy cũng giống như nghệ sĩ, phải có tí dược chất vào thì làm việc mới hiệu quả được.”
---Loading---
Hỡi những ai còn đọc, mong các ngài đừng quên sử dụng hoa đề cử nhé, đồ vô dụng xin cảm tạ thật nhiều!